Lớp nghệ thuật khá thoải mái, còn những học sinh bình thường đều phải trở lại lớp học sau buổi tuyên để, để tham gia buổi tự học buổi tối.
Thời điểm lên cầu thang, Trần Trứ vô tình gặp được người bạn thời cấp hai là Vương Trường Hoa. Hắn nhớ đến dáng vẻ của thằng này khi đối đối chiếu đáp án, thần thái tự tin đó khiến Trần Trứ nhịn không được lên tiếng hỏi: "Trường Hoa, điểm vật lý đợt thi thử vừa rồi được bao nhiêu điểm?"
Vương Trường Hoa quay đầu, bỗng thấy bạn học cũ Trần Trứ, thì thản nhiên nói: "Tạm được, chỉ hơi sơ ý chút, nếu cẩn thận hơn một chút, hoặc thời gian thi thêm 1 tiếng nữa rất có thể tăng thêm 30 đến 40 điểm nữa, khi đó môn vật lý được 130 điểm rồi."
Trần Trứ gật đầu, câu trả lời này công nhận khéo. Giống như hỏi một người tháng kiếm được bao nhiêu tiền, người đó sẽ trả lời nếu một tháng có 100 ngày, vậy thu nhập của tôi tầm hơn 10 nghìn."
"Toán thì sao?"
Trần Trứ vừa đi vừa hỏi.
"Toán thì bỏ qua, giáo viên chấm bài không công bằng.
Vương Trường Hoa tỏ ra tức giận: "Đáp án câu thứ 2 từ dưới lên là 0,5. Có người viết là một phần hai đều được, vậy tại sao tao viết Sin 30 độ lại sai?"
Trần Trứ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đúng là Sin 30 độ là một phần hai, nhưng mày viết như vậy để giáo viên chấm thi tính hộ mày sao?
"Vương Trường Hoa, mày lại bắt đầu bốc phét à?"
Lúc này, có một người bạn biết khá rõ Vương Trường Hoa lên tiếng vạch trần: "Môn toán của mày chẳng biết bao nhiêu câu để trống, còn ở đó mà ra vẻ."
Người này nói Vương Trường Hoa xong bèn quay qua nhìn Trần Trứ nhẹ nhàng gật đầu.
Dựa vào chi tiết này, Trần Trứ đột nhiên cảm giác được 'địa vị giang hồ' của mình tại trường lại tăng lên.
Thật ra, tất cả mọi người đều biết ngọn núi cao nhất thế giới là Everest, cũng có thể mọi người đều biết ngọn núi cao thứ hai thế giới là K2, thậm chí từ top 3 đến top 10 cũng chẳng xa lạ gì.
Nhưng nếu là top 11 và top 12 là ngọn núi nào, chưa hẳn mấy người biết được.
Trước đó, Trần Trứ chính là học sinh nằm trong top 20 của trường, thành tích này khẳng định rất được, nhưng so với sự kiện 'bước lên khán đài, chia sẻ kinh nghiệm học tập' vừa rồi thì chẳng đáng nhắc tới.
Tố chất tâm lý của Vương Trường Hoa quá tốt, mặc kệ bản thân bị bạn bè vạch trần, cậu ta cũng không hề đỏ mặt, tim cũng chẳng thèm đập nhanh hơn chút nào. Ngược lại, cậu ta vỗ vỗ vai Trần Trứ, thân thiết nói:
"Trần Trứ, đột nhiên tao nhớ ra trong lớp tao con có việc, nên về trước đây. Hai ngày nữa mời mày đến chơi game, nhất định không gặp không về."
Cậu ta nói xong câu này lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Câu nói này chẳng khác gì lời mời xã giao 'hôm nào đến nhà tôi ăn cơm' cả. Trần Trứ không để ý, bởi thằng bạn này chẳng khác gì hồi cấp ba, lời nói đùa đùa cợt cợt, chẳng đáng tin chút nào.
Nhưng lời đề nghị 'chơi game' này lại khiến Trần Trứ có chút hứng thú.
Năm đó, sau khi thi đậu thạc sĩ, bản thân đều chưa cầm qua máy chơi game, dù mấy lần đi qua cũng quan nét cũng muốn vào, nhưng lúc đó ngại tuổi tác mình đã lớn, hoặc thân phận bây giờ không thích hợp với môi trường trong đó.
Hiện tại, mình đã trở lại năm 17 tuổi, có chút nhớ nhung mong ước này. Với lại bản thân cũng muốn đi dạo một vòng Việt Thành năm 2007.
Trở lại phòng học, Trần Trứ bàn bạc với Hoàng Bách Hàm chuyện này. Hoàng Bách Hàm lập tức giơ hai tay đồng ý: "Tao cũng muốn đi thư giãn một chút, để chủ nhật được nghỉ chúng ta cùng đi."
"Ừ."
Trần Trứ gật đầu: "Nhưng hôm đó mày phải chờ tao đấy, trưa tao cùng bố mẹ ra ngoài ăn cơm, ăn xong bọn mình chọn một địa điểm tập hợp."
"Không thành vấn đề, vậy tập hợp chỗ nào?"
Hoàng Bách Hàm theo thói quen cắn móng tay: "Thượng Hạ Cửu? Đường Thủ Đô? Hay Thiên Hà Thành?"
"Đến lúc đó tính sau, tùy tiện tìm một con phố buôn bán nào, khẳng định có phòng game."
Tạm thời, Trần Trứ còn chưa nghĩ ra.
Một tuần tiếp theo, toàn bộ học sinh lớp 12 lặp đi lặp lại quá trình 'học sinh làm đề-giáo viên chấm đề-lên lớp giảng bài thi'.
Bởi vì, thời điểm này giáo viên hầu như không còn kiến thức nào mới để dạy nữa rồi, nên mong muốn học sinh thông qua quá trình làm bài củng cố kiến thức, tập thói quen đối mặt với đề thi.
Có điều, bài thi chồng chất như núi, đếm không hết dùng bao nhiêu cái bút, còn có cả phòng học tràn ngập tinh thần học tập, đây chẳng phải ký ức mà phần lớn học sinh lớp 12 trải qua sao?
Đối với Trần Trứ mà nói, toán lý hóa hay ngữ văn đều đã bít cửa để tiến bộ. Vẫn giống như trước đây, giáo viên tiếng anh thường xuyên động viên hắn cần cố gắng.
Nhưng bởi vì cơ sở của hắn quá nát, khiến cho hiệu quả ôn tập chẳng đáng kể.
Loại áp lực vừa buồn tẻ vừa phong phú này khiến hắn đau đầu, cũng may mỗi ngày Lý Kiến Minh đều đứng ở cửa phòng học biểu diễn, nên đầu óc hắn mới kiếm được chút không gian suy nghĩ.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngày chủ nhật đã tới, sau tiết cuối cùng buổi sáng, Trần Trứ đi xe bus đến địa điểm ăn cơm, phía trong đã có năm người.
Bên trái là cha mẹ hắn, bên phải là một nhà ba người, chính là vị đồn phó Triệu mà tối hôm đó lão Trần có ý định ganh đua.
Đồn phó Triệu tên là Triệu Hoa Đông, năm nay khoảng 40 tuổi, nhưng bởi vì công việc thường xuyên thức đêm mà trông có vẻ già hơn so với lão Trần. Vợ ông ấy mở một cửa hàng bán quần áo phụ nữ ở chợ.
Hai vợ chồng nhà này đều có dáng thấp lùn, cho nên đứa con gái Triệu Viên Viên trông cũng thế.
Triệu Viên Viên học lớp 12 tại trung học Thực Nghiệm. Trước đó, cha cô thường dùng thành tích con gái yêu của mình ra để khoe khoang, không ngờ lần thi thử đầu tiên này lại không bằng Trần Trứ.
Triệu Đông Hoa nhìn thấy Trần Trứ bước vào thì lớn tiếng nói: "Tràn Trứ, nghe nói cháu thi thử được 654 điểm, còn cao hơn Viên Viên mười mấy điểm lận. Thảo nào, cha cháu gặp chú là vểnh mặt lên đắc ý."
Vốn dĩ Triệu Viên Viên đang chuyên tâm nghiên cứu cái bánh kem, nhưng ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy dáng vẻ gọn gàng của Trần Trứ.
Triệu Viên Viên ngạc nhiên, rồi lập tức nói: "Anh Trần Trứ, anh đẹp trai hơn trước kia đấy."
Miệng Trần Trứ giật giật. Dáng vẻ của Triệu Viên Viên là cô gái mập đáng yêu, nhưng giọng nói thì ngược lại, ỏn a ỏn ẻn như cô gái ngọt ngào. Chẳng hiểu tại sao có sự tương phản này.
"Chú Triệu, Dì Lư."
Trần Trứ vẫn như trước đây, lễ phép chào hỏi vợ chồng Triệu Hoa Đông, sau đó khách khí gật đầu với Triệu Viên Viên. Làm hết thủ tục hắn mới ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình.
Mao Hiểu Cầm nhìn đứa con trai độc nhất của mình, ánh mắt nét mặt tràn đầy sự hiền lành và thỏa mãn: "Giữa trưa đi đường có bị tắc không con?"
"Không sao ạ."
Trần Trứ hớp một ngụm trà nóng, sau đó mới nhỏ giọng nói với mẹ: "Mẹ, con ăn xong rồi đi luôn nhá. Con hẹ với Hoàng Bách Hàm tìm một quán game nào đó, định thư giãn một chút."
