Sau khi sự kiện điền nguyện vọng kết thúc, thời gian đến kỳ thi đại học chỉ còn chưa đến một tháng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, học sinh lớp 12 mỗi ngày đều làm bài thi để duy trì cảm xúc. Thời điểm giáo viên giảng bài thi đã nhanh hơn bình thường, thỉnh thoảng còn truyền đạt lại một chút mẹo nhỏ khi thi:
Ví dụ: Toán không thể bỏ trống, dù không làm được cứ trực tiếp điền đáp án '0,1, -1'.
Dựa vào nhưng đề năm cũ, đề bài càng phức tạp, đáp án càng đơn giản.
Vật lý thường cho đáp án B và C, nếu gặp được đề bài không hiểu gì thì nên lựa chọn đáp án B hoặc C, còn tuyệt đối đừng chọn đáp án A.
Môn tiếng Anh dựa vào hình và đọc hiểu, một khi chọn đáp án nào xong đừng nên sửa lại, bởi vì đó là lựa chọn tốt nhất của bản thân.
Nào là '3 ngắn một dài chọn dài nhất, 3 dài một ngắn chọn ngắn, dài cả thì chọn C, ngắn cả chọn B... ' đủ các thể loại được thầy cô giáo nhắc đi nhắc lại.
Mấy trò mẹo vặt này không được nhắc từ sớm, bởi các thầy cô sợ ảnh hưởng đến quá trình ôn tập của học sinh.
Hiện tại chỉ còn 10 ngày, các thầy cô mới đưa bảo bối này cho đám học sinh, để có thể tăng thêm chút điểm.
Toàn tỉnh có 550 nghìn thí sinh, chỉ cần tăng thêm một chút là thứ hạng vượt cả nghìn người.
Bây giờ, tóc Doãn Yến Thu đã sơ xác hơn rất nhiều, bởi cô là giáo viên chủ nhiệm, không chỉ cần lên lớp giảng bài, mà phải không ngừng cổ vũ giúp các em học sinh giữ vững tinh thần.
Doãn Sư Thái thường xuyên bị đau họng mất tiếng, nhưng vẫn luôn căn dặn một cậu:
"Các em học sinh, tuyệt đối đừng nản lỏng thoái chí, khoảng thời gian này chính là bảo vật trong cuộc sống của các em. Sau này, khi bản thân đối mặt với chuyện khó khăn gì, chỉ cần suy nghĩ đến thời gian trước khi thi đại học kia, thì mọi khó khăn sẽ tan thành mây khói..."
Thời gian trôi đi nhanh chóng, đã tới đầu tháng 6.
Lúc này, khoảng cách tới kỳ thi đại học chỉ còn chưa tới 1 tuần. Hàng chữ đỏ trên bảng đen đã đổi thành 'cách kỳ thi đại học 6 ngày', khiến đám học sinh nhìn thôi đã căng thẳng.
Ngày 1 tháng 6, chính là ngày quốc tế thiếu nhi, trong ngày này trường học cũng phát ra phiếu dự thi, bên trong ghi rõ thân phận thí sinh, còn có phiếu thi và địa điểm thi.
"Con mẹ nó, tao ở trường thi 116 tại trung học Quảng Nhã, còn mày thì sao Trần Trứ?"
Hoàng Bách Hàm vẫn hi vọng có thể thi cùng một địa điểm với thằng bạn tốt, như vậy sẽ giúp mình đỡ căng thẳng hơn rất nhiều.
Trần Trứ nhún nhún vai, chìa ra tờ phiếu thi, hắn ở trường thi số 177 trung học Thực Nghiệm.
Đây đều được xếp vào thành phần thí sinh không may mắn, bởi vì người may mắn thường được sếp vào trường mình đang học. Bởi vì có một loại giải thích, nếu thi trường đang học sẽ quen với môi trường, ít xảy ra trường hợp phát huy thất thường.
