Chương 20: Muốn thể hiện cũng phải dựa theo cơ sở pháp luật
Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh05-04-2024 11:22:53
Đồn công an Hoa Lâm nằm cách phố đi bộ không xa, chỉ là trên đường có quá nhiều người, cho nên xe đi tốc độ rất chậm.
Vị thanh tra trung niên vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu, rồi đột nhiên nói: "Cô bé thu ngân của cửa hàng giá rẻ... Cô bé vẫn liên tục đuổi theo phía sau."
"Cái gì?"
Trần Trứ quay đầu lại, quả nhiên Du Huyền đang chạy theo xe phía sau.
Cô chạy một chút thì dừng lại, nhưng không dừng hẳn mà đi bộ theo. Có điều, khoảng cách quá xa nên hắn không nhìn rõ ánh mắt cô, mà chỉ thấy mỗi lúc cô chạy, làn tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió giống như ráng chiều rực lửa.
"Vì sao cô bé ấy không bắt một chiếc xe?"
Một vị chiến sĩ cảnh sát lên tiếng hỏi.
"Đường dành riêng cho người đi bộ thì sao kiếm được một chiếc xe chứ."
Thanh tra lái xe phía trên giảm tốc độ lại, bất đắc dĩ nói: "Cô bé này tính cách có chút ương bướng đây."
Cũng không biết ông ấy nói cho ai nghe, hoặc đơn giản chỉ muốn cảm thán một câu, tóm lại trong xe chẳng có ai trả lời ông ấy.
Đến đồn công an, Trần Trứ và Trương Siêu được tách ra lấy khẩu cung. Đời trước, Trần Trứ xuống nông thôn làm việc nên đường xuyên đến đồn công an, qua đó hiểu rất rõ quá trình làm việc trong đồn, khiến khẩu cung nhất nhanh đã ghi chép xong.
Lúc ra ngoài, hắn nhìn thấy Du Huyền đang đứng ở đó, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm trên trán, còn có vài giọt đang chạy dọc thái dương xuống. Nhưng ánh mắt xinh đẹp của cô vẫn kiên định và sáng ngời.
Trần Trứ vừa nhìn thấy cô, đã nhớ lại cảnh như ráng chiều vừa rồi. Nhưng hắn không muốn bầu không khí cứ im lặng thế này, bèn nói đùa một câu: "Đáng tiếc, lớp mười hai không được tham gia đại hội thể nào, nếu không môn thi 1600 mét dành cho nữ chắc chắn cậu dành giải nhất."
Hôm nay, chẳng hiểu tại sao Du Huyền cực kỳ nhẹ nhàng, không vì mấy câu trêu đùa của Trần Trứ mà tức giận. Cô chỉnh lại mái tóc ướt đẫm của mình, bình tĩnh đứng bên cạnh.
Cũng không lâu lắm, vị thanh tra cảnh sát trung niên kia đã đi ra, bởi ông còn phải đưa Trần Trứ đi kiểm tra vết thương.
Ông nhìn thấy Du Huyền đừng đó, bèn khoát tay trực tiếp nói: "Chú phải tới bệnh viện Quảng Y Tam gần đây làm xét nghiệm MRI cộng hưởng từ. Cháu đừng đi theo nữa, không phù hợp quy định."
Trần Trứ cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Mình sẽ về nhanh thôi, cậu ở đây chờ chút."
Mắt Du Huyền chớp chớp, lúc này cô mới chịu nghe lời.
Rời khỏi đồn công an, thanh tra vừa bước đi vừa muốn nói chuyện với Trần Trứ: "Cô bé đó vẫn khá dịu dàng nhỉ?"
"Bình thường cô ấy không vậy đâu, mà còn rất hung dữ đấy."
Trần Trứ nhanh chóng giải thích.
Hắn vẫn cảm thấy lời này chưa phù hợp, bèn giải thích thêm lần nữa: "Bạn ấy không phải bạn gái cháu."
"Ồ."
Vị thanh tra cảnh sát này cảm thấy kỳ lạ, cô bé kia còn đẹp hơn cả mấy hoa khôi bên trong hệ thống cảnh sát, tại sao cậu bé này lại vội vàng phủ nhận như vậy?
Đến bệnh viện, bác sĩ nghe thấy Trần Trứ có triệu chứng 'chóng mặt buồn nôn' cần kiểm tra, thì trực tiếp đưa tới phòng MRI kiểm tra não bộ.
Bởi vì, đồn công an đưa tới chen ngang, nên rất nhanh bác sĩ đã cho ra kết quả.
Không có gì bất ngờ, hắn không bị gì cả.
Thanh tra cảnh sát nhìn kết quả, thẳng thắn nói với Trần Trứ: "Nhìn là biết cháu không phải người ngoài ngành, vậy hẳn là biết kết quả thế nào. Kết quả này không thể bắt Trương Siêu bị tạm giam, nhiều nhất chỉ viết bản cam kết, nên cần gì phải khổ sở đi tới cùng như vậy?"
"Như thế nào là đi tới cùng?"