Mao Hiểu Cầm biết rất rõ Hoàng Bách Hàm, biết đây là thằng bé trung thực. Bà cũng không lo lắng chơi game ảnh hưởng tới việc học của hai đứa, bèn chủ động hỏi: "Hai con có đủ tiền không? Muốn mẹ đưa thêm không?"
"Đúng là con không đủ, mẹ cho con 100 tệ đi."
"Được rồi, các con nhớ ăn tối đừng ăn những đồ ăn nhiều dầu mỡ công nghiệp kia đấy."
Loại họp mặt gia đình bạn bè này khá tùy ý, Triệu Hoa Đông và Trần Bồi Tùng toàn nói chuyện công việc.
Mao Hiểu Cầm và mẹ Triệu Viên Viên là Lư Xuân Lan cũng xúm lại nói chuyện, chủ đề của hai phụ nữ trung niên này đều liên quan đến con cái. Đã thế, con hai người đều đang học lớp mười hai, nên chủ đề liên miên bất tận.
Trần Trứ yên lặng ăn cơm. Lúc trước, trong ấn tượng của mọi người hắn à người ít nói, thì bây giờ hắn vẫn vui vẻ làm một nhân vật tàng hình.
Triệu Viên Viên nói rất nhiều, nào à chuyện yêu đương abc trong trường học, rồi lại nói xyz trong lớp bị cô lập. Mỗi lần cô nàng gắp thức ăn, còn lén nhìn Trần Trứ nữa.
"Lão Trần, hai nhà chúng ta cũng quen biết nhiều năm, hai đứa nhỏ cũng học với nhau năm cấp hai. Nói ra cũng thật trùng hợp, Trần Trứ nhà ông thì bình tĩnh cẩn thận, con gái nhà tôi thì sáng sủa, lại thêm là thanh mai trúc mã nữa, ha ha ha ..."
"Này, đại ca, chú đùa hơi quá rồi đấy."
Trần Trứ nghĩ thầm, người khác khi được cơ hội sống lại đều có thanh mai trúc mã da trắng chân dài, vì sao mình gặp được một cô bé âm dương quái khí, vừa lùn vừa béo. Mình với cô gái này không kết nối sợi dây yêu đương nha.
Trần Trứ đang chuẩn bị nói, không ngờ Mao Hiểu Cầm còn gấp hơn hắn, nên vội vàng ngắt lời: "Lão Triệu, ông nói lung tung gì đấy, Trần Trứ và Viên Viên còn chưa thi đại học đâu đấy."
Trần Trứ âm thầm thở phào, đúng là mẹ ruột của mình. Có lẽ mẽ cũng không muốn con dâu mình có dáng người như Viên Viên.
Có điều, Trần Trứ cảm thấy, mình không nên tiếp tục ở lại đây, bởi chưa biết chừng trò đùa ngày càng lớn, nên hắn vội vàng ăn mấy miếng nữa rồi đứng dậy chào. Mao Hiểu Cầm cũng giúp đỡ giải thích cùng.
Nhưng chuyện không ngờ lại diễn ra, Triệu Viên Viên đứng dậy: "Anh Trần Trứ, em có thể đi theo mọi người chơi game được không?"
Trần Trứ đang định tìm lý do từ chối, thì Lư Xuân Lan mỉm cười nói: "Đi đi, để mấy người lớn bọn tôi nói chuyện, chắc mấy đứa không thích nghe đâu."
Trần Trứ...
Trần Trứ ra khỏi quán ăn, thì lập tức tìm kiếm trạm điện thoại công cộng để gọi cho Hoàng Bách Hàm. Tất nhiên, hắn không muốn một mình dẫn theo cô em mập đi chơi rồi.
"Chờ tao làm xong đề vật lý này cái đã."
Hoàng Bách Hàm nói.
"Tùy mày."
Trần Trứ mỉm cười: "Nhưng cô gái ngây thơ 170 bên cạnh tao không chờ được đâu đấy."
"Cái gì?"
Hoàng Bách Hàm ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó tìm lý do cho mình: "Còn hai bài nữa, để dành buổi tự học làm cũng được. Dù sao chuyện ôn tập này không thể vội vàng hấp tấp được."
20 phút sau, Hoàng Bách Hàm thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Trần Trứ, không ngờ thằng bạn chó này còn đổi một bộ quần áo mới.
Thằng này trực tiếp bỏ qua Triệu Viên Viên, chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc tới hỏi Trần Trứ: "Em gái ngây thơ 170 đâu?"
"Đây này."
Trần Trứ nhướng mày về phía Triệu Viên Viên.
"Đây là em gái 1 mét 70?"
Hoàng Bách Hàm có cảm giác bị lừa gạt, khuôn mặt lập tức trở nên đen xì.
"Chuẩn rồi."
Trần Trứ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Tao có nói cao 170 xăng-ti-mét đâu?"