Chương 30: Đừng nói dối, cậu muốn theo đuổi Tống Thì Vi đúng không?
Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh05-04-2024 11:23:16
Tùng Đào Viên là một quán ăn tương đối lớn ở khu nam. Nhà hàng có 5 tầng, ba tầng dưới là sảnh ăn chung, tầng 4 tầng 5 mở ra để phục vụ giảng viên của trường.
Tào Kinh Quân dẫn mấy người Trần Trứ lên tầng bốn. Ở một cái bàn lớn, Kỳ Chính đã ngồi ở đó, với đầy một bàn đồ ăn.
"Lão Tao, buổi trưa nay không uống rượu được."
Kỳ Chính vừa mỉm cười vừa nói: "Chờ đêm hôm nào rỗi, chúng ta uống một trận đã đời."
Sau khi ăn trưa xong còn phải làm việc, nên thường không uống rượu. Nhưng Kỳ Chính rào trước đón sau, sợ mọi người để trong lòng.
"Không uống, không uống, chút nữa mình còn phải đưa mấy đứa nhỏ về nữa."
Bản thân Tào Kinh Quân cũng không uống được nhiều, nên ông cũng không muốn uống.
Lúc ăn cơm, Kỳ Chính và Tào Kinh Quân tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng nói với mấy học sinh: "Các em ăn đi, đừng nên khách sáo, đồ ăn ở Tùng Đào Viên ăn khá ngon..."
Đúng là món ăn rất ngon, tương đối phù hợp với con người Quảng Đông. Nhưng qua bữa ăn này, Trần Trứ phát hiện Kỳ Chính rất có địa vị ở Trung Đại.
Rất nhiều giảng viên trẻ nhìn thấy Kỳ Chính đều sẽ đi tới gọi một tiếng: "Khoa trưởng Kỳ."
Dù là phó giáo sư hay giáo sư cũng mỉm cười, gật đầu chào.
"Phái thực quyền."
Trần Trứ suy nghĩ trong đầu.
Đến ngay cả Tào Kinh Quân cũng cảm thán một câu: "Năm đó, 6 người ký túc xá chúng ta, hiện tại chỉ có lão Kỳ là thành công nhất."
"Nào có nào có."
Kỳ Chính khiêm tốn: "Nếu có thể, tôi đã sớm xin nghỉ hưu non rồi. Tôi tình nguyện ở nhà đọc sách uống trà. Lão Tào, ông biết tôi thích nhất sưu tầm sách mà."
Lời nói khiêm tốn này cứ có chút gì đó giả giả, đây là thứ trước kia Trần Trứ rất hay dùng.
"Đương nhiên biết mà."
Tào Kinh Quân gật đầu: "Từ lúc học đại học đã sưu tầm sách rồi, bây giờ trong nhà phải đến 10 nghìn quyển sách đấy nhỉ?'.
"Hơn 18 nghìn 500 quyển rồi."
Tào Kinh Quân vẫn duy trì thói quen là một giáo viên cấp ba, chỉ cần gặp được chuyện mặc kệ tốt xấu, đều sẽ vận dụng để dăn dạy học sinh: "Các em sau này đều phải học tập thầy Kỳ đấy, tập cho mình thói quen sưu tầm sách, nhằm tăng cường kiến thức..."
Bình thường, đám người Trần Trứ sẽ trả lời, mấy câu đại loại như 'bụng có thi thư thở ra hoa, chẳng trách từng lời thầy nói đều tràn ngập ý thơ, từ trên người thầy chúng em hiểu ra nhiều điều..."
Dù sao, mọi người cố gắng tạo không khí để có bữa ăn ngon thôi mà.
Chuyện này nếu dựa vào Đặng Thiến và Tống Thì Vi là điều không thể, nên Trần Trứ hạ đũa xuống, đang định nói vài lời.
