Mất tên côn đồ càng đánh càng hăng, bỗng nhiên có người cầm đèn pin chiếu vào, bèn bỏ lại 'Trần Trứ' chạy trốn tán loạn.
Lúc này, Trần Trứ thật sự bước tới, đã cậu bạn đang nằm phía dưới, mà không khỏi giật mình:
"Hả? Trường Hoa? Mày ở đây làm gì?"
"Hu hu hu, chính là tao đây."
Vương Trường Hoa bị đánh cho sưng hết cả mặt, mặt cũng thâm tím lỗ chỗ, khóc thút thít nói: "Chẳng phải mày nói có bạn nữ học điền kinh thổ lộ với mày à? Tao vừa thi xong buồn quá nên định lén lút đến xem sao..."
"Không ngờ."
Vương Trường Hoa lau nước mắt nói: "Chẳng hiểu tại sao bọn chúng lao vào đánh tao, còn nhất định ép tao nhận là Trần Trứ, bọn chó chết này..."
Nhất thời, Trần Trứ không ngờ, chỉ vì một lý do vớ vẩn mà mình dùng để trả lời cho qua chuyện, lại khiến Trường Hoa tò mò. Mà cũng đúng, tính cách không đứng đắn của thằng này từ trước tới nay vốn dĩ là vậy rồi.
Lúc này, Trần Trứ liếc nhìn thầy chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân và cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu đang ở đây, nên nhỏ giọng nói: "Muốn báo thù bọn chó đó thì nhớ giữ bí mật, nhất định phải báo cảnh sát trước cái đã."
"Hả?"
Vương Trường Hoa nước mắt lưng chòng, ngơ ngác nhìn Trần Trứ. Cậu ta thấy Trần Trứ quá bình tĩnh, chỉ đành gật đầu, lựa chọn tin tưởng thằng bạn lần này.
Tào Kinh Quân và Doãn Yến Thu chiếu đèn pin qua. Hai người nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhưng không nhận ra là ai, có điều khẳng định đây là học sinh của Chấp Tin, bởi vì cậu bé còn đang mặc đồng phục của trường.
"Trước tiên đi bệnh viện cái đã."
Tào Kinh Quân quyết định trước tiên phải đưa đi kiểm tra, đồng thời nhìn xem có hướng giải quyết nào không.
Lão Tào là lãnh đạo tầng trung của trường học, nên mạch suy nghĩ vấn đề rất rõ ràng 'biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có', phòng ngừa chuyện này lộ ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
Có điều, do Trần Trứ đã nhắc nhở Vương Trường Hoa từ trước, nên cậu ta kiên quyết không đồng ý, quẹt nước mũi nói lớn: "Em không đi bệnh viện, em muốn đến đồn công an, em không thể bị người ta đánh oan uổng vậy được, em muốn bọn chúng bị xử bắn, hu hu hu..."
"Thầy cũng đâu nói không báo cảnh sát, chỉ là đến bệnh viện kiểm tra trước. Em học sinh, em học lớp nào, mũi em đang chảy máu kìa, em phải tin thầy chứ..."
Tào Kinh Quân định dùng mấy câu này ổn định tinh thần Vương Trường Hoa. Nếu đi đồn công an thật, chuyện sẽ trở nên rắc rối, khi đó rất khó khống chế.
"Không được, em nhất định phải báo cảnh sát trước."
Vương Trường Hoa đã nhìn ra chủ nhiệm khóa Tào muốn âm thầm xử lý vụ việc, nhưng sao cậu ta có thể nhịn được cục tức này, con mẹ nó so với Thì Màu mình còn oan uổng hơn.
Trần Trứ ở bên cạnh không nói gì, trong lòng hắn hi vọng báo công an là tốt nhất.
Mặt Vương Trường Hoa sưng tướng cả lên, nếu vào đồn công an thì đám lưu manh kia xong đời.
Nhưng đây chắc chắn không phải là điều Tào Kinh Quân muốn nhìn thấy.
Bề ngoài, Trần Trứ không muốn làm trái ý lão Tào, nên không đưa ra ý kiến gì, chỉ yên lặng xem Trường Hoa và lão Tào lời qua tiếng lại.
Nhưng, nói gì thì nói, Vương Trường Hoa là người bị hại, 'quyền nói chuyện' sẽ lớn hơn. Quan điểm cậu ta cũng rõ ràng, kể cả bản thân không đứng dậy nổi, cũng phải bò đến đồn công an báo án.
Về phía Doãn Yến Thu, dù sao cô là phụ nữ, có chút không đành, bèn nhíu mày nói: "Chủ nhiệm Tào, chúng ta đến đồn ông an trước đi..."
Cô nhìn thấy phía bên ngoài bãi xe phế thải có không ít học sinh và dân chúng vây quanh hóng hớt, thở dài nói: "Cứ theo lẽ công bằng mà xử lý, làm như vậy kể cả có lời đồn vô căn cứ cũng rất nhanh lắng xuống."
"Được rồi, được rồi, để tôi báo cho lãnh đạo trường."
Lão Tào không nói sẽ đồng ý, nhưng lúc đi ngang qua Trần Trứ, ông nghi ngờ nhìn hắn một chút.
Chẳng phải nói mấy tên lưu manh tìm Trần Trứ nói chuyện sao?
Đúng là có lưu manh thật.
Cũng có nói chuyện thật.
Vì sao lại chạy đến đánh bạn học khác?
Tất nhiên Trần Trứ sẽ đi theo Vương Trường Hoa tới đồn công an.
Mặc dù mọi thứ xảy ra khá hợp lý, nếu đêm nay một thân một mình đến, với ánh mắt nhanh nhẹn của mình, chưa chắc đã bị đánh.
Không ngờ, Vương Trường Hoa lại thay mình gánh chuyện này.
Đây là sự kiện đổ máu thật sự, nhất định phải tiến hành giám định vết thương, mà mấy thằng lưu manh kia cũng nhất định bị giam.
Thế nhưng, các bạn trong lớp không biết quá trình này. Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ bị Lý Kiến Minh gọi đi, mà lâu lắm rồi chưa trở về.
"Kỳ lạ, nó đi đâu chứ?"
Đại Hoàng có phần lo lắng cho bạn thân, dù sao Trần Trứ đã từng va nhau với Lý Kiến Minh.
Sau tiết tự học thứ nhất, Hoàng Bách Hàm đi dạo một vòng, từ thao trường đến nhà vệ sinh, mà không thấy bóng dáng Trần Trứ đâu.
Mãi cho đến khi tiết tự học thứ hai kết thúc, mà Trần Trứ vẫn chưa trở về.
Hoàng Bách Hàm vội vàng tới văn phòng, dự định báo chuyện này cho cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu biết.
Kết quả, chủ nhiệm lớp không ngồi ở bàn làm việc của mình, còn trên mặt bàn là một xấp bài thi đã chấm xong, thỉnh thoảng bị cơn gió thổi vào lật lên lật xuống.
"Chuyện gì quan trọng mà cô Doãn thấy hơn cả kết quả cuộc thi thử thứ hai đây?"
Vốn dĩ Hoàng Bách Hàm đang khá lo lắng, thì bây giờ càng trở nên bối rối, bèn chạy thẳng tới lớp 12 5, gọi Lý Kiến Minh ra hỏi chuyện.
"Trần Trứ đâu?"
Đại Hoàng cau mặt hỏi.
"Hả? Nó còn chưa về?"
Lý Kiến Minh cũng giật mình.
Bình thường, gọi người ra dọa một chút, thường không quá 30 phút thôi mà, vì sao Trần Trứ còn chưa trở về?
"Tao hỏi mày, Trần Trứ đâu?"
Hoàng Bách Hàm vội vã hỏi.
"Mày gấp cái gì?"
Lý Kiến Minh ngại Trần Trứ một chút, nhưng làm gì sợ thằng như Hoàng Bách Hàm, nên mím môi nói: "Có người tìm nó tới bãi xe phế thải nói chuyện, không có chuyện..."
Hoàng Bách Hàm không thèm nghe hết câu, chỉ vội vã chạy xuống tầng, còn Lý Kiến Minh ngây người một chút cũng nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi đến cổng chính, mấy bảo vệ ngăn Hoàng Bách Hàm lại: "Em học sinh này, đi đâu vậy?"
Bây giờ vẫn trong thời gian tự học buổi tối, mà Hoàng Bách Hàm hoảng hốt vội vã chạy ra khỏi trường học, nhất định có vấn đề.
"Cháu, cháu chạy ra bãi xe phế thải bên cạnh."
Hoàng Bách Hàm xoa ngực, vội vàng nói: "Bạn cháu bị người khác gọi ra đó, đến giờ còn chưa về."
"Bạn cậu là ai?"
Có một vị bảo vệ trẻ tuổi vừa từ hiện trường chỗ đó trở về, bèn phất tay nói: "Nói chung, cậu không cần đi qua đó đâu, vừa có một học sinh bị đánh ở đó, hiện tại đã tới đồn công an rồi."
Hoàng Bách Hàm nghe xong thì càng lo lắng hơn, vội vàng hỏi: "Bị thương? Có phải tên là Trần Trứ không?"
Vị bảo vệ trẻ tuổi nhớ lại, hình như đám lưu manh vừa rồi vừa đánh vừa kêu lên một cái tên, nên nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Bách Hàm 'A' một tiếng, chớp mắt ngây người ra, đến ngay cả Lý Kiến Minh phía sau cũng bị dọa cho bủn rủn chân tay.
