Sáng hôm sau là chủ nhật, Trần Trứ mặc chiếc áo đồng phục thơm ngát tới trường. Nhưng hắn không lên phòng học, mà bước vào một chiếc xe đang đậu trong khuôn viên trường.
Trung Đại tại Việt Thành được chia thành ba khu, ở khu vực phía nam, phía bắc, và phía đông.
Khu vực chính của Trung Đại nằm ở phía nam, khu vực phía bắc có diện tích khá nhỏ, chỉ có duy nhất học viện Y. Còn khu phía đông là địa điểm mới vừa xây dựng xong.
Lần này, hoạt động 'có hẹn với trường đại học' được sắp sếp ở khu phía Nam, một địa điểm đã có bề dày cả trăm năm lịch sử. Gạch cũ, ngói cổ, cây lá sum suê, là những trường học nổi tiếng mới có đủ thời gian để lắng đọng.
Thật ra, bản thân Trung Đại cũng có vài học viện trọng điểm. Ví dụ, học viện Tài Chính Lĩnh Nam, khu nghiên cứu chủ nghĩa Mác, học viện Sinh Thái. Tất cả đều nằm ở khu vực phía nam, có tác dụng phô bày ra thực lực của trường đại học.
Từ trung học Chấp Tín đến khu phía nam khoảng chừng 10 cây số, cho nên trường học đã sắp xếp xe đưa xe đón.
Trần Trứ bước lên xe, không ngờ mình là người đầu tiên đến. Có lẽ bởi vì Mao Hiểu Cầm còn sốt ruột hơn cả Trần Trứ, nên đã gọi hắn dậy từ rất sớm.
Không lâu sau, Đặng Thiến cũng đến.
Thân hình gầy gò nhỏ bé, nhưng thành tích luôn xếp hạng đầu tiên 'Nhất Thiến'. Cô đang cầm trong tay cuốn sổ ghi chép nhỏ, bên trên ghi lại những từ đơn tiếng Anh mà cô làm sai trong bài thi trước đó, vừa đọc vừa lên xe.
Cô bước vào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chút, tùy ý ngồi xuống một chỗ trống, sau đó lại cắm mặt vào quyển sổ, giống như không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào.
Tống Thì Vi là người thứ ba đi đến.
Hoa khôi Tống vẫn dáng vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc mềm mại buộc kiểu đuôi ngựa đung đưa phía sau, khuôn mặt trắng hồng như ngọc lưu ly xinh đẹp thoát tục. Bên trong chiếc áo khoác đồng phục được phối thêm chiếc áo sơ mi ngắn tay, cách phối đồ đơn giản này nhìn vô cùng gọn gàng mà thoải mái. Dù cô không hề trang điểm chút nào, cũng khiến người khác nhìn không thể rời mắt được.
Khang Lương Tùng là người thứ tư đến.
Đầu tiên, cậu ta quan sát một vòng không gian xe, phát hiện mỗi ghế đều có thể ngồi hai người, mà bên trong còn thừa quá nhiều chỗ trống, đủ để mọi người ngồi một ghế mà không phải chen chúc gì.
Khang Lương Tùng tiếc nuối nhìn chỗ trống bên cạnh Tống Thì Vi, nhưng vẫn quyết định ngồi chiếc ghế phía sau cô.
Tôn Học Ung và Trình Mộng Di, hai học sinh lớp 12 10 là hai học sinh cuối cùng lên xe. Có một điều thú vị, hai bạn này rõ ràng mặc đồng phục lớp, nhưng vẫn lựa chọn không ngồi cùng nhau.
Thực tế là vậy, những học sinh giỏi thường có vòng tròn độc lập của mình, không cần bản thân phải đi lấy lòng ai cả, cũng không cần dựa vào ai để leo lên.
Xe chạy được một lúc, Tào Kinh Quân quay lại, nói chuyện với mọi người: "Hôm nay, các em tới Trung Đại, ở đó thầy có quen một người tên là Kỳ Chính đang làm việc ở Trung Đại. Năm đó, thầy và cậu ấy học cùng trường đại học..."
Ai học cấp ba mà không biết, các thầy cô giáo thích nhất là thổi phồng mối quan hệ lên.
Loại thứ nhất, thầy cô cùng với người bạn này là bạn học. Người bạn này tất nhiên phải có chút tên tuổi, hoặc có địa vị xã hội, nên thầy cô mới thích kể lại chuyện cũ với người đó.
Loại thứ hai 'con nhà người ta', tự nhiên tự lành các thầy cô đang giảng một phần nào đó lại lôi con cái mình vào nói 'từ trình độ, đến tính cách, cả tài năng' nữa.