Thì có một vị giảng viên trẻ tuổi bước tới, vừa vặn nghe được lời của Tào Kinh Quân, bèn cười ha ha nói: "Cái này còn phải nói, người xưa dặn rồi, bụng thơ ca thở cũng ra hoa. Khoa trưởng Kỳ của chúng ta là người đọc sách chân chính, từng lời nói cử chỉ đầy tràn triết học. Mỗi lần chúng tôi được nói chuyện với ngài ấy, luôn có thể học được rất nhiều kiến thức mới."
Móa!
Trần Trứ không ngờ trên đường đua vẫn còn đối thủ cạnh tranh?
À mà, mình cần gì phải cạnh tranh chứ, bản thân chỉ muốn bữa ăn vui vẻ hơn thôi mà.
Nhưng rõ ràng Kỳ Chính đã nghe những lời khen kiểu này rất nhiều, nên trên mặt chỉ nở nụ cười xã giao, chứ không trả lời.
"Ồ..."
Trần Trứ tính toán một chút, đột nhiên buông đũa xuống, chờ vị giảng viên kia nịnh nọt xong, rồi mới lên tiếng: "Thầy Kỳ, nếu thầy sưu tầm nhiều sách như vậy, hẳn trong nhà có một thư phòng rất đẹp đúng không?"
Này!
Câu hỏi này như gãi đúng chỗ ngứa nhất trong lòng Kỳ Chính.
Bởi ông đã nghe người khác khen những câu kia quá quen thuộc rồi, khiến trong lòng chẳng còn chút cảm xúc nào. Nhưng lời Trần Trứ, lại khơi gợi lên ý muốn khoe khoang của ông.
"Mấy năm trước, thầy có đổi nhà, lúc thiết kế còn cố tình xây phòng ngủ nhỏ lại một chút, để chừa ra chỗ trống 60 mét vuông làm phòng đọc sách."
"Lão Tào, tôi nói cho ông biết, những giá sách trong đó tôi phải đến tận xưởng, đi tận 200 ki-lô-mét để trở về đấy."
"Bây giờ, mỗi lần tôi về nhà đều không muốn đi, chỉ muốn ngồi trong thư phòng yêu quý."
Kỳ Chính hào hứng kể chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía Trần Trứ.
"Năm nay, lớp bồi dưỡng của bọn tôi có một học sinh, nói chuyện chín chắn lễ phép, năm nay có khả năng thi vào Thanh Bắc..."
Tào Kinh Quân cũng giới thiệu qua một chút, một số học sinh của mình, vấn đề này cũng khiến ông nở mày nở mặt chút.
Trần Trứ mặc kệ, bản thân cũng không vội giải thích mình sẽ thi Trung Đại.
Đạn đã bắn rồi, cứ để nó bay một chút đã.
Nhận được một chút tình cảm của đối phương, cũng nên để dành dùng cho lúc thích hợp mới được.
Cơm nước xong xuôi, Tào Kinh Quân dẫn mấy học sinh rời khỏi Trung Đại. Ngồi trên xe trở về, Trần Trứ tò mò hỏi: "Hình như, thầy Kỳ ở Trung Đại được rất nhiều người tôn kính thì phải?"
"Đương nhiên."
Lão Tào đang nhắm mắt nghỉ trưa, bỗng mở mắt ra nói: "Cậu ấy là trưởng khoa quản lý ngân sách. Ở Trung Đại, muốn tổ chức hoạt động gì đều sẽ dính líu đến cậu ấy."
Trần Trứ nghe đến đây đã hiểu, chức vụ ngậm tiền.
Mặc dù khoa quản lý ngân sách không trực tiếp tham ra quản lý học sinh, nhưng mặc kệ là hội học sinh hay đoàn ủy, nếu muốn làm hay tổ chức cái gì, đầu tiên là phải xin kinh phí, thứ này phải được Kỳ Chính phê duyệt mới được.
"À mà, chuyện giáo sư Mã Viện..."
Tào Kinh Quân vẫn chưa quên lời dặn dò của hiệu trưởng Hạ Dũng, nên nói với Trần Trứ: "Hôm nay, thầy có hỏi Kỳ Chính rồi, cậu ấy nói giáo sư Mã Viện hôm nay phải đứng lớp, nên sau này có cơ hội rồi tính tiếp."