Mình đã nói rồi, tuyệt đối không được đánh người...
Vì sao còn đánh chứ...
Lại còn đến đồn công an...
Một lát sau, Hoàng Bách Hàm cố gắng hít vào một hơi, cố gắng khống chế không được suy nghĩ linh tinh, chẳng may Trần Trứ chỉ bị thương nhẹ thì sao?
Thế nhưng, Đại Hoàng tuổi 18 không biết bây giờ mình phải làm gì.
Theo bản năng, cu cậu đi về lớp, đi vài bước lại muốn chạy ra ngoài, cảm thấy mình nên đến đồn công an với Trần Trứ, nhưng trong phòng còn rất nhiều đồ mà...
Thật ra, trong đầu cu cậu đang rất loạn, mà Lý Kiến Minh ở bên cạnh còn lẩm bẩm giải thích: "Tao chỉ muốn kiếm người dọa Trần Trứ một chút, không ngờ bọn chúng ra tay, tao không ngờ..."
"Ngờ con mẹ mày, cút."
Cuối cùng, loại người ít khi nói tục như Hoàng Bách Hàm cũng không chịu nổi, hét lên với Lý Kiến Minh. Mãi cho đến khi cậu ta thở hổn hển bước vào lớp học, mới bình tĩnh được chút.
Bạn học ngồi ghế trên là Lưu Hàm, quay xuống vừa quan tâm vừa lo lắng hỏi: "Cậu sao thế? Sao mặt trắng bệch thế này?"
"Trần, Trần Trứ..."
Hoàng Bách Hàm cảm thấy cuống họng mình khô khốc, vừa run rẩy dọn đồ dùng học tập, vừa cố gắng động viên bản thân phải bình tĩnh mà không làm được: "Bị, bị Lý Kiến Minh kéo người tới đánh. Cậu ấy đang ở đồn công an, bây giờ mình phải qua tìm cậu ấy..."
Một người đang vô cùng lo lắng, đầu óc rối bời, thì sao kiểm soát được giọng nói chứ? Thật ra giọng cậu không quá to, nhưng giờ tự học buổi tối cả lớp thường rất im lặng, nên một câu hơi to một chút cũng giống như thả xuống một quả bom.
Trong lớp bỗng trở nên ồn ào, náo loạn hết cả lên, phần lớn các bạn học đều giật mình lo lắng, bởi dù sao Trần Trứ cũng là bạn cùng lớp của họ mà.
Còn Khang Lương Tùng thì không, tên này trừng mắt nhìn, giống như hành động chuẩn bị bắn pháo bông ăn mừng.
"Vi Vi, cậu nghe không?"
Mưu Giai Văn cũng giật mình mất mấy giây, sau đó quay qua nói với Tống Thì Vi. Thật ra, bạn học tiểu Mưu còn chưa nói hết câu, có phải chuyện này liên quan tới cậu...
Thì Tống Thì Vi chẳng nói lời nào đã chạy ra khỏi phòng học.
"Vi Vi, Vi Vi..."
Mưu Giai Văn gọi hai câu, sau một chút do dự bạn học tiểu Mưu cũng vội vàng chạy theo.
Năm 2007. học sinh học tại trường cấp ba Chấp Tín không được phép mang đồ dùng liên lạc, đương nhiên có thể lén lút cầm theo, nhưng nếu bị thầy cô giáo bắt được sẽ bị tịch thu, cho đến khi học xong ra khỏi trường mới được trả lại.
Cho nên, các bạn học bình thường sẽ không cầm theo đồ vật kiểu như điện thoại, bởi vì nó khá phiền phức.
Tống Thì Vi đi thẳng tới quầy ăn vặt, chạy ra chỗ buồng điện thoại, bình tĩnh bấm dãy số: "Cha..."
Hoàng Bách Hàm dọn xong đồ dùng học tập, dưới ánh nhìn của các bạn trong lớp, cậu bước ra khỏi lớp học.
Ở cổng trường, cậu hỏi mấy bảo vệ xem Trần Trứ tới đồn công an nào rồi mới bước ra khỏi trường. Nhưng cậu đi được mấy bước bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn lấy quyển số ghi số điện thoại từ trong cặp ra, tìm một bot điện thoại gọi điện: "Dì Mao, cháu Hoàng Bách Hàm... Trần Trứ, Trần Trứ bị người ta đánh..."
"Alo, Du Huyền, cậu vẫn ở cửa hàng giá rẻ à?"
Ngô Dư nói vào microphone: "Trần Trứ bị người ta đánh... Mình cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, cả khóa đang đồn ầm lên... Cậu đừng vội, chúng ta cùng đi..."
Đêm nay, nhất định sẽ náo nhiệt đây.