Chương 23: Có lý do nói chuyện

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:00

Đương nhiên, cuối cùng Trần Trứ vẫn sẽ đưa Du Huyền trở về. Bởi Du Huyền nói, nếu hắn không đưa cô về nhà, cô sẽ nói chuyện Trần Trứ muốn cô hôn, và sẽ kể có mấy bà tám trong lớp biết chuyện này. "Lớp nghệ thuật của bọn mình cái khác không nói, chứ riêng thời gian có rất nhiều." Du Huyền trợn mắt đe dọa: "Bạn nam à, cậu không muốn mình nằm trong danh sách sa đọa của trường chứ?" Trần Trứ chỉ có thể 'bị ép' đưa cô về nhà. Thật ra, cơ hội này chị cần lộ ra ở trường, thì không biết có bao nhiều thằng đánh nhau vỡ đầu để dành lấy, bởi Du Huyền chứ không phải cô gái khác. Đến phía dưới nhà Du Huyền, cô hững hờ nói: "Mình còn tưởng rằng có bạn nam đưa về nhà sẽ có cảm giác gì đặc biệt lắm chứ, không ngờ còn không bằng tự mình đi về." "Được, được, được, lần sau dù bị liệt vào danh sách sa đọa cũng không đưa cậu về." Trần Trứ không hề khách khí nói một câu, sau đó khoát tay rời đi. Du Huyền đứng dưới ánh đèn đường vàng mờ, mái tóc hơi ướt phất vơ trong gió, khóe miệng tươi khẽ nở nụ cười. Cả quảng đường đi vừa rồi thật sự an nhàn, khiến cô muốn giây phút ấy kéo dài thêm chút nữa, bởi thứ cảm giác thân quen và nhẹ nhàng đó rất kỳ lạ. Mãi cho đến khi có người phía trên gọi: "Em gái Huyền, còn gì mà em còn chưa về nhà vậy?" "Hiểu Đắc Lạc, chị ngủ đi." Du Huyền ngẩng đầu trả lời, bởi cô chờ cho đến khi bóng người Trần Trứ biến mất, cô mới quay lên nhà. Thời gian Trần Trứ về nhà khá khớp với mỗi ngày hắn trở về sau giờ tự học. Cho nên, cha mẹ còn tưởng rằng hắn đi từ trường về. Vẫn như thường ngày, Mao Hiểu Cầm đưa bánh mì nóng và sữa nóng ra, bà hoàn toàn không biết cả chiều nay con trai yêu của mình phải ở trong đồn công an. Sáng hôm sau, Trần Trứ nhìn thấy ngoài trời đang mưa phùn, dọc theo đường đi ở đâu cũng đọng nước, hắn hiểu ngay 'nồm' đã tới. "Trời nồm' là một hiện tượng khí hậu tương đối đặc biệt, chủ yếu xuất hiện ở những vị trí có khí hậu nhiệt đới gió mùa, thường xuất hiện vào dịp tháng 3 tháng tư, mỗi lần xuất hiện có thể kéo dài cả tuần. Trong một tuần đó, nhiều thứ cực kỳ khó chịu, mặt trời không có, quần áo phơi cả ngày không khô, khắp cả nhà đâu đâu cũng thấy nước đọng. Ngồi trong nhà thỉnh thoảng còn có nước đọng rơi lên đầu mình... Nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới học sinh lớp 12 cả, trước mắt bọn họ là kỳ thi đại học, đừng nói là trời nồm, kể cả tuyết rơi lớn cũng phải dậy mà đến trường từ sáng sớm. Vẫn như thường ngày, Trần Trứ đến gọi Hoàng Bách Hàm đi học. Hắn nhìn ra, cảm xúc Đại Hoàng vẫn còn chút phấn khởi, giống như bản thân còn chưa thoát ra khỏi những chuyện ngày hôm qua. Mặc dù, cu cậu không phải nhân vật chính, hoặc ngay cả nhân vật phụ còn chẳng phải, nhưng chuyện trải qua đó thú vị hơn những kiến thức chết mình đọc sách rất nhiều. Cuối cùng, Hoàng Bách Hàm vẫn vô tình hỏi một câu: "Hôm qua, mấy giờ mày về đến nhà?" "Tao đưa Du Huyền về rồi mới về nhà, hình như 10 giờ 15 phút thì phải." Trần Trứ vừa ăn bánh bao vừa nói. "Mày đưa Du Huyền về?" Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên, sau đó vội vàng truy hỏi: "Bởi vì ngày hôm qua mày giúp cậu ấy, cho nên cô ấy mới ngại từ chối lời đề nghị đưa cậu ấy về nhà của mày?" Trần Trứ nhìn Đại Hoàng nói: "Trước khi trả lời, tao hỏi mày nhá? Có phải tâm trạng của mày bây giờ rất tốt hay không?" "Đúng." Hoàng Bách Hàm gật đầu. Sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng, bởi hôm qua cậu đưa em gái mập về nhà, trên đường đi còn ăn cả thịt xiên nướng, tuy rằng mình phải bỏ ra thêm 5 tệ nữa. "Vậy xin lỗi, bởi vì Du Huyền chủ động nói tao đưa cậu ấy trở về." Trần Trứ cố ý nói thật, bởi hắn muốn tâm trạng thằng bạn chuyền từ tốt thành xấu. "Mịa." Mặc dù Đại Hoàng cũng nghĩ đến tình huống này, nhưng lại nghe từ chính miệng Trần Trứ, cảm giác khó chịu cứ dâng lên tận cổ họng Hoàng Bách Hàm, đồng thời oán trách: "Mẹ nó, mày không nói dối được à?" "Chúng ta là anh em... Thiếu niên tiền phong không thể nói dối được." Trần Trứ mỉm cười nói. Hoàng Bách Hàm nói với Trần Trứ, lại bắt đồng dong dài: "Du Huyền để mày đưa cậu ấy về nhà, có phải trong lòng coi mày là đối tượng hẹn hò rồi không?" Trần Trứ nghĩ chút rồi nói: "Chắc là không, chỉ là đưa về nhà thôi mà." "Vậy là mày không hiểu rồi." Hoang Bách Hàm bỗng nhiên hóa thành 'vị thần tình yêu', giảng dạy cho Tràn Trứ nghe: "Thời học cấp hai, tao quen một cặp đôi. Có một bạn học nữ, sau khi tan trường về nhà, không may xe đạp bị tuột xích, bạn học nam đi tới giúp đỡ. Sau đó hai người thường xuyên đi về cùng nhau, cuối cùng thành một đôi đấy." "Người con gái đồng ý để bạn nam đưa về, tao cảm thấy ít ra, có một chút tình cảm gì đó với người con trai." Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, nghiêm túc nói. Trần Trứ giống như không nghe thấy gì, đã lại tập trung học thuộc những từ vựng tiếng Anh mới. Buổi sáng hôm nay, lớp hắn học 4 tiết hóa học, đây là hiện tượng bình thường của học sinh lớp 12. Hai tiết đầu, thầy giáo cho cả lớp làm bài thi, còn hai tiết sau dùng để sửa bài. Mục đích chủ yếu là để học sinh quen thuộc thời gian thi cử, sau đó phát hiện ra chỗ mình thiếu sót, để tiến hành bổ sung. Có một số giáo viên đứng tuổi, bọn họ muốn buổi thi càng thêm nghiêm túc, sẽ tiến hành đổi bài thi lẫn nhau, sau đó để các bạn tự chấm bài. Thật ra, bạn ngồi cùng bàn vẫn thường xuyên trao đổi, nên các thầy cô sợ hiệu quả không cao, bởi vì hai người đã quá quen thuộc nhau rồi, quá trình chấm bài sẽ có sự bao che, không thể giúp các bạn chân chính nhận ra chỗ còn thiếu sót. Nhưng, cách làm này cũng có bất cập. Sau khi làm bài xong, thầy cô giáo sẽ tiến hành thu bài, sau đó ngẫu nhiên phát cho các bạn khác tiến hành kiểm tra. Khi đó, vấn đề sẽ xuất hiện, bởi một số bài thi sẽ trở thành 'đồ hiếm vật quý', thậm chí có một số bạn còn bỏ ra nhiều vốn liếng để có được. Ví dụ: Bạn học A: Tao chấm bài Tống Thì Vi. Bạn học B: Cho tao, trưa nay mời mày một bữa. Bài thi Tống Thì Vi bằng bữa ăn trưa. Giáo viên dạy hóa của lớp tên là Phùng Tiệp. Thầy ấy bước vào phòng, căn dặn vài câu, rồi nhanh chóng phát đề thi. Rất nhanh, cả phòng học chỉ còn tiếng bút viết, cùng với âm thanh đảo mặt giấy. Hai tiết trