Nói như vậy, đối với cách xử lý với học sinh như Lý Kiến Minh, thường sẽ có hai hướng:
Thứ nhất, mở cuộc họp phê bình, thông thời để cậu ta đứng trước cuộc họp thành khẩn xin lỗi. Nhưng kết quả cuối cùng, chỉ đưa ra lời cảnh cáo không nặng không nhẹ.
Sấm chớp thì nhiều mà mưa lác đác vài hạt, giơ cao gậy mà đánh rất nhẹ, đơn giản cho qua chuyện.
Thứ hai, ngay tại thời điểm này, khi tất cả các bạn học còn chưa hiểu gì, cậu ta lập tức bị đuổi học trong im lặng.
Bình thường, nếu tình huống này xảy ra, chắc chắn có nhân vật mạnh mẽ phía sau thúc đẩy.
Đương nhiên, mấy tên lưu mạnh dám đánh người càng không có kết quả tốt, chỉ khoảng 2 ngày thôi toàn bị sẽ vào trại tạm giam hết. Khi đó mấy chiến sĩ công an sẽ sử dụng thủ thuật 'khôi phục ký ức', và có người con khai ra mọi hành vi của mình, như ngày nào ăn trộm gì nữa cơ.
Coi như xong đời, đáng lẽ tên đó chỉ phải ở trại tạm giam ba tháng, sau khi khai có khi đối mặt với án tù 3 năm không chừng.
Nhưng, về phía trường học, đây là sự kiện ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, cộng với kỳ thi tốt nghiệp trung học gần đến, cho nên lãnh đạo trường bàn bạc xử lý nhanh gọn dứt khoát.
Chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân gọi Trần Trứ, người trực tiếp liên quan đến vụ việc, và người vô tình vướng phải là Vương Trường Hoa lên văn phòng bàn bạc.
Ông hi vọng cả hai học sinh hiểu cho trường học, giữ gìn hình ảnh mà trường học phấn đấu bao năm, nên không muốn bất kỳ bạn học nào biết rõ chân tướng sự việc.
Trần Trứ lập tức tỏ thái độ, hắn nói mình coi trường trong như gia đình, nào là 'cùng trường học có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu', nhất định giữ bí mật đến cùng.
Tào Kinh Quân khen Trần Tứ có tư tưởng giác ngộ cao, đứng từ vị trí cao nhìn xuống.
Còn Vương Trường Hoa cảm thấy không thoải mái, mặc dù đồng ý nhưng mặt mũi nhăn nhó.
Cậu ta không quan tâm đến việc mình bị đánh xử lý thế nào, mà quan tâm đến sau khi việc xảy ra trở lại trường học, bỗng phát hiện ra lời đồn vang vọng toàn trường đều dính tới 'Trần Trứ' và 'Tống Thì Vi' yêu nhau.
Người bị đánh là mình, người nổi tiếng lại là Trần Trứ.
Hai đứa bước ra khỏi văn phòng, Trần Trứ nhìn thấy Vương Trường Hoa đang khó chịu, bèn vỗ vỗ vai thằng bạn an ủi: "Chọn một buổi chiều chủ nhật được nghỉ, tao đưa mày đến cửa hàng giá rẻ ăn mì cá viên chiên."
"Món đó có gì tốt mà ăn."
Vương Trường Hoa vẫn không thể dễ chịu được.
"Ha ha ha."
Trần Trứ mỉm cười: "Tao có thể gọi một cô gái 170 ngây thơ đi cùng."
"Hả?"
Vương Trường Hoa lập tức dừng lại, nghi ngờ nhìn Trần Trứ, giống như đang nghi ngờ thằng chó này làm gì có khả năng đó.
Trần Trứ chỉ nói một câu, Vương Trường Hoa lập tức tin tưởng hoàn toàn.
"Thời điểm ở đồn công an, Tống Thì Vi và Du Huyền đều đến thăm tao."
"Tiền ăn mì cá viên chiên hôm đó, tao Vương Trường Hoa bao."...
Sau kỳ thi thử thứ hai, thời gian như được lên giây cót, chớp mắt đã đến tháng năm.
Tháng năm đối với học sinh lớp 12 mà nói, chỉ còn hơn 30 ngày nữa là tới kỳ thi đại học, hoạt động thể dục giữa buổi dừng lại, thời tiết cũng đang dần nóng lên.
Có đôi khi ngồi lâu quá, không chỉ bàn tay đẫm mồ hôi, cầm bút trơn trượt, mà mỗi lần đứng lên phải kéo quần ra, không nó đang bám chặt vào mông.
Kể cả trong lớp có quạt, nhưng mấy cái quạt này có đôi khi kêu to hơn cả tiếng giáo viên giảng bài.
