Tên học sinh lớp thể dùng có làn da đen bước vào cửa hàng giá rẻ, ngay lập tức cậu ta nhìn thấy Du Huyền đang bận rộn.
Thằng này lập tức ưỡn cơ ngực, giống như hành động này có thể khiến cậu ta nhìn đẹp trai hơn. Sau đó, cậu ta cố nặn ra nụ cười đi thẳng đến quầy thu ngân, trên đường đi dựa vào dáng người to lớn của mình đã đẩy không ít khách hàng tách ra.
Có một số người tức giận mắng 'chen con mẹ..." nhưng mới nói được một nửa bỗng nhìn thấy dáng người đẩy mình, thì lập tức nuốt mấy chữ định nói ra xuống.
Tên này đi tới trước quầy thu ngân, hai tay chống xuống mặt bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tạo thành dạng vẻ mà gã tự nhận là hoành tráng nhất có thể.
Vốn dĩ Du Huyền đang cúi mặt tính toán, đột nhiên cảm thấy tiếng động dòng người xếp hàng bỗng ít đi, bèn ngẩng đầu lên thì phát hiện tên kỳ lạ này.
Cậu ta chiếm lấy quầy thu ngân, khiến người cần mua hàng cũng phải xếp phía sau chờ đợi.
Du Huyền nhìn thấy hành động ảnh hưởng tới hoạt động kinh doanh, gần như ngay lập tức lên tiếng: "Cậu bị thần kinh à?"
Nếu vài thời điểm đặc biệt, một cô gái mắng chàng trai là 'thần kinh', mà giọng nói có phần oán trách, nũng nịu hoặc có chút gì đó cưng chiều, thì hai từ kia sẽ vô cùng dễ nghe.
Nhưng phản ứng hay giọng nói của Du Huyền thể hiện rõ sự khó chịu, ghét bỏ, bực tức, nói chung vô cùng tức giận.
Có điều phản ứng của Du Huyền thể nào thì tên học sinh lớp thể dục làm thinh như không phát hiện ra, đã thể còn tỏ ra vô cùng tự tin nói: "Mình không bị thần kinh, chỉ là tới giải thích với cậu, mình..."
Du Huyền chẳng muốn nghe tên này nói nhiều, trực tiếp ngắt lời: "Cậu muốn mua đồ thì ra chọn, không thì đi chỗ khác. Chú phía sau cậu tới trước, có phải chú muốn mua nước khoáng đúng không..."
Thế là, tên học sinh lớp thể dục có làn da ngăm đen bị coi như không khí trước quầy thu ngân.
Đồng thời, mỗi người tiến lại tính tiền đều tò mò liếc nhìn cậu ta.
Quan trọng nhất là, mỗi lần cậu ta định nói chuyện gì đó thì Du Huyền lập tức chào hỏi vị khách tiếp theo, căn bản chẳng thèm quan tâm cậu ta.
Tên này đứng ở đó như thằng ngốc, dần dần cậu ta cũng cảm thấy mất mặt, bèn làm động tác tỏ ra tức giận.
Cậu ta lập tức sắn tay áo lên, sắn tay áo cho đến tận bả vai, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
"Động tác này đẹp phết nhỉ."
Trần Trứ âm thầm suy nghĩ.
Từ khi tên này lộ ra cơ bắp, bạn học lớp thể dục này mới có thể lấy lại tự tin vừa rồi. Cậu ta ngăn người tiếp theo muốn đi lên tính tiền, dơ đôi tay to tròn trước mặt Du Huyền, còn hung hăng nói:
"Trương Siêu tôi lớn như vậy, mà lần đầu tiên bị người ta tát một cái. Tôi từng thề, người có thể trước mặt nhiều người tát tôi, chỉ có thể là mẹ hoặc vợ mình."
"Ồ?"
Trần Trứ bừng tỉnh, thì ra đây là tên ngày đó định nắm tay mà không được, đã thế còn ăn một cái tát nổi tiếng toàn trường.
Nhưng cái tát này cũng khiến Du Huyền 'xinh đẹp mạnh mẽ' nổi danh. Đến ngay cả mấy em trai lớp 10, lớp 11 yêu quý Du Huyền cũng không dám lại gần tán tỉnh.
Lần xung đột này khiến Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên giật mình.
Nhưng em gái mập chỉ nhìn một lúc, bèn cảm thấy chuyện này không hấp dẫn bằng bát mỳ cá viên chiên, thế là tiếp tục cúi đầu xuống thưởng thức niềm vui ăn uống.
