Doãn Yến Thu nói xong ba điều, đặt lên đầu mọi người vòng kim cô chú xong, thì mới bắt đầu giảng bài.
Kiến thức môn toán vẫn còn trong đầu Trần Trứ, nên nghe giảng khá thoải mái. Hai tiết học trôi qua, khoảng chừng 9 giờ 50 phút là đến giờ giải lao, loa ở sân trường đúng giờ vang lên khúc quân hành rạo rực lòng người, thông báo tất cả học sinh phải xuống sân tiến hành thể dục giữa buổi.
Loại thời điểm này, tất cả học sinh đều uể oải không muốn đi, có chút học sinh tự nhận 'nhà mình có điều kiện', thì trực tiếp gục xuống bàn làm một giấc.
Nếu có sao đỏ đến thúc giục, còn bị người đó quát lên 'cút'.
Nhưng trường hợp không có một ai quan tâm đến người đó, thì tên học sinh tự nhận có điều kiện kia sẽ ngẩng đầu lên tìm kiếm, bởi vì bản thân thể hiện mà không thể hiện cho ai xem cả.
Đương nhiên, đa số học sinh dù lề mề cũng ngoan ngoãn xuống sân thể dục, nhưng bọn họ sẽ tìm cho mình một người bạn, nếu không cảm giác bước đi trên đoạn đường kia sẽ vô cùng xấu hổ.
Sau khi học sinh đứng vào đúng vị trí lớp của mình, mọi người sẽ tập thể dục theo động tác được học trước đó. Nói chung động tác nhất định không thể quá chuẩn chỉnh được, nếu không sẽ bị cả đám cười vào mặt, đây là điều đến bây giờ Trần Trứ vẫn không hiểu nổi.
Trần Trứ bắt trước theo mọi người làm động tác, nhưng đến động tác thứ 6 "động tác xoay người' vừa bắt đầu, ký ức trong đầu hắn phản xạ nhắc nhở cần phải tập trung.
Bởi vì, động tác này tạo điều kiện cho hắn nhìn rõ Du Huyền.
Du Huyền là lớp năng khiếu nghệ thuật, cô học lớp 12 1, vừa vặn tạo thành một đầu một đuôi với lớp Trần Trứ.
Ở vị trí của Trần Trứ, chỉ cần động tác quay người chậm nửa nhịp, có thể quang minh chính đại ngắm nhìn cô một cái.
Không nên cười, bởi vì đây là lứa tuổi 16 đến 17, là một học sinh cấp ba, chuyện thích thầm một cô gái, khi nhìn thấy cô bé ấy cũng âm thầm xấu hổ là bình thường.
Loại yêu đơn phương này vô cùng đơn thuần, có đôi khi bởi vì cơn mưa vô tình mà tiết thể dục giữa buổi không có, sẽ khiến người đó bồn chồn khó chịu.
"Một hai ba bốn, hai hai ba bốn..."
Từng nhịp đọc theo tiếng loa vang lên, não bộ Trần Trứ vận chuyển, cố tình làm động tác chậm hơn nửa nhịp.
Thời điểm hắn quay người lại, một cô gái cao gầy xinh đẹp hiện ra trước mặt.
Du Huyền và Tống Thì Vi là hai kiểu xinh đẹp khác nhau hoàn toàn. Du Huyền có mái tóc dài đến tận eo, đồng thời trong đó thấp thoáng vài sợi tóc màu đỏ.
Nếu học sinh cấp ba bình thường sẽ không có chuyện được hưởng đãi ngộ này, nhưng Du Huyền là lớp nghệ thuật. Nội quy nhà trường đối với nhóm học sinh này không gò ép quá mạnh mẽ.
Từng lọn tóc màu đỏ xõa xuống bờ vai, hòa với từng nhịp điệu lên xuống, dưới ánh nắng mặt trời giống như ngọn lửa nhỏ đung đưa.
Du Huyền sở hữu khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, được phủ lên một lớp trang điểm nhàn nhạt. Lông mi dài phía trên đôi mắt hạnh, toát ra khí chất mạnh mẽ không gò bó, mũi thẳng cao, chiếc miệng chúm chím có chút phớt hồng, càng thêm vẻ yêu mị.
Chỗ chết người nhất chính là, một chiếc áo bó sát người bên trong bộ đồng phục rộng thùng thình.
Thời tiết đầu tháng ba ở Nghiễm Châu không lạnh lắm, bình thường đám học sinh cấp ba hay mặc áo dài tay hoặc một chiếc áo T-Shirt phía trong đồng phục, còn mặc gợi cảm giống như Du Huyền lại rất ít.
Nhất là chiếc áo này khá ngắn, chỉ vỏn vẹn vừa đến rốn, đủ khiến chủ nhân của nó lộ ra vòng eo thon thả, bằng phẳng không một chút mỡ thừa nào.
Đám con trai đang tuổi dậy thì, đứa nào nhìn thấy cảnh này mà không rạo rực cơ chứ?
Có điều, qua lời truyền miệng của nhau, Du Huyền là cô gái vô cùng mạnh mẽ. Đã từng có một số thằng tinh trùng lên não muốn chiếm tiện nghi của cô, đã bị Du Huyền thẳng tay tát một cái đáp trả.
Từ đó trở đi, đám con trai tự giác ngoan hơn rất nhiều, nên gần như không có ai dám theo đuổi Du Huyền.
Sau khi bài thể dục kết thúc, từng lớp chia nhau giải tán, có đứa trở về lớp học, có người đi nhà vệ sinh, cũng có nhóm bạn khoác vai nhau tới quầy ăn vặt.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cũng dự định tới quầy ăn vặt mua nước ngọt uống, không ngờ trên đường đi lại gặp được Du Huyền.
Cô đang khoác tay bạn học nữ của mình đi phía trước, thỉnh thoảng cả hai còn vang lên tiếng cười 'ha ha' trong trẻo.
Hoàng Bách Hàm chọc chọc vào người Trần Trứ, cằm thì hất hất về phía Du Huyền.
Cấp ba hay ngay cả đại học, giữa đám bạn bè thân thiết hình như rất thích đùa kiểu này.
Ví dụ: A nói cho B thích C, thì chỉ cần trên sân trường cả hai gặp phải C, thì B phản ứng còn lớn hơn cả A.
Hoàng Bách Hàm đúng là như vậy, mỗi lần hai đứa vô tình gặp được Du Huyền, thằng chó này đều phải có vài động tác âm thầm với Trần Trứ, còn dùng nó trêu đùa Trần Trứ.
Có điều, bây giờ Trần Trứ là người trùng sinh, thời gian trôi qua đã lâu, Du Huyền trong tâm trí hắn càng giống như một nét vẽ tuổi thanh xuân, còn hai từ rung động đã sớm phai nhạt so với năm đó rất nhiều.
Cho nên, hắn chỉ 'ừ' một tiếng, rồi chẳng có phản ứng nào khác nữa.
"Ồ?"
Hoàng Bách Hàm có chút buồn bức, cu cậu rất muốn nhìn phản ứng của Trần Trứ, nên nhỏ giọng nói: "Du Huyền phía trước đấy..."
"Ừ."
Trần Trứ vẫn giữ nguyên thái độ đó.
Còn Hoàng Bách Hàm không nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt của thằng bạn thân thì không cam thâm, nhịn không được tăng âm lượng giọng nói thêm chút nữa: "Trần Trứ, Du Huyền đó."
Có lẽ, những cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong trường thường rất nhạy cảm với tên của mình. Nên lần này, không chỉ đám học sinh xung quanh nghe được, mà ngay cả Du Huyền cũng quay qua, nhìn thẳng về phía Trần Trứ.
Lúc này, tên đầu xỏ Hoàng Bách Hoàng lại bứt dứt khó chịu không dám lên tiếng, thực chất thằng nhóc này đúng kiểu sợ đám đông điển hình.
Nếu là trước kia, dưới tình huống này, Trần Trứ sẽ cảm thấy mình giống như một tên trộm, không may bị chủ nhân bắt được, sợ rằng một câu cũng không dám nói, đỏ mặt chạy thẳng về lớp học.
Nhưng bây giờ là phó phòng Trần, tất nhiên không thể nào bỏ chạy giống như một tên học sinh cấp ba được. Hắn nhìn thẳng về phía thân hình bốc lửa, còn trong lòng đang chửi thằng chó Hoàng Bách Hàm nhiều chuyện, cuối cùng dùng giọng nói đường hoàng, hào sảng, tiến lên chào hỏi.
