Chương 25: Từ giờ Du Huyền là hoa khôi trung học Chấp Tín

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:05

Ba ngày tiếp theo, trời nồm ẩm ướt vẫn bao phủ toàn bộ Việt Thành, mà hình như thời tiết ngày càng xấu hơn. Mỗi ngày, học sinh dậy sớm đi học, thì toàn bộ tuyến đường đều bao phủ bởi sương mù, giống như các vị thần tiên trên Thiên Đình. "Sao trời vẫn mưa vậy?" Thời điểm loa phát thanh của trường vừa thông báo xong hôm nay tiếp tục hủy bỏ buổi thể dục giữa buổi, Du Huyền khó chịu nằm dài ra bàn, mặc kệ mấy sợi tóc đỏ tung bay tán loạn. Ngô Dư ngồi phía trên, bỗng quay đầu lại không hiểu: "Trời mưa càng tốt chữ sao, chúng ta có thêm được giấc ngủ, chẳng phải trước kia cậu luôn cảm thấy tiết thể dục giữa buổi kia thật phiền phức?" Du Huyền chẳng thèm ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nầm sấp, giọng nói buồn buồn từ lồng ngực truyền tới: "Trước kia khác, giờ mình cảm thấy thích bài thể dục giữa buổi, ngày nào không làm đều nhớ, mỗi khi nhớ tới bài thể dục này đều muốn làm..." "Đúng là thần kinh." Ngô Dư mắng một cậu, thuận tiện xoa xoa mái tóc của cô bạn thân, không khỏi hâm mộ nói: "Rõ ràng người đi nhuộm tóc là mình, còn cậu chỉ dùng một chút tóc nhuộm còn thừa, sao trông còn hiệu quả hơn cả mình vậy?" "Giống như mình bỏ tiền ra cho cậu nhuộm tóc ấy." Ngô Dư tức giận nói: "Sau này cậu có bạn trai, nhất định phải bảo cậu ta trả lại." Du Huyền không nói chuyện, nhưng bờ vai bỗng nhiên rung rung, chứng tỏ cô nàng đang cười trộm. "Con nhóc chết tiệt này, còn dám cười." Ngô Dư đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai của cô bạn: "Chút nữa đi với mình xuống quầy ăn vặt mua đồ nhá." "Không đi, mình còn phải ngủ." Đầu tiên, Du Huyền dứt khoát từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì lại lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: "Đi quầy ăn vặt cũng đi cầu thang phía nam xuống được đúng không? Có phải chỗ đó đi qua hai lớp bồi dưỡng không? Đi đi, mình đi với cậu." "Cậu không sao chứ, chúng ta đi cầu thang phía bắc là xuống đến nơi rồi, chẳng phải nhanh hơn sao?" Ngô Dư cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy ra khỏi vòng, cô còn không hiểu tại sao phải lượn một vòng như thế. Từ lớp 12 1 đến lớp 12 11 phải đi qua dãy hành lang dài dằng dặc. Bởi vì không có bài thể dục giữa buổi, nên có rất nhiều học sinh đứng ở hành lang nói chuyện. Thời điểm, Du Huyền và Ngô Dư, hai cô nữ sinh cao gầy xinh đẹp khoác tay nhau đi qua dãy hành lang ồn ào, chợt có con gió khẽ thổi tóc hai người bay bay. Kèm theo phía sau là những đôi mắt như muốn lồi ra, nhưng đây chỉ là ánh mắt của mấy thiếu niên tuổi dậy thì, vẫn còn ngượng ngùng không dám nhìn lâu. Có thể nói, từ cao trung đến đại học, con gái lớp nghệ thuật là một nét đẹp không thể phủ nhận trong sân trường. Đã thế, đây còn là hai cảnh đẹp đi cùng nhau. Bên ngoài hành lang của hai lớp bồi dưỡng, rõ ràng chỗ này ít học sinh hơn rất nhiều, hầu hết mọi người đều ở trong phòng, không nghỉ ngơi thì sẽ ôn bài. Thỉnh thoảng có tình huống mới lướt qua, bọn họ sẽ nhẹ nhàng nói chuyện, không ồn ào cũng không đùa giỡn quá đà. "Du Huyền, cậu tới đây làm gì vậy?" Ngô Dư bước nhanh lên phía trước, sau đó quay lại hỏi cô bạn thân. Chỉ là Du Huyền không trả lời, nhưng thời điểm hai người bước qua lớp 12 11, rõ ràng cô cố tình đi chậm lại, ánh mắt nhìn xuyên qua lớp kính cửa, quan sát toàn bộ phòng học. Tất nhiên, Du Huyền