"Đủ rồi, đủ rồi."
Trần Trứ nghĩ thầm, nếu mình còn gặp được giáo sư Mã Viện, sợ rằng sau 4 năm học đại học, mình bị giữ lại Trung Đại làm hiệu trưởng không chừng.
Trở lại trường học, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên chiều nay được nghỉ, các học sinh hoạt động tự do.
Đặng Thiến, Khang Lương Tùng và Tôn Học Ung là học sinh nội trú, nên trở về phòng ôn tập.
Trần Trứ, Tống Thì Vi và Trình Mộng Di là học sinh ngoại trú, nên lựa chọn trở về nhà, sau đó quay lại trưởng tham gia giờ tự học buổi tối.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu lúc 6 giờ 30 phút, nên học sinh đến sớm thường ghé đầu nói chuyện. Mưu Văn Giai đang nói chuyện với bạn nữ ngồi phía sau, cả hai thảo luận về kịch bản đang rất hot của Đài Loan là 'Hoàng Tử Ếch'.
Cô nhìn thấy Tống Thì Vi đi tới, tiểu Mưu vội vàng bỏ qua bạn học kia, quay qua hỏi Tống Thì Vì: "Vi Vi, hoạt động hôm nay có vui không?"
Tống Thì Vi nhớ thư viện Trung Đại, hoàn cảnh nơi đó thật sự khiến cô dễ chịu, bèn gật đầu.
"Trần Trứ thì sao?"
Đây mới là chuyện mà Mưu Giai Văn muốn nghe nhất: "Cậu ta có thổ lộ gì với cậu không?"
"Không."
Tống Thì Vi thản nhiên trả lời.
"Ồ?"
Mưu Giai Văn có chút thất vọng, tại sao có cơ hội tốt như vậy mà Trần Trứ còn chưa hành động. Tình huống này thật sự Mưu Giai Văn không đoán ra.
"Cho nên, các cậu cứ tham gia hoạt động một cách bình thường?"
Bạn học tiểu Mưu chưa nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng, nên sao có thể từ bỏ ý định dễ dàng vậy được chứ.
Không ngờ, Tống Thì Vi nghe được câu hỏi này, vốn dĩ đang muốn làm bài tập đột nhiên dừng động tác lại.
"Hả? Có gì hot?"
Lập tức, Mưu Giai Văn tỏ ra hưng phấn giống như chó nhỏ: "Có gì, nói nhanh mình nghe, nhanh lên nhanh lên, xin cậu đấy..."
Có thể, Tống Thì Vi không tài nào chịu được mấy câu năn nỉ của bạn cùng bàn, ánh mắt do dự chút, nhưng vẫn nói: "Trần Trứ muốn QQ của mình?"
"Muốn QQ là sao?"
Mưu Giai Vật ngạc nhiên: "Cậu có cho không?"
Tống Thì Vi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Cái gì đấy?"
Mưu Giai Văn không hiểu.
Tống Thì Vi thở dài, bỏ bút bi xuống, sau đó kể lại câu chuyện giữa mình và Trần Trứ cho cô bạn cùng bàn nghe.
"Cắt..."
Mưu Giai Văn nghe xong bèn khịt mũi khinh thường: "Có vài chuyện phải nói cho cậu biết, mấy tên đàn ông chỉ đưa ra vài cái cớ lồi lõm thôi. Coi như lúc đó không có giấy bút, với trình độ môn toán của Trần Trứ, chẳng lẽ không nhớ nổi 8 chữ số tài khoản QQ sao?"
"Phản ứng đầu tiên của cậu ta tỏ ra không nhớ được vì muốn đặt mình vào khó khăn, bởi cậu ta quyết tâm có được cách thức liên lạc của cậu rồi."
Mưu Giai Văn vui sướng kích động chớp chớp mắt: "Mình nói không sai chứ, Trần Trứ thích cậu, sớm muộn sẽ hành động thôi."
Rất hiếm thấy Tống Thì Vi không có hành động phản bác giống những lần trước.
Bởi vì, cô cảm thấy hành động của Trần Trứ quá bất hợp lý, ngoại trừ muốn phương thức liên lạc của mình, còn lý do nào khác nữa chứ?
"Thật ra, ngay lần đầu Trần Trứ ra mặt vì cậu, mình đã nhạy cảm phát hiện ra. Thôi, coi như những thứ này là dấu hiệu đi, nếu khi điền nguyện vọng, cậu ấy cũng muốn..."
Bạn học tiểu Mưu nói không ngừng nghỉ.
Lúc này, Trần Trứ cũng tới phòng học. Hắn còn nhớ ra một chuyện quan trọng, nên đi tới bàn học của Tống Thì Vi, khom nửa người xuống nói: "Sáng nay, cậu có thêm bạn với vị học tỷ kia không?"
Tống Thì Vi lấy từ hộp bút ra một tờ giây, phía trên ghi rõ một dãy số, nói: "Đây là số QQ của học tỷ kia."
Chiều nay, Tống Thì Vi về nhà, đăng nhập QQ, thuận tiện ghi ra một tờ giấy.
"Cám ơn."
Trần Trứ cầm lấy tớ giấy, đang định rời đi.
Không ngờ, Mưu Giai Văn bên cạnh chế nhạo: "Trần Trứ, cách xin QQ này của cậu không được thông minh cho lắm nha."
"Gì vậy?"
Trần Trứ khó hiểu.
"Thôi, đừng giả vờ nữa, mình không tin cậu không nhớ được dãy số này."
Trần Trứ không nói gì, Mưu Giai Văn liếc qua Tống Thì Vi, nhỏ giọng nói: "Lần sau, cậu cứ thoải mái hỏi trực tiếp là được, cần gì phải vòng vèo vậy làm gì? Con trai phải tự tin mới được, mình hiểu một chút, cô ấy không ghét cậu đâu."
"Gì? Cậu đang nói vấn đề gì đấy?"
Trần Trứ như người đi trong sương mù, đang định hỏi rõ thì 'reng reng reng' tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối bắt đầu.
Trần Trứ trở lại chỗ ngồi, Mưu Giai Văn vẫn còn nhìn theo, dùng cử động miệng cổ vũ: "Chai zô chai zô."
"Mình tự ti khi nào chứ..."
Trần Trứ nghĩ đi nghĩ lại ý của Mưu Giai Văn, đột nhiên hiểu ra chỗ nào đó.
"Dãy số này thật sự nhớ được sao?"
Trần Trứ mở tờ ghi chú 7 chữ số tài khoản QQ ra, rồi quay qua hỏi Hoàng Bách Hàm, lắc lắc tờ giấy này một chút hỏi: "Mày có thể nhớ được dãy số 7 chữ trên này không?"
"Tất nhiên rồi."
Hoàng Bách Hàm nhìn qua, tự tin trả lời.
"Nếu như buổi trưa còn phải ăn cơm, nói chuyện, mấy tiếng sau vẫn có thể nhớ được sao?"
Trần Trứ hỏi tiếp.
Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, tính toán chút rồi trả lời: "Tao nghĩ vấn đề không lớn lắm."
"Ghê vậy sao?"
Trần Trứ buồn bực nói: "Vì sao phản ứng đầu tiên của tao là nghĩ mình không nhớ được?"
"Vì sao?"
Hoàng Bách Hàm không biết: "Chỉ mấy vị trung niên 35 tuổi trở lên mới phản ứng vậy thôi. Bởi vì trong đầu những người đó đang dần gỉ sét, còn chúng ta thì có vấn đề gì chứ."
"Thì ra là vậy..."
Dường như Trần Trứ hiểu ra điều gì, im lặng một lúc, đột nhiên 'bốp' một cái đánh vào người Hoàng Bách Hàm: "Mẹ nó, không được phép chửi tao."
"Tao mắng mày bao giờ?"
Đại Hoàng che người, tức giận nói.