Giống như bây giờ, lão Tào chỉ muốn trò truyện với bọn hắn một chút về thầy giáo Trung Chính ở Trung Đại một chút thôi, đáng tiếc chọn sai đối tượng.
Đặng Thiến, Tống Thì Vi, Khang Lương Tùng, Tôn Học Ung và Trình Mộng Di là những người có thể ngồi nghe thầy ấy chém gió sao?
Nhất Thiến vẫn còn đang học thuộc, đầu vẫn cắm vào quyển sổ nhỏ.
Tống Thì Vì liếc nhìn một cái, rồi sau đó quay ra ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khang Lương Tùng chỉ tập chung quan sát Tống Thì Vi.
Tôn Học Ung và Trình Mộng Di cũng có hành động tương tự như vậy.
Lúc này, có lẽ chủ nhiệm khối Tào đang rất nhớ những năm tháng học tập trước kia, bạn bè thường quây quần lại nói chuyện, chứ không giống bây giờ, chẳng khác gì độc thoại.
Cuối cùng, vẫn là Trần Trứ có lòng thường người, hoặc có thể là những kỹ năng ở kiếp trước phát huy tác dụng, bắt đầu âm thầm đóng một vai phụ.
"Thật sao, thầy Tào?"
"Sau đó thì sao?"
"Thầy Tào, thời điểm đó chắc thầy cảm thấy không dễ vượt qua nhỉ?"
Những câu nói đơn giản giống như phụ liệu bôi trơn, mỗi khi Tào Kinh Quân định kể tiếp câu chuyện, thì Trần Trứ giống như tri kỉ sẽ đưa cho ông một cái thang.
Tào Kinh Quân càng nói càng hăng, mức độ vui vẻ cũng càng cao. Cũng có thể do cảm xúc của ông vui quá hóa buồn, cho nên cuối cùng thay đổi giọng điệu, có một chút buồn mang mác: "Có điều, người ta giờ đã là lãnh đạo Trung Đại, còn thầy mới là một giáo viên cấp ba."
Trần Trứ ngạc nhiên, hắn không ngờ lão Tào là người chơi không theo bài.
Rõ ràng, mình đang cố gắng thúc đẩy để ông không ngã xuống, để mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, ai ngờ cảm xúc ông đột nhiên dâng trào, thật sự đặt mình vào thế khó.
Có điều, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Trần Trứ hiểu năng lực đồng chí lão Tào có hạn. Cái ví trị chủ nhiệm khóa này có khả năng ông làm đủ thời gian nên được nâng lên.
Nhưng hắn suy nghĩ được là một chuyện, còn không thể nói thẳng ra người ta không có năng lực được, khi đó sẽ đắc tội đến tận cùng rồi.
Đương nhiên, cũng không nên nói kiểu như 'chỉ cần vui vẻ là được, không cần để ý đến người khác...", bởi mấy câu vô thưởng vô phạt này chẳng có một chút tác dụng an ủi nào.
"Ồ..."
Trần Trứ cân nhắc từng cầu chữ một rồi nói: "Thầy Tào, em cảm thấy không so sánh vậy được. Nếu ví học sinh giống như chăm sóc một cái cây, thì học sinh từ cấp 1 đến cấp 3 là thời điểm khó dạy nhất, bởi vì cái cây còn nhỏ, cần người chăm sóc phải tưới, bón phân, trừ sâu mỗi ngày."
"Còn thời đại học thì cái cây đã trưởng thành, khi đó chỉ cần thỉnh thoảng cắt tỉa là được. Cho nên, đứng trên góc độ giáo dục để nói, thầy cố gắng và tâm huyết, hay cống hiến cho ngành giáo dục hơn xa những đồng nghiệp của mình."
Trần Trứ nói không nhanh, còn tỏ ra nghiêm túc và chân thành.
Về phần Tào Kinh Quân chỉ là vô tình nói ra lời than thở cuộc sống của một trung niên thôi.
Khả năng trong lời nói có một chút hối hận, giống như nếu năm đó mình không lựa chọn sai lầm, có lẽ cũng đang làm việc ở Trung Đại.
Nhưng ông không ngờ tới, đứa học sinh Trần Trứ này, lại dùng một góc độ ấm áp hơn an ủi mình.
Ông nghe được mà trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Khụ... Khụ..."
Tào Kinh Quân ho khan hai tiếng, nhằm giải tỏa một chút lăn tăn còn sót lại trong lòng, sau đó nghiêm túc nói với Trần Trứ: "Cũng không thể ví dụ vậy được, đại học cũng là quãng thời gian quan trọng mà các em phải trải qua, các em vẫn phải tiếp tục cố gắng, không ngừng thí nghiệm..."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng chủ nhiệm Tào cũng phải chấp nhận. Giảng viên đại học có nhiệm vụ cắt tỉa cành lá, tất nhiên không thể bằng cống hiến của mình trong ngành giáo dục được.
Trần Trứ và Tào Kinh Quân nói chuyện rất hòa hợp, còn xe rất nhanh đã chạy tới cổng của Trung Đại khu nam.
Bởi vì hoạt động có hẹn với đại học, nên bên trong trường đậu rất nhiều xe khách, xung quanh cũng đứng đầy học sinh lớp 12 đang mặc đồng phục.
Trần Trứ bước xuống xe, nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh.
Ngoại trừ những học sinh lớp 12 ngây ngô, ở đây còn có rất nhiều sinh viên khu nam đi đi lại lại.
Bọn họ tò mò, mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy sự thân thiện, cùng đánh giá những học sinh rất có thể là đàn em của mình.
Tại những khu vực đặc trưng của trường, còn có một vài cặp đôi mặc váy cưới, lựa chọn trường học cho album cưới của mình.
Cũng có một vài du khách ở đây, bọn họ đang chỉ trỏ, còn người khác dùng máy ảnh chụp hình lưu niệm.
Chỗ hồ nhân tạo phía đông, có một nữ sinh đang kéo đàn violon, hòa cùng cơn gió dập dìu, chiếc váy trăng bồng bềnh trôi nổi, khiến những người xung quanh ngắm nhìn thưởng thức. ...
Ở đây, bầu không khí toát ra mùi vị sự tự do, thoải mái dễ chịu, cao cấp. Cảm giác đó được những hàng dài cây cổ thụ xanh tươi phát tán ra.
"Năm 2007. học đại học vẫn tuyệt vời nhất."
Trần Trứ suy nghĩ trong lòng.
Năm 2024. trường đại học vì đảm bảo an toàn, cho nên không cho phép người ngoài tùy ý đi vào. Vốn dĩ đây là nơi tự do nhất trên thế giới, không ngờ biến thành một tòa thành bị bao bọc bởi bốn bức tường.
"Lão Tào, chờ cậu hơi lâu rồi đấy. Đi nào, chúng ta tới phòng làm việc ngồi xuống chút."
Lúc này, một người trung niên mặc áo jacket đi tới năm tay Tào Kinh Quân. Người này hẳn là người bạn học đang làm ở Trung Đại mà lão Tào vừa kể.
Trần Trứ nhìn thoáng qua đã biết người này không phải giảng viên, mà là xử lý công việc hành chính trong trường. Bởi vì trên người ông ta có khí tức quan viên rất rõ, là thứ khí tức mà Trần Trứ quen thuộc nhất.
Kỳ Chính mời Tào Kinh Quân vào phòng làm việc, nhưng Tào Kinh Quân còn tỏ ra do dự, vì phía sau còn 6 em học sinh nữa.
"Cậu lo lắng cái gì, chẳng lẽ ở Trung Đại còn mất tích được sao?"
Kỳ Chính khuyên nhủ: "Chút nữa bọn nhỏ còn phải đi thăm quan, cậu đi theo cũng có làm được gì đâu."
Tào Kinh Quân thấy cũng đúng, ánh mắt nhìn lại mấy em học sinh của trường, cuối cùng đưa ra quyết định: "Trần Trứ, em làm người dẫn đoàn, chút nữa thầy về dẫn mấy em đi ăn."
So với những bạn học khác, trên người Trần Trứ toát ra vẻ thành thục cùng năng lực tổ chức xuất sắc.
Tào Kinh Quân nói xong, thì muốn đi cùng bạn học cũ đến phòng làm việc.
"Cái gì vậy? Thầy còn chưa nói thời gian địa điểm rõ ràng mà?"
Trần Trứ nhanh chóng gọi Tào Kinh Quân nói: "Thầy Tào, có phải trước khi qua đây thầy đã sắp xếp rồi, nếu như nhóm chúng em phân tán, thì 11 giờ 30 phút sẽ tập hợp ở vị trí đậu xe?"
Tào Kinh Quân ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
"Trần Trứ?"
Khang Lương Tùng ở bên cạnh đẩy đẩy gọng kính, cau mày nói: "Thầy Tào sắp xếp như vậy lúc nào, tại sao tao không biết?"