không phải nữ sinh bình thường trong khóa này, nên một khi cô xuất hiện sẽ kiến nhiều ánh mắt nhìn về phía cô. Nữ sinh nhìn qua, có thể biết mình không xinh đẹp bằng Du Huyền, nên rất nhanh cúi đầu xuống. Nam sinh nhìn qua, cũng sẽ cúi đầu xuống, giả vờ chỉnh lại sách vở, nhưng sự tập trung vẫn còn ở lại. Có điều, 'món đồ' mà Du Huyền muốn tìm lại không có trong phòng học, bèn bĩu môi nhẹ nhàng bước đi. "Cậu tìm người sao?" Ngô Dư phát hiện ra vấn đề, cô muốn hỏi rõ vấn đề này: "Nói mau! Rốt cuộc cậu đến tìm ai? Chẳng lẽ tìm Tống Thì Vi, cậu định cướp danh hiệu hoa khôi trường học của cô ấy sao?" "Mình cướp làm gì?" Du Huyền tức giận: "Mình không để ý chuyện đó, chỉ muốn tìm..." Du Huyền đang định trả lời, thì gặp được Trương Siêu đang từ cầu thang bước lên. Tất nhiên Ngô Dư biết đây là học sinh lớp thể dục, tính cách hống hách muốn làm gì thì làm, từng muốn nắm tay Du Huyền nên bị ăn một cái tát. Tên này muốn lấy lại thể diện, nên thường xuyên sai người tới nói với Du Huyền, ... Nào là, hi vọng em đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, nếu em đồng ý yêu anh thì bỏ qua mọi chuyện. Ngô Dư đề phòng Trương Siêu, đồng thời thể hiện thái độ cùng tiến cùng lùi với bạn thân mình. Không ngờ. Trương Siêu nhìn thấy Du Huyền, bỗng ngây người ra, sau đó lập tức quay người rời đi, mà không nói lời nào. "Hả?" Ngô Dư nghĩ thầm, chuyện này không hợp lẽ thường chút nào. Ở đây không có giáo viên, tại sao Trương Siêu lại chủ động nhượng bộ? "Cậu không muốn tới quầy bán đồ ăn vặt nữa à? Đi thôi." Cuối cùng, Du Huyền đành phải lên tiếng nhắc nhở, lúc này Ngô Dư mới kịp nhớ ra, bèn vội vàng đuổi theo hỏi: "Chuyện gì vậy? Trương Siêu cải tà quy chính?" "Muốn biết nguyên nhân không?" Du Huyền quay đầu lại, ánh mắt hút hồn lại đáng yêu. "Mau nói đi." Rất nhanh Ngô Dư cảm nhận được có chuyện kinh thiên động địa, lửa cháy hừng hực đã diễn ra. "Sắp vào học rồi." Du Huyền nhìn đồng hồ: "Tan học rồi nói sau." "Tiết tiếp theo là toán, không học." Ngô Dư dứt khoát nói: "Học chúng ta nghe cũng có hiểu gì đâu." "Không được, không được, cậu không học cũng phải để mình học chứ." Du Huyền cố tình để cô bạn tò mò. Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Ngô Dư vội vàng kéo tay Du Huyền ra quán trà sữa bên ngoài trường học. Trước tiên, hai đứa tìm một góc, sau đó Ngô Dư mua thêm hai cốc trà sữa, 'bịch' một tiếng, đặt xuống bàn. "Nói nhanh lên, không nói chắc tối nay mình mất ngủ đấy." Du Huyền vừa uống trà sữa ngọt ngào, vừa dùng dọng nói êm tai kể lại câu chuyện nóng hổi. Thỉnh thoảng Ngô Dư sẽ phát ra vài tiếng hét. "Trương Siêu định làm cái gì thế? Không biết xấu hổ là gì à, mà còn tới cửa hàng giá rẻ tìm cậu? Đúng là đồ mặt dày..." "Ồ? Trần Trứ đi cùng một bạn nam khác cũng tới, đi tới ngăn cản Trương Siêu nổi điên..." "Trương Siêu nhìn thấy Trần Trứ nằm xuống cũng ngây người ra? Vậy đúng rồi, tên đần đó thì ai chả biết, nhưng tên đó đâu phải giống kiểu lưu manh không học hành, dù mấy tên trong lớp thể dục có kém tới đâu cũng đủ sức thi vào đại học, trừ khi tên này không muốn học đại học..." "Tại đồn công an, Trần Trứ yêu cầu biết giấy cam đoan và ký têm, sau khi trở về còn in video camera thành đĩa DVD, cậu ta làm việc tỉ mỉ thật đấy..." "Cho nên." Đợi Du Huyền kể xong toàn bộ câu chuyện, Ngô Dư nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lóe lên của cô bạn thân, đột nhiên nói: "Bởi vì cậu được Trần Trứ giúp đỡ, cậu thật sự yêu cậu ta rồi sao?" "Đâu mà yêu." Du Huyền uống một ngụm trà sữa, để từng dòng nước tưới đẫm cái cổ đã khô do nói nhiều của mình: "Nếu ngày đó không có cậu ta, mình cũng xử lý được. Mình không dễ bị bắt nạt vậy đâu." Câu nói này vừa thốt lên, Du Huyền lập tức trở thành cô gái Xuyên Du mạnh mẽ. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Du Huyền trở nên dịu dàng: "Nhưng, Trần Trứ lo mình bị thương, cố chấp muốn cây bút trong tay của mình. Trong nháy mắt đó, mình có cảm giác tìm mình đập rộn ràng, cảm xúc dâng lên, vừa thích lại vừa có cảm giác ỷ lại." "Nhưng..." Du Huyền xèo bàn tay, duỗi ngón trỏ trắng trẻo xinh đẹp lên, bấm vào một đốt: "Nhưng cảm giác rung ring ấy, cảm giác thích và ỷ lại ấy, hình như chỉ có khoảng một chút chút." Lúc này, hai đầu ngón trỏ của Du Huyền chạm vào nhau, giống như hình dạng trái tim vậy. "Thật sự chỉ có vậy?" Ngô Dư không tin, bèn chỉ vào cốc trà sữa nói: "Mình còn chả hiểu rõ cậu hay sao? Đừng có nói là chỉ chút chút, thật ra trong lòng tràn chề yêu thương, đầy đến mức tràn ra khỏi cốc trà sữa này ấy chứ." "Không đâu." Du Huyền trả lời đầy tự tin. "Hôm nay, cậu kéo mình đi vì muốn nhìn thấy Trần Trứ, bản thân còn mong ngóng buổi thể dục giữa buổi, tất cả chẳng phải vì Trần Trứ?" Ngô Dư trợn mắt nói: "Vậy mình hỏi cậu, nếu sau này cậu gặp lại Trần Trứ trong trường, cậu sẽ thản nhiên như không quen biết sao?" "Vì sao phải làm vậy?" Du Huyền nghi ngờ nói: "Mình thích cậu ấy, chẳng lẽ phải giả bộ như người xa lạ? Tiểu Dư, đây không phải tính cách của mình." "Vậy cậu..." Ngô Dư hỏi. "Mình sẽ trực tiếp đến chào." Du Huyền trả lời dứt khoát. Ba ngày sau, một trận gió lạnh từ phía nam thổi đến, dưới tác dụng của đợt không khí lạnh này, trời nồm mới dần biến mất. Mặt trời đã lâu không xuất hiện đã đến, buổi thể dục giữa buổi cuối cùng cũng quay về. Sau hai tiết buổi sáng, tiếng loa phát thanh vang lên khúc quân ca sôi sục lòng người, toàn bộ thao trường trung học Chấp Tín đã lấp đầy học sinh. Bởi vì giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu dạy quá giờ, nên lúc cả lớp nhao nhao chạy tới thao trường, thì các lớp khác đã đứng vào vị trí. Cả lớp 12 11 điểm danh xong, đột nhiên Trần Trứ nghe thấy người gọi mình: "Trần Trứ, chào buổi sáng." Trần Trứ quay đầu lại. Du Huyền đang nghẹo cổ nhìn hắn. Cô giống như bông hoa tươi đẹp, được ánh mặt trời chiếu vào. "Hôm nay trông cậu còn xinh đẹp hơn hôm qua đấy." Hắn chỉ thuận miệng khen một câu xã giao. "Hả... Cậu nói bậy, hôm qua cậu thấy mình lúc nào?" Du Huyền mỉm cười oán trách một câu, sau đó quay qua hỏi thăm Hoàng Bách Hàm đang đứng sau lưng Trần Trứ: "Hoàng Bách Hàm, chào buổi sáng. Du Huyền cố tình tìm người hỏi thăm tên Hoàng Bách Hàm. Dù sao, trong cửa hàng giá rẻ hôm đó, cậu ấy cũng đứng ra giúp đỡ mình, bây giờ cậu ấy cũng là bạn của mình. Có điều, Hoàng Bách Hàm hoàn toàn không ngờ được, một nữ sinh cấp bậc hoa khôi lại chủ động chào hỏi mình. Đây là thân cao 1 mét 7, Du Huyền xinh đẹp đấy. Cậu thấy ánh mắt bạn học xung quanh nhìn mình, Đại Hoàng bỗng thấy lòng hư vinh của mình đạt được quá lớn. Giống như, cả ba năm của mình ở trung học Chấp Tín, thì giờ phút này mình mới bước lên đỉnh cao cuộc sống. Xin lỗi Tống Thì Vi. Vốn dĩ trong lòng mình, cậu và Du Huyền kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng từ giờ trở đi, Du Huyền chính là hoa khôi độc nhất vô nhị của trung học Chấp Tín. Hoàng Bách Hàm nghĩ thầm.