Trần Trứ phản bác: "Nếu như cháu không làm vậy, đem chuyện này làm lớn lên, thì các chú rất có thể chỉ nhìn qua rồi rời đi, ngay cả viết bản cam đoan Trương Siêu cũng không phải viết."
Vị thanh tra trung niên nghẹn họng.
"Nếu như cháu yêu cầu quá trình làm việc hoàn chỉnh?"
Trần Trứ tiếp tục nói: "Ngoại trừ camera giám sát, giấy giám sức khỏe, giấy cam đoan, cháu còn muốn hai nhân chứng tiến hành ký tên. Nếu có văn bản hoàn chỉnh này, 7 giờ cháu gửi thẳng lên ban giám hiệu nhà trường, 8 giờ Trương Siêu có quyết định cho thôi học."
Đến giờ này, vị cảnh sát trung niên này mới hiểu ra ý đồ của Trần Trứ. Hắn muốn Trương Siêu biết, mặc dù cậu ta không bị tạm giam, cũng có thể khiến cậu ta bị thôi học.
"Nhìn cháu mặc bộ đồng phục này, chắc đang học trung học Chấp Tín đúng không?'.
Thanh tra cảnh sát nhiệt tình hỏi thăm: "Năm nay học khối mấy rồi?"
"Lớp 12."
Trần Trứ trả lời.
"Cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi."
Cảnh sát trung niên vỗ vỗ vai Trần Trứ, nửa đùa nửa thật nói: "Có hứng thú thi trường cảnh sát hay không? Chú cảm thấy cháu rất hợp với nghề cảnh sát đấy."
Trần Trứ nghe được, hắn lập tức muốn khoe khoang với vị thanh tra cảnh sát này, cũng khiến bản thân thoải mái một chút, bèn ngây thơ hỏi: "Chú cảnh sát, cháu vừa thi thử được 654 điểm, với điểm số này cháu không nên lựa chọn Thanh Bắc sao?"
Mặt vị thanh tra cảnh sát đột nhiên đen lại, chẳng thèm quan tâm đến thằng bé mới học cấp ba mà khiến ông cảm thấy mơ hồ này nữa.
Một lần nữa trở lại đồn công an, mẹ Trương Siêu cuối cùng cũng tới. Nhìn qua, bà khoảng chừng 40 tuổi, đeo một cái túi nhỏ, mặc một bộ sườn xám, nhìn qua khá giống Quách phu nhân xã hội Thượng Hải cũ.
Cảnh sát dựa theo luật lệ kể ngắn gọn lại câu chuyện.
"Con trai bà đánh người khác, đây là việc không thể chối cãi. Bởi vì người bị hại không bị vết thương quá nghiêm trọng, nên chúng tôi đề nghị hai bên ngồi lại với nhau, còn nếu không đi đến thống nhất, sẽ tiến hành tố tụng."
"Có điều."
Vị cảnh sát trung niên bổ sung một câu: "Bởi vì đánh nhau dẫn đến tố tụng sẽ ảnh hưởng tới việc học, các người tự mình xem xét mà quyết định."
Đương nhiên, mẹ Trương Siêu đâu phải người ngu, tất nhiên hai bên tự hòa giải vừa đơn giản vừa dễ xử lý nhất. Thật ra, cô cũng không ngờ, học sinh cấp ba tranh chấp lại lớn đến mức phải vào đồn công an.
Có lẽ vì Trần Trứ khoác lên mình bộ đồng phục, nên khiến người đối diện nghĩ rằng muốn làm gì thì làm. Vì vậy, mẹ Trương Siêu vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói đông nói tây, ý đồ muốn tẩy trắng cho con trai mình.
"Cô gái này tên là Du Huyền sao, ai u cháu thật là đẹp."
Mẹ Trương Siêu nhìn Du Huyền, mỉm cười nói: "Trương Siêu ở nhà có nói với cô là thích cháu rất nhiều. Cháu thấy đấy, nếu yêu đương không thành cũng chẳng sao, mọi người có thể làm bạn mà, cần thiết phải làm chuyện lớn đến thế này không?"
Đây là lời nói tránh nặng tìm nhẹ, giảm bớt hành động quấy nhiễu của Trương Siêu với Du Huyền.
"Còn cháu là Trần Trứ sao?"
Mẹ Trương Siêu lại nới với Trần Trứ: "Cô nghe con trai nói, cháu học rất giỏi, cô vào chủ nhiệm khóa cháu là Tào Kinh Quân rất thân đấy, cả hai thường xuyên ăn cơm cùng với nhau."
Đây là lấy thế đè người, dùng một người có sức ảnh hưởng để phá vỡ phòng tuyến đối phương.
"Nhưng nói gì thì nói, vẫn là Trương Siêu nhà cô có lỗi. Đứa nhỏ này hành động quá lỗ mãng rồi, về nhà cô nhất định sẽ dạy bảo lại nó."