"Chào bạn học Du Huyền..."
"Ít làm trò đi."
Không ngờ, Du Huyền chẳng cho hắn chút mặt mũi nào.
Với nhan sắc của cô, gần như ngày nào cũng gặp mấy thằng con trai học không lo học, nhưng luôn tự coi mình là siêu phàm tới bắt chuyện, khiến cô khó chịu vô cùng.
Thật hiếm có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với bạn bè, không ngờ bị quấy rầy.
"Bây giờ, việc quan trọng nhất là học cho giỏi biết không? Nếu không thi đâu đại học thì cao đẳng cũng được, ít ra phấn đấu vì cha mẹ mình, chứ đừng cả ngày giống như thằng ngu, chỉ biết tán tỉnh các bạn nữ."
Từ cái miệng nhỏ của Du Huyền, từng chữ một xả ra như súng máy, cô chẳng thèm phân biệt tốt xấu gì, nói xong là quay người bỏ đi luôn.
Đám con trai xung quanh giống như vừa xem kịch về, cả đám cười mỉa mai, ai cũng nghĩ Trần Trứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng cũng có người đứng ra an ủi, việc không bắt chuyện được với Du Huyền cũng bình thường mà, bởi vì bị cô từ chối không chỉ có mình hắn.
Ngược lại, cô bạn đi cùng Du Huyền bỗng lên tiếng xin lỗi Trần Trứ: "Thật ra Du Huyền không có ý gì đâu, chỉ là bạn ấy sẽ quý những bạn có thành tích học tập tốt hơn thôi."
"Ừ."
Trần Trứ bị hiểu lầm cũng chẳng muốn giải thích thêm, hắn nghĩ thầm cô nàng này mạnh mẽ đúng như lời đồn.
Giống như món ớt xào Tứ Xuyên vậy, ăn thì ăn ngon thật đấy, đập vào mặt cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến cả miệng cay xè giống như nhỏ máu.
Một lần nữa hai đứa trở về lớp học, Hoàng Bách Hàm có cảm giác mình vừa gây ra một sai lầm, bèn ấp úng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tao không ngờ Du Huyền nghe được."
Trần Trứ không trả lời, mặt chẳng có cảm xúc gì, chỉ muốn nhìn đề vật lý phía dưới.
Hoàng Bách chỉ còn cách hạ thái độ xuống: "Tao gọi mày là đại ca được không? Tao đẻ trước mày mấy tháng, nhưng từ bây giờ tao gọi mày là đại ca, mày đừng giận tao nữa."
"Ai dà."
Lúc này, Trần Trứ mới thở dài nói: "Tao từng có một mơ ước, chính là muốn biến thành một con bướm tự do, rong chơi nô đùa khắp thế gian. Mày đừng gọi tao là đại ca, hãy gọi tao là bướm đi."
"Gọi mày là bướm? Mày là Hàm Hương trong 'hoàn châu cách cách' à?"
Mặc dù Hoàng Bách Hàm cảm thấy kỳ lạ, nhưng thằng này lo lắng thằng bạn mình tiếp tục giận hờn vu vơ, thì thẳng thắn quyết đoán nói: "Được rồi, được rồi, tao nghe theo mày. Bướm, bướm, bướm, đừng tức giận nữa có được không?"
Phía trên hai thằng có một bạn nữ tên là Lưu Hàm, cô bạn này đột nhiên quay lại nhìn thẳng Hoằng Bách Hàm, vẻ mặt có chút cổ quái.
"OK."
Trần Trứ thoải mái gật đầu: "Chuyện vừa rồi coi như bỏ qua, nhưng sau này nếu nhìn thấy Du Huyền, mày đừng ở bên cạnh tao lải nhãi nữa."
"Sao vậy?"
Hoàng Bách Hàm nghi ngờ: "Mày không thích Du Huyền nữa à?"
Trần Trứ tập trung suy nghĩ chút rồi nói: "Cũng không thể nói vậy, nếu có thể hẹn hò với Du Huyền, thì bắt tao vào ở biệt thự, đi xe sang tao đều chấp nhận."
"Mịa."
Đại Hoàng tức giận chửi thề một câu.