Hoàng Bách Hàm vẫn giống như trước kia, gặp chuyện gì thú vị thì lập tức nhỏ giọng bình luận với Trần Trứ, đồng còn cũng cấp một tin tức là Trương Siêu thuộc đội bóng chuyền của trường.
"Trước đó, tao nghe nói Trương Siêu đã có bạn gái, nhưng vì muốn theo đuổi Du Huyền đã đá cô gái kia rồi."
Hoàng Bách Hàm nhỏ giọng nói.
"Sao mày biết?"
Trần Trứ cảm thấy Hoàng Bách Hàm chẳng khác gì Gia Cát Lượng của trung học Chấp Tín, chẳng có nhân vật nào trong trường mà cậu ta không biết.
"He he."
Hoàng Bách Hàm cười vui sướng: "Có lần, tao ngồi ở nhà vệ sinh, nghe được người nào đó nói. Nhưng mấy tên học sinh lớp thể dục khá cục súc, trong trường còn có quy định khiến bọn nó e ngại, chứ ra ngoài không dễ chơi đâu."
"Thì tính tình Du Huyền cũng như vậy mà?"
Trần Trứ mỉm cười nói.
Du Huyền giống như một bông hoa đẹp nhất nằm sâu trong bụi gai, nếu muốn chạm thử thì bản thân sẽ bị đâm cho máu me đầm đìa.
Cho nên, đối mặt với sự uy hiếp từ phía Trương Siêu, thì câu trả lời của Du Huyền vẫn mang đậm chất Du Huyền.
"Được rồi."
Du Huyền thản nhiên nói: "Bạn gái là điều không thể rồi, vậy tôi cố gắng làm mẹ cậu cho hợp ý cậu nha."
Ngay lập tức, đám người đang xếp hàng đã có người không nhịn được bật cười thành tiếng. Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu học sinh cuồn cuộn cơ bắp này không được thông minh cho lắm thì phải.
"Cười con mẹ các người, không cho cười... mịa."
Trương Siêu cảm thấy nhục nhã, lại thêm lần trước bị tát giữa trường học nữa. Thù cũ chưa trả hận mới đã tới, đầu tên này nóng lên muốn xong vào động thủ với Du Huyền.
Du Huyền cũng không lùi lại, mà cầm chặt cây bút bi trong tay, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Siêu.
Vào lúc này, bỗng nhiên có hai người xông tới.
Trần Trứ phản ứng nhanh nhất, còn Hoàng Bách Hàm nhìn thấy thằng bạn thân xông lên, thì không thèm do dự mà đứng dậy. Hai đứa họ tuy không cao tận 1 mét 9, nhưng vóc người cũng không thấp, nếu cùng một chỗ có khả năng ngăn được Trương Siêu.
"Cậu định làm gì?"
Trần Trứ không tự chủ được mà dùng giọng uy nghiêm của một vị phó phòng nói: "Có lời gì từ từ nói, nếu còn muốn động thủ hoặc cố tình gây thương tích cho người khác sẽ bị tạm giam từ 5 đến 10 ngày. Nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ bị xử tối đa ba năm tù giam đấy? Cậu biết không?"
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều mặc đồng phục của trung học Chấp Tín. Nhất là Trần Trứ, bởi vì bài phát biểu của hắn lần vừa rồi đúng thật khiến các bạn cùng khóa ấn tượng khá sâu.
Trương Siêu cũng nhận ra vị mới nổi này của trường, nên lập tức tỉnh táo lại.
Vừa rồi, Trần Trứ hoàn toàn theo bản năng đứng lên. Nếu đổi lại Du Huyền bằng bất kỳ cô gái nào khác, hắn vẫn sẽ hành động như vậy.
Nhưng, một khi mình đã nhúng tay vào, Trần Trứ cảm thấy mình nên nói hai câu, chí ít có thể giúp tình thế hiện tại lắng xuống.
Làm sao để lắng xuống đây? Đó là chiến lược 'ba bước đi'.
Bước thứ nhất: Vạch ra cái sai của đôi bên.
Bước thứ hai: Nêu rõ, nếu chuyện này làm lớn lên, sẽ gây ra hậu quả gì.
Bước thứ ba: Cho người bị hại chút mặt mũi.
"Mình cảm thấy, trong chuyện này cả hai cậu đều có vấn đề."