Mẹ Trương Siêu nói đến đây bèn cảm thấy mình đã cho hai đứa bé đối diễn mặt mũi rồi, vì vậy lập tức đứng dậy nói: "Cô thấy mọi người cũng không bị gì, vậy bỏ qua cho nhau thôi. Đồn công an chẳng phải nơi tốt đẹp gì, không có chuyện tốt nhất đừng tới."
Chỉ vài câu nói bà đã đẩy hết trách nhiệm một cách sạch sẽ, thậm chí trong lời nói còn âm thầm trách mắng Trần Trứ chuyện bé xé ra to.
Mặc dù Trần Trứ chẳng quan tâm bà ta nói gì, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ phía đối diện nói xong, mới đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, thản nhiên nói: "Phu nhân, bà không muốn con trai mình phải nghỉ học khi gần tốt nghiệp cấp ba chứ?"
"Hả?"
Trần Trứ nhíu mày, sao mình thấy câu này có chút kỳ lạ nhỉ?
"Ý của tôi là..."
Trần Trứ lại dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Vì tôi và Trương Siêu cùng học một trường, muốn tôi không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa thì Trương Siêu phải viết một tờ giấy cam đoan, cam đoan từ nay về sau không làm phiền Du Huyền nữa."
"Còn phải viết giấy sao?"
Mẹ Trương Siêu cò kè mặc cả: "Nói miệng cũng được mà, kết quả có khác gì nhau đâu."
"Không được."
Trần Trứ lắc đầu: "Nhất định phải tự tay viết lời xin lỗi và bản cam đoan. Nếu không tôi sẽ lấy video từ camera giám sát thu vào đĩa DVD, sau đó gửi cho nhà trường và phòng giáo dục."
Mẹ Trương Siêu biết không còn cách nào khác, nhưng bản thân vẫn muốn từ chối một lần nữa xem sao: "Trình độ văn của Trương Siêu không tốt, thằng bé có ngồi cả mấy tiếng cũng không viết ra được tờ giấy này."
"Ha ha."
Trần Trứ cười rất thoải mái, không ngờ bản thân lại gặp phải vấn đề mình am hiểu.
Thật ra, ở cấp ba, ngoại trừ viết văn, không nhất thiết phải nghĩ nhiều đến năng lực hoặc trình độ sáng tác. Nhưng lên đại học, tiến vào hội học sinh hoặc tiến lên vị trí cao hơn của trường học thì khả năng này rất quan trọng.
Nó là nghề của mình rồi.
Lĩnh vực, mở ra.
"Tôi có thể đọc qua nội dung sơ bộ, để Trương Siêu chép là được."
Trần Trứ nhẹ nhàng nói.
Lúc này, mẹ Trương Siêu đã không còn lý do gì để từ chối, bèn tức giận vỗ lên đầu con trai mình một cái: "Suốt ngày chỉ gây chuyện cho tao, mày nhìn người ta xem thế nào."
Cũng không biết từ 'người ta' này có phải nói Trần Trứ hay không.
Trương Siêu đã không còn huênh hoang giống như lúc ở cửa hàng nữa rồi. Cậu ta giống như gà con, kể cả bị mẹ đánh một phát cũng chỉ biết cúi đầu xuống.
Trần Trứ ngồi đọc bản cam đoan cho Trương Siêu viết, Du Huyền ở bên cạnh âm thầm nhìn lén khuôn mặt của Trần Trứ.
Tại sao cậu ấy giỏi vậy?
Sao có thể bình tĩnh như vậy?
Dường như Trần Trứ nhận ra điều gì, bèn quay đầu qua mỉm cười với Du Huyền.
Kết quả này khiến hắn tương đối hài lòng. Trần Trứ dựa vào thân phận học sinh cấp ba kèm với nắm rõ quy tắc xã hội để chiếm lấy thế chủ động.
Không vượt trội, không quá đáng, không thoát ly thực tế, thậm chí nó còn thực tế đến mức, nếu người bình thường gặp phải chuyện này cũng có thể bắt chước hắn mà giải quyết vấn đề.
Đây mới là năng lực của người trùng sinh, là phương pháp thể hiện chính xác nhất.
Cũng không lâu lắm, Trương Siêu đã chép xong tờ giấy cam đoan. Trần Trứ nhìn xuống chỗ ký tên xiên xiên vẹo vẹo mới tỏ ra hải lòng: "Hi vọng qua lần này, bạn học Trương Siêu hiểu, cơ bắp không thể đem lại tình yêu, vũ lực vĩnh viễn không thể thay thế được đầu óc."
Mẹ Trương Siêu hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Kết quả, bà vừa đi ra tới cửa đã nghe được giọng nhẹ nhàng của Trần Trứ truyền tới:
"Dì à, vừa rồi cháu kiểm tra MRI hết 460 tệ, theo quy định dì phải trả số tiền này cho cháu."
Đột nhiên, mẹ Trương Siêu cảm thấy ngực tức tức, giống như có vật gì đang đè lên ngực bà.
Giống bản thân cùng người yêu ra thuê phòng khách sạn, không ngờ xong xuôi mình còn phải trả tiền.