Cứ như vậy, sự việc đại mỹ nữ Du Huyền chào hỏi Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm trong giờ thể dục, cũng dấy lên một ít lời bàn ra tán vào.
Nhưng, trời nồm kết thúc, thời gian đang trôi dần về tháng tư, nên thời gian này mọi người cũng quên mất tính hóng hớt thường ngày.
Bởi vì dòng chữ đỏ bên trên bảng đen đang dần ít lại, chỉ còn 68 ngày nữa là kỳ thi đại học bắt đầu.
Mặt khác, vào giữa tháng tư, kỳ thi thử thứ hai toàn tỉnh sẽ đến.
Cái gì quan trọng hơn, các học sinh lớp 12 đều biết, nếu không muốn giáo viên của mình dăn dạy, thì phải tự tạo cho mình đủ áp lực.
Còn đối với Trần Trứ, tháng tư sẽ nhiều thêm một sự kiện, đó chính là sự kiện ước hẹn với đại học. Học sinh giỏi của toàn tỉnh sẽ đến tham quan Trung Đại. Nói chung, đến bây giờ, hắn đã bắt nhịp được với cuộc sống một học sinh cấp ba rồi.
Mỗi ngày, đúng giờ đi học, đúng giờ tan học, những môn học toán lý hóa, hay ngữ văn hắn đều nghe giảng rất chăm chú.
Còn tiếng anh cũng chăm chú, những chỗ nào không hiểu thì xem bài thi, hoặc tìm ví dụ trong sách vở, hình minh họa mà ngây người ra dự đoán.
Cái này giống như học sinh tiểu học hình thành thói quen, cái gì không biết cứ nhìn hình minh họa phía dưới, tưởng tượng những hành động trong tranh. Hắn không ngờ, sau khi mình trùng sinh lại trở nên yêu thích những bức hình đáng yêu này.
Gần đây, Hoàng Bách Hàm suy nghĩ khá nhiều, gần như ngày nào Trần Trứ cũng nghe thấy thằng bạn thở dài. Hôm nay, hai đứa ngồi xe bus về nhà, cuối cùng Đại Hoàng cũng nói ra lo lắng:
"Các giờ tự học buổi tối gần đây, tao đều làm đề thi những năm trước, gần như các đề thi lớn đều làm sao. Có lẽ nào, tao thi đại học sẽ đạt điểm kém chứ?"
Đây gọi là hội chứng khá phổ biến trước kỳ thi, càng đến gần ngày thi, bản thân càng cảm thấy trí thức mình nắm giữ càng ít, sau đó càng liều mạng làm đề, cuối cùng cảm thấy khả năng mình không đủ.
Chuyện này giống như mình tập trung nhìn một chữ Hán nào đó, mà chẳng biết gì, kiến thức tưởng rằng nằm trong đầu lại chẳng biết bay đi đâu.
Có điều, chứng bệnh tâm lý này chỉ mình Hoàng Bách Hàm mới giải quyết được. Trần Trứ chỉ có thể an ủi vài câu chung chung cho có.
"Ai dà."
Hoàng Bách Hàm xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Quá mệt mỏi, mày nói xem nếu cha tao là tổng thống Mỹ, thì có phải tao không phải thi đại học mà trực tiếp được tuyển thẳng. Học đại học xong tao chỉ cần ra ngoài sẽ có một công việc tốt chờ sẵn."
"Ha ha."
Trần Trứ mỉm cười: "Sao bây giờ đến cả mơ mày cũng mơ cẩn thận vậy? Nếu cha mày là tổng thống, thì mày phải bỏ ngay cái suy nghĩ làm việc kiếm tiền đi."
Hoàng Bách Hàm nghe được lời này không khỏi nở nụ cười ngây ngô. Cậu cảm thấy, mặc dù hiện tại vừa mệt vừa khổ, nhưng cũng may còn bạn tốt bên cạnh.
Tình bạn và mặc sức tưởng tượng tương lai, chính là những thứ mà Hoàng Bách Hàm, một cậu học sinh lớp 12 đang bước vào giai đoạn cuối buồn tẻ, đang dần trông thấy ánh sáng le lói phía trước.
Quả nhiên là tuổi trẻ, người lưu giữ thanh xuân của mình chỉ có bạn bè.
"Trần Trứ."
Hoàng Bách Hàm đột nhiên hỏi: "Mày thi lên đại học, sau đó dự định làm gì? Tao nghe nói bên trong đại học trong nước không có mấy việc, đã thế còn rất nhiều câu lạc bộ kỳ lạ, mày định tham gia cái nào?"
"Tao á?"
Trần Trứ suy nghĩ chút, thật ra điều mình muốn làm quả thật rất nhiều. Có điều, bước đầu tiên không phải là đại học, mà là sau kỳ thi đại học.
"Chuyện đại học cứ để lên rồi tính."
Trần Trứ dùng thái độ khiêm tốn nói: "Tao chỉ muốn thi đại học xong, kiếm chút tiền nhỏ?"
"Làm ăn sao?"
Hoàng Bách Hàm tự động dịch 'tiền nhỏ' thành 'làm ăn'. Nhà cậu cũng mở một cửa hàng nhỏ, nên thản nhiên hỏi: "Làm ăn cần phải có vốn, dù là mở một cửa hàng ăn sáng nhỏ cũng phải mua đồ nấu nướng ngoài chợ, mày có không?"
Vấn đề này Trần Trứ đã nghĩ từ lâu, nên nhún vai nói: "Tiền vốn tất nhiên phải có, mặc dù không nhiều, nhưng tiền đó hợp lý hợp pháp, không ăn trộm không lừa gạt."
"Ở đâu?"
Hoàng Bách Hàm ngơ ngác hỏi: "Mày mới là học sinh cấp ba, đào đâu ra vốn? Không phải mày nhặt được tiền trên đường đấy chứ?"
"Móa."
Trần Trứ nhịn không được muốn đấm cho Hoàng Bách Hàm một cái: "Chẳng phải mày thi đậu đại học thì gia đình mở tiệc sao? Lúc đó, nhất định người thân sẽ tặng bao lì xì, nó không phải vốn thì là gì?"
Năm 2007. nhà nước còn chưa ban hành quy định 8 điểm, nhà nào có con cái đậu đại học đều sẽ tổ chức bữa tiệc. Đừng nói thành tích như Trần Trứ, mà chỉ cần đậu một trường đại học bình thường là tổ chức đánh nhắm rồi, tiện thu hồi lại những phòng bì mà trước đó đã từng đi.
"Cha mẹ mày cho mày sao?"
Hoàng Bách Hàm tỏ ra nghi ngờ, dù sao từ lớn đến nhỏ, chỉ cần là tiền lì xì không sớm thì muộn đều bị lấy mất, mà cha mẹ dùng một lý do rất buồn cười 'để dành tiền cưới vợ'.
"Không cho không được."
Trần Trứ đã tính toán trước rồi: "Trước khi đi thi tao sẽ bàn với bố mẹ trước, tiền lì xì thi đại học nhất định phải cho tao, hoặc ít nhất phải cho mượn. Nếu như cha mẹ tao không đồng ý, tao sẽ thi một trường đại học nào đó, để bố mẹ tao mất mặt trong đơn vị."
"Giỏi! Mày là nhất."
Hoàng Bách Hàm giơ ngón cái lên. Thỉnh thoảng, cậu ta sẽ đến nhà Trần Trứ chơi, nên biết dì Mao Hiểu Cầm vẫn luôn tự hào với thành tích của Trần Trứ, mà Trần Trứ dùng chuyện này để uy hiếp, thì tám chín phần dì ấy sẽ đồng ý.
"Mày cũng dùng cách này để uy hiếp mẹ mày đi."
Trần Trứ cảm thấy tiền lì xì của mình vẫn chưa đủ, nên đưa ra đề nghị đen tối cho Hoàng Bách Hàm: "Mày lấy tiền lì xì của mày góp vốn, chúng ta dùng nó làm chút chuyện."
"Mày định làm gì? Kiếm được tiền không?"
Hoàng Bách Hàm đã bị hấp dẫn rồi. Bản thân cậu ta cũng không hi vọng mình kiếm được bao nhiêu tiền, mà lý do lớn nhất muốn vượt ra khỏi thân phận học sinh cấp ba, xem thế giới bên ngoài có gì khác không.
"Mày không tin tao?"
Trần Trứ không vui: "Tiền lì xì của hai đứa mình ít nhất cũng tới 50 nghìn, mày có tin tao dùng một buổi tối có thể biến nó thành 100 nghìn?"
"Thật hay giả?"
Từ trước tới nay, tuy Trần Trứ chưa hề nói phét bao giờ, nhưng một cậu bé 17 tuổi thì làm sao tin nổi trong một tối có thể đẩy lợi nhuận lên gấp đôi được?
50 nghìn biến thành 100 nghìn, đây là số tiền mà quán nhỏ nhà mình phải mấy tháng mới kiếm được.
"Tao nói cho mày biết..."
Trần Trứ thoải mái nói bí quyết kiếm lời gấp đôi cho Hoàng Bách Hàm nghe. Đại Hoàng vội vàng tới gần, cậu ta còn nhìn quanh một vòng, vì sợ người trên xe bus nghe được.
"Phía dưới nhà tao, có một quán net mới mở. Tao thấy họ ghi thông báo, chỉ cần nạp 10 nghìn trở lên, nạp càng nhiều khuyến mãi càng nhiều. Chúng ta cầm 50 nghìn tiền lì xi nạp vào, chẳng phải lập tức được 100 nghìn sao... Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày sao thế..."
"Con chó Trần Trứ này, tao nói rồi, làm gì có nghề gì sau một đêm kiếm được gấp đôi lợi nhuận chứ."
Hoàng Bách Hàm bị trêu, tức đến mức thở hổn hển.
"Thật sao?"
Trần Trứ nhẹ nhàng hỏi lại. Hắn đột nhiên nhìn ra ngoài xe bus, ngay lập tức thu hồi lại nét cợt nhả vừa rồi, ánh mắt trở nên sắc bén và nhanh nhạy.
Cách đó không xa, chính là tòa nhà 'chứng khoán Quảng Đông', bây giờ cả tòa nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Công chức không thể kinh doanh, nhưng cũng có mấy việc làm kiếm ra tiền hợp pháp ngoại trừ lương, đầu tư cổ phiếu là một trong số đó.
Tất nhiên trước đây Trần Trứ cũng mua cổ phiếu, nên trình độ tương đối cao. Nhưng, nếu cho hắn trùng sinh về năm 2015. chắc chắn hắn sẽ không đụng vào bộ môn này.
Còn bây giờ mới là năm 2007. cổ phiếu phải chơi, mà phải chơi lớn mới đã.
Năm 2008. nước nhà đứng ra đăng cai Olympic. Thời điểm đó, Trung Quốc không chỉ thể hiện cho thế giới biết trình độ văn hóa mà cả tiềm lực kinh tế. Đây cũng là bước đi quan trọng trong quá trình phục hưng Trung Hoa vĩ đại. Dưới tình huống, các hạng mục công trình dồn lực cho kịp tiến độ, Big A - sàn giao dịch trong nước tạo thành đường thẳng vút lên.
Từ sáu tháng cuối năm 2007. cho đến mãi tháng 1 năm 2008. những cổ phiếu lên sàn chứng khoán đã nhảy từ 2000 cho tới 6000 điểm.
Hơn 6000 điểm là khái niệm gì?
Thời điểm trước khi xuyên việt năm 2004. bên trên sàn giao dịch chỉ giao động khoảng 3000 điểm. So sánh hai số liệu để biết rằng, mức tiêu thụ thời điểm tổ chức Olympic kinh khủng cỡ nào.
Thời điểm đó có câu nói, anh nông dân, ông bà già chỉ cần đầu tư cổ phiếu là sinh lời.
Đến cả ông bà già con sinh lời, nên tất nhiên Trần Trứ không thể lỗ rồi. Mình cứ nhìn chằm chằm vào các hạng mục du lịch, xây dựng, bất động sản, giao thông, mà điên cuồng mua vào là được, bởi đây đều là những thứ tăng cao nhất lúc tổ chức Olympic.
Về phần những cổ phiếu năng lượng mới, quân sự, khoa học kỹ thuật thì không nên đụng vào. Đương nhiên mua vào cũng không thể lỗ được, chỉ đơn giản kiếm được ít mà thôi.
Thời điểm đó, những con bạc tham gia chứng khoán đều điên cuồng hô hảo 'cùng nhau vượt 10000 điểm', thì ngay sau đó Mỹ rơi vào khủng hoảng, chính thức nổ ra khủng hoảng kinh tế toàn cầu lần thứ 2.
Sau lần đó, cuối năm 2008. điểm chỉ số trên sàn chứng khoán đã tụt một hơi đến 1000 điểm.
Năm 2007 kiếm mạnh mẽ bao nhiêu, thì năm 2008 thua tan tác bấy nhiêu. Đây được coi là hai thái cực băng và lửa, năm 07 và năm 08. Là sự kiện mà tất cả mọi người chơi chứng khoán đều biết rất rõ.
Có điều, đối với Trần Trứ, thị trường chứng khoán chỉ có lửa mà không có băng. Bởi vì hắn biết thời điểm nào bán là chính xác nhất. Cho dù, lúc đó sẽ có người ngăn cản, nếu khó khăn họ sẽ hỗ trợ cho vay.
Cho nên:
Sau khi Trần Trứ sống lại thì số vốn đầu tiên chính là tiền lì xi.
Lợi dụng số tiền vốn này đầu tư chứng khoán để kiếm về khoản tiền đầu tiên.
Dùng khoản tiền đầu tiên này tiến hành xây dựng đặt nền móng cho tương lai.
Quá trình này thật giống với việc xử lý mâu thuẫn bằng 'ba bước đi', đây cũng là ba kế hoạch Trần Trứ vạch ra cho mình sau khi sống lại.
Chỉ là, số tiền lì xì quá ít, kể cả lấy thêm của Hoàng Bách Hàm cũng không đủ, nên Trần Trứ định kéo cả Triệu Viên Viên vào đoàn đội đầu tư cổ phiếu.
Mặc dù điều kiện gia đình em gái mập và mình không lệch nhau là mấy, nên tiền lì xì thi đậu đại học cũng phải chừng 3,4 mươi nghìn.
Hắn vừa đi vừa nghĩ đã về đến nhà. Theo thói quan, Mao Hiểu Cầm đã chuẩn bị xong bánh mì và sữa nóng, còn đưa cho hắn một bộ đồng phục mới tinh.
"Mẹ, không cần phải đổi đồng phục nhiều như vậy đâu."
Trần Trứ thuận miệng nói, bởi vài ngày hắn mới đổi áo khoác đồng phục một lần.
"Chẳng phải ngày mai con phải đi tham quan Trung Đại sao?"
Mao Hiểu Cầm nói: "Vì vậy, con phải ăn mặc chỉnh tề chút chứ, ít ra còn cũng là đại biểu cho mặt mũi trung học Chấp Tín mà."
Lúc này, Trần Trứ mới nhớ ra, mai mình tham gia sự kiện 'có hẹn với đại học'.