Nhưng cũng còn may, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió mát thổi vào, khiến lòng người thoải mái.
Trên sân tập, số học sinh tản bộ cũng nhiều hơn, một phần để giảm tải áp lực, còn một phần là cặp đôi nam nữ. Tất cả mọi người đều lo lắng, sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp được nhau, ai nấy trêu tranh thủ chút thời gian ít ỏi này để bày tỏ tình cảm.
Lúc này, các giáo viên trong trường giống như có thứ gì che mắt, bọn họ sẽ không tùy tiện quấy rầy, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của học sinh.
Trong những ngày tháng tươi đẹp ấy, là thứ đáng giá hoài niệm, lại có chút khẩn trương, thì kỳ thi thử thứ ba yên lặng mà tới.
Ba đợt thi thử đơn giản để tăng cao sĩ khí của các sĩ tử, hoặc nói trắng ra, để mấy học sinh lớp 12 có lòng tin chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học.
Đối với Trần Trứ, muốn tăng lòng tin là điều không thể, chỉ là môn tiếng Anh cao hơn hai lần thi thử trước 10 điểm, rốt cuộc vượt qua tổng điểm 670.
Sau khi ba đợt thi thử kết thúc, hoạt động tiếp theo là điền nguyện vọng.
Lúc này, phần lớn học sinh đều không có kinh nghiệm xã hội, nên chỉ dựa vào cha mẹ tư vấn, cùng với phân tích của giáo viên, cũng có vài học sinh ảnh hưởng bởi bạn học tốt của mình.
Buổi chiều chủ nhật, ngày 13 tháng 5, thời điểm cách thời gian thi đại học không đến một tháng, cách thời gian điền nguyện vọng chỉ còn hai ngày.
Trần Trứ hẹn Hoàng Bách Hàm đi giải sầu, địa điểm tập hợp chính là cửa hàng giá rẻ nằm trên đường Thượng Hạ Cửu kia.
Trước khi kỳ thi đại học diễn ra, nơi này giống như thánh địa tụ tập của đám người Trần Trứ, bởi vì bên ngoài là tuyến đường dành riêng cho người đi bộ, còn bên trong cửa hàng có thể ăn uống thoải mái.
Chủ yếu là Du Huyền sẽ không đuổi bọn họ ra ngoài, đã thế còn hay mời uống nước ngọt.
"Trần Trứ."
Hoàng Bách Hàm vừa ngồi xuống, đã phàn nàn với Trần Trứ: "Cha mẹ tao muốn tao điền nguyện vọng vào khoa Công nghệ thông tin đại học Công Nghệ Nam Trung Quốc, nhưng tao cảm thấy không thích, giờ phải làm sao?"
Khoa Công nghệ thông tin có tên đầy đủ là 'học viện khoa học và máy tính', là một trong những khoa có tiếng nhất trong Hoa Công, nhất là thời đại máy tính vẫn là ngành cực kỳ nóng, cho nên điểm đầu vào khá cao.
Trong trí nhớ của hắn, chuyên ngành này lấy trên 620 điểm, còn ba lần thi thử của Đại Hoàng lần lượt là 600,598 và 613, gần như không thể vào ngành này.
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: "Còn học viện Bưu Chính thì sao, nhà mày chưa từng nghĩ đến?"
Học viện Bưu Chính, chủ yếu nghiên cứu về sóng điện từ, đường truyền điện tử, xử lý vấn đề liên quan đến mạng... Nó không giống các trường công nghệ thông tin đang rất hot kia, nhưng sau khi tốt nghiệp sẽ có rất nhiều xí nghiệp nhà nước và cổ phần nhà nước tuyển dụng.
Năm đó, Trần Trứ tốt nghiệp ngành này, nhưng không muốn vào xí nghiệp nhà nước bởi lương thấp, hơn nữa chẳng có chút tự do nào.
Ai ngờ được, sau này hắn chọn một công việc lương còn thấp hơn, còn tự do thì khỏi phải nói, đó là công chức.
"Học viện Bưu Chính sao?"
Hoàng Bách Hàm gãi đầu: "Cha mẹ tao cũng hiểu rất rõ ngành này. Mày cảm thấy học luật thì sao?"
"Luật" cũng là một khoa lâu đời và uy tín nhất của Hoa Công, nhưng điểm sàn của khoa này còn lâu mới cao bằng học viện Công nghệ thông tin, có điều Trần Trứ không phản đối.
Nếu Hoàng Bách Hàm thi học viện Luật, đó là đi lại con đường năm xưa. Năm đó, cậu bạn của mình chọn học viện Luật, sau đó gặp phải người con gái gần như hủy hoại đời của cậu ta.