Trong lớp cũng có bạn thi tại trường thi trung học Thực Nghiệm, nhưng Trần Trứ lại chẳng thân lắm. Sau đó, hắn biết được Tống Thì Vi thị tại Nhị Trung, Du Huyền thi tại trường trung học Quốc Tế. Trên cơ bản, mỗi người được phân tới một trường.
Có điều, đây là vấn đề nhỏ, mỗi học sinh 12 đều trải qua muôn vàn đề thi, gần như luyện tới mức chỉ cần cầm tới cây bút là kiến thức ùa về, nên hoàn cảnh chẳng có ảnh hưởng nhiều lắm.
Buổi chiều ngày 3 tháng 6, lịch học chỉ có hai tiết.
Về sau, bọn họ không cần phải tới phòng học nữa, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học học sinh nội trú sẽ ở ký túc ôn bài, còn ngoại trú thì về nhà.
Cho nên, đây là hai tiết cuối cùng của học sinh trung học khóa 2007. cũng là những giây phút cuối cùng thời cấp ba.
Trường học cũng sắp xếp khá tinh tế, hai tiết cuối cùng đều dành cho giáo viên chủ nhiệm.
Doãn Yến Thu vẫn giống như thường ngày, cầm theo một cây thước bước vào phòng học. Đột nhiên, cô phát hiện ra trên bàn giáo viên có đặt một bó hoa tươi và một cái bánh gato.
Cô làm giáo viên chủ nhiệm rất nhiều lớp, bản thân đã cùng rất nhiều khóa tốt nghiệp, nên lúc Doãn Yến Thu bước đi trên hành lang đã đoán ra được cảnh này.
Nhưng con người mà, sẽ luôn có cảm xúc.
Ba năm, Doãn Yến Thu đã đồng hành cùng với lớp đúng ba năm. Thời gian đó, cô dành thời gian cho học sinh còn nhiều hơn cả con và chồng mình, cho nên nhớ đến cảnh mai sẽ không còn gặp những gương mặt quen thuộc này nữa, Doãn Sư Thai cố gắng mạnh mẽ nói: "Có thời gian chuẩn bị những thứ này, còn không bằng..."
Nhưng cô không thể cố tiếp được nữa, chỉ đành gỡ kính xuống, âm thầm lau nước mắt.
Doãn Sư Thái vừa bật khóc, chẳng khác nào giống nhà máy thủy điện xã lũ, trong lớp nối tiếp nhau vang lên tiếng nức nở.
Tình cảm mọi người đang dạt dào, cả đám ôm lẫn nhau, cam đoan hằng năm sẽ tụ tập gặp nhau một lần.
Hai người mắt đỏ hoe nhìn nhau gật đầu.
Thật ra thời kỳ trung học giống như một nút thắt buộc chặt quan hệ mọi người, tất cả mọi người vô tình tạo thành một tập thể, ai cũng có cảm giác nếu tách ra sẽ khó mà hòa hợp được.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ bước ra một con đường riêng trong cuộc sống, nếu như có một bên muốn từ bỏ mối quan hệ này, thì nút thắt quan hệ sẽ được cởi bỏ.
Đương nhiên cũng có loại tình cảm giống Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm. Tình cảm này không bị những tác động hoàn cảnh mà chia lìa. Loại quan hệ này rất ít, thỉnh thoảng gặp được một người đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Cũng không lâu lắm, Doãn Yến Thu đã điều chỉnh lại cảm xúc, vẫy vẫy tay nói: "Các em, cô rất vinh hạnh được làm bạn với các em thời gian ba năm. Từ ngày cô ghi thời gian đếm ngược 100 ngày, đã biết khoảnh khắc ly biệt này nhất định sẽ tới..."
Doãn Sư Thái nghẹn lại một chút, sau đó hít một hơi, giọng vừa mới khóc đặc xệt: "Cô thấy rất hổ thẹn trong lòng, bởi cô luôn đè nén cảm xúc thực sự của các em. Thật ra cô chẳng hề có ý đồ gì, chỉ hi vọng mọi người đều thi đậu đại học, xứng đáng với ba năm khổ sở vừa qua..."