Trần Trứ theo thói quen tiến hành bước thứ nhất: "Bạn học Du Huyền, trước mặt nhiều bạn học như vậy cậu không nên tát cậu ấy như vậy, kể cả bạn ấy hành động có sai sót chăng nữa. Bạn học Trương Siêu, cậu cũng không nên đến cửa hàng giá rẻ gây chuyện, đây là hành đông gây mất an ninh trật tự..."
"Tất cả đều là học sinh lớp 12, phía trước còn có một sự kiện trong đại. Nếu chẳng may gây ra sai lầm gì, ảnh hưởng tới thi đại học thì sao?"
Đây là bước thứ hai, nêu rõ hậu quả nếu đi quá đà.
"Bạn học Trương Siêu, chi bằng cậu nghe mình nói một câu."
Trần Trứ bắt đầu cho người bị hại chút hi vọng: "Chờ mình với bạn học Du Huyền ngồi xuống nói chuyện một chút, tìm hiểu rõ chuyện này. Cho đến khi mình hiểu rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ ngồi lại tâm sự với nhau. Bây giờ cậu về trước đi, đừng trễ nãi thời gian luyện tập của mình."
Từng câu từng chữ khiến Trương Siêu ngạc nhiên, cậu ta thậm chí ngoan ngoãn ước ra tới tận cửa. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn hỏi: "Cái này... Tìm hiểu chuyện này cần thời gian bao lâu?"
"Phải mất 90 ngày."
Trần Trứ tính toán thời gian một chút.
"Cái gì?"
Trương Siêu không đồng ý câu trả lời này, nếu 90 ngày sau chẳng phải thi đại học xong rồi sao? Khi đó mình có thể gặp được Du Huyền sao?
"Không được."
Trương Siêu ngang ngược mất dạy nói: "Nếu Du Huyền không làm bạn gái tôi, vậy hôm nay phải hôn tôi một cái."
Du Huyền sao chịu được câu khốn nạn này? Cô cười nhạt nói: "Đừng có mơ, dù có hôn chó cũng không hôn cậu."
"Mịa."
Câu khinh miệt trầm trọng này phá vỡ lòng tự trọng của Trương Siêu. Vì muốn thể hiện bản thân tức giận, cậu ta lại sắn tay áo lên tận bả vai lần nữa.
Cũng không biết thằng ngáo này có bệnh gì, giống như không lộ cơ bắp cho người ta thấy thì bàn thân không cách nào chịu được vậy?
Trần Trứ cũng đau đầu, ba bước đi chi là biện pháp giải quyết mâu thuẫn vô cùng thực dụng. Nhưng ai mà ngờ được, cả Trương Siêu lẫn Du Huyền đều không muốn xuống nước giảng hòa.
Cho nên, lần ngày hắn ngăn lại trước người Trương Siêu, thì Trương Siêu giống như điên lên. Cậu ta cảm thấy Trần Trứ hết lần này tới lần khác cản mình, bèn chuyển sự tức giận lên người hắn.
Cậu ta nắm lấy cổ áo Trần Trứ, tức giận nói: "Con mẹ nó, mày là Trần Trứ đúng không? Mày đánh nhau rất giỏi sao?"
Trần Trứ bị người ta dùng vũ lực khống chế, nhưng hắn chẳng tỏ ra hoảng hốt chút nào, mà dùng hai tay ra hiệu cho Hoàng Bách Hàm, Du Huyền, còn có cả Triệu Viên Viên không được tiến lại, miễn cho tình huống trở nên căng thẳng thê,
Sau đó, Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn camera giám sát của cửa hàng giá rẻ, bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị cậu đừng nên xúc động, nếu làm loạn lên, tôi sợ cậu không gánh nổi hậu quả đâu."
"Hậu quả gì?"
Trương Siêu đếch sợ hừ một tiếng, hoàn toàn không coi lời cảnh báo của Trần Trứ vào tai.
Thanh niên mà, ỷ vào thân thể cường tráng của mình, coi mình là ông trời, không coi pháp luật ra gì, cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng vũ lực.
Nếu bản thân thật sự gây ra chuyện, bị luật pháp trừng trị một chút, thì mới hiểu ra tại sao bông hoa có màu đỏ.
"Bạn học Trương Siêu, rất có thể cậu sẽ hối hận đấy, chuyện này không thể bình tĩnh giải quyết sao?"
Trần Trứ lùi lại từng bước một, thậm chí lùi đến vị trí camera không thể nào quan sát được.
"Không thể."
Trương Siêu cảm thấy đây là vấn đề mặt mũi, không thể nhượng bộ.
"Được."
"Đột nhiên Trần Trứ mỉm cười: "Vậy tôi cứ nằm xuống thôi."