"Mặc dù khoa luật cũng được, với trình độ học tập của mày, muốn vượt qua kỳ thi đại học không khó, nhưng..."
Trần Trứ hỏi ngược lại: "Sau khi tốt nghiệp thì sao? Công việc này cần phải giao tiếp, biết nêu quan điểm phản biện, mày thấy mày phù hợp không?"
"Ừ, cũng đúng..."
Hoàng Bách Hàm bắt đầu do dự.
Thật ra, thời điểm điền nguyện vọng, sẽ có rất nhiều người có điều kiện gia đình giống Hoàng Bách Hàm, cùng với thành tích học tập loại khá. Bởi vì, thời đại tin tức còn chưa phát triển, không có người tham khảo, cuối cùng chọn một ngành mà cha mẹ cảm thấy dễ xin việc vào học.
Nhưng sau khi tốt nghiệp xong mới nhận ra, mình rõ ràng không phù hợp với công việc này, cũng không còn đường hối hận. Tuy không đến mức hủy hoại một đời, nhưng trải qua quãng thời gian buồn rầu không vui.
Cho nên, chọn ngành học nhất định phải lý trí tỉnh táo. Tìm công việc dễ dàng chỉ là một trong số các nguyên nhân, còn phải dựa vào tính cách, thậm chí cả mối quan hệ gia đình để đưa ra lựa chọn phù hợp, hỗ trợ mình trong tương lai.
Thời điểm Hoàng Bách Hàm đang do dự, thì Triệu Viên Viên đeo một chiếc cặp màu hồng đáng yêu đẩy cửa bước vào.
Viên Viên là cô gái vô cùng lễ phép, vừa vào cửa cô bắt đầu chào hỏi: "Chào anh Trần Trứ, anh Bách Hàm, chị Du Huyền, còn chị xinh đẹp kia nữa. Chúc mọi người buổi chiều tốt lành."
"Chị xinh đẹp' kia chính là Ngô Dư, hôm nay cô cũng tới giúp đỡ tại của hàng giá rẻ.
"Triệu Viên Viên đẻ tháng mấy vậy?"
Hoàng Bách Hàm nhỏ giọng hỏi: "Sao gặp ai cô ấy cũng gọi anh với chị cả vậy?"
"Thi xong đại học con bé mới tròn 17 tuổi."
Dù sao cũng là 'thanh mai trúc mã', nên Trần Trứ hiểu chuyện này, bèn giải thích: "Cô bé này học tiểu học liên tục nhảy hai lớp."
"Vãi."
Đại Hoàng nhìn về phía Triệu Viên Viên đã có chút hâm mộ. Các bạn học cấp ba có thành tích học tập tốt, thường có mối quan hệ hay vòng tròn quan hệ toàn các bạn học tốt.
"Chị Du Huyền."
Triệu Viên Viên ngồi xuống còn chưa nổi hai phút, đã bắt đầu dùng giọng ngọt ngào gọi món: "Phiền chị cho em hai bát mì chả cá."
Hoàng Bách Hàm nghe xong cũng thấy đói bụng, đang định gọi một bát, nên hỏi Trần Trứ muốn ăn hay không?
Trần Trứ lắc đầu: "Đợi Vương Trường Hoa tới, tao và nó cùng ăn."
"Anh Trần Trứ."
Triệu Viên Viên ở bên cạnh nghe thấy thì tò mò hỏi: "Vương Trường Hoa là ai, là nam hay nữ."
Hoàng Bách Hàm cũng biết Vương Trường Hoa, dù sao mỗi lần thi xong đều chạy đến đối chiếu kết quả với Trần Trứ, chứ không cần phải nhắc đến vụ ăn đập thay cho Trần Trứ, cho nên cười ha ha trả lời: "Một người thích bốc phét."
"Phần trăm giả là bao nhiêu?"
Triệu Viên Viên gắp một viên chả cá bỏ vào miệng, vốn dĩ khuôn mặt đã mập nay càng tròn hơn.
"Nói thế nào được nhỉ?"
Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Hình dung, chúng ta phát hiện ra một lỗi, có thể nói 'tôi phát hiện ra bug', còn Trường Hoa sẽ nói 'tôi find một lỗi', kiểu kiểu như vậy."
Mặc dù trần Trứ không đưa ra miêu tả quá chi tiết về Vương Trường Hoa, nhưng chỉ một câu nói thì Triệu Viên Viên đã hiểu tính cách của Vương Trường Hoa thế nào.
Một chàng trai thích nói quá, nhưng trong lời nói luôn đặt sai trọng điểm. Ví dụ trọng điểm là bug, thì cậu ta đặt trọng điểm vào từ Find.