"Ba tháng nữa, các em sẽ có thân phận mới, cô hi vọng các em có thể sử dụng tầm nhìn của cô, nhìn về vị trí cao hơn, làm một người có ích với xã hội, với đất nước, với gia đình của mình..."
"Cuối cùng, cô căn dặn các em thêm mấy câu nữa."
Một ngày không cần phải thi cử, khiến tâm trạng Doãn Yến Thu thả lỏng hơn rất nhiều, nên cô nhắn nhủ thêm một chút: "Nếu như đi thi, gặp phải đề rất khó, thì đừng lãng phí thời gian vào bài đó, ... Còn nữa, nhất định không được nộp bài sớm..."
Trần Trứ có thể cảm giác được, nếu có thể, Doãn Sư Thái hận không thể truyền đạt lại tất cả những cách khiến học sinh của mình thi tốt hơn.
Trong quá trình trưởng thành của chúng ta, có khả năng giáo viên chủ nhiệm là người duy nhất không có quan hệ máu mủ, nhưng lại là người hi vọng mình có siêu năng lực có thể cất cánh bay lên.
"Reng reng reng."
Rất nhanh, tiếng chuông báo tan học vang lên.
Trước đó, ai nấy chỉ mong nghe được tiếng chuông này vang lên, còn bây giờ cả đám đều hi vọng nó kêu chậm thêm chút nữa.
"Các em, chúc các em cá chép hóa rồng, đề tên trên bảng vàng."
Doãn Yến Thu chính thức tuyên bố tan học, nhịn không được nước mắt lại chảy ra.
Trong lớp có một số bạn học tình cảm, bèn chạy lên ôm lấy Doãn Sư Thái, còn mấy thằng con trai như Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm chỉ tập trung thu dọn sách vở.
Lần này không giống như trước kia là mang một vài quyển sách về nhà học là được. Còn bây giờ bọn họ phải đem tất cả mọi thứ về, khiến chiếc cặp đứa nào đứa nấy không còn chỗ lấp nữa rồi.
Đây chẳng phải phù hợp với câu 'thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn' sao? Rất nhanh, đã có bạn học vác túi hành lý ra khỏi phòng học.
Lúc này, có một số người còn chưa hình dung ra, đây có khi là lần gặp mặt cuối cùng của một số người.
"Trần Trứ, chúng ta đi hay không đi?"
Đại Hoảng hỏi.
Trần Trứ híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn từng tia sáng vàng óng như mật ong xuyên qua cửa. Trong phòng học chỉ toàn là sách vở, ở trên bàn bày ngổn ngang hết cả lên. Bên ngoài hành lang là các bạn muốn nhanh chóng về nhà để tiếp tục ôn tập.
Trong sân trường, cây hoa gạo đã bắt đầu nở bông rầm rộ. Không biết ai còn cho căng một cái băng rôn khẩu hiệu hoành tráng ngoài kia 'bình tĩnh tự tin, không được buông bỏ, toàn lực đối phó, dành lấy thắng lợi'.
"Rõ ràng trưa nay còn không thấy mà."
Hoàng Bách Hàm bên cạnh buồn bực nói.
"Đại Hoàng."
Trần Trứ bỗng hỏi: "Mày còn nhớ, thời điểm chúng ta cùng nhau vào lớp 10, câu đầu tiên nói là gì không?"
Hoàng Bách Hàm nghĩ chút rồi nói: "Dọn xong đồ... cùng nhau đi dạo một vòng trường học."
"Đúng."
Trần Trứ gật đầu: "Dọn xong đồ, cùng nhau đi dạo một vòng quanh trường."
Hai câu giống nhau, nhưng:
Một câu thể hiện sự chờ mong một bắt đầu, còn một câu thể hiện cho kết thúc và hoài niệm.
Cuộc sống cấp ba, tuyên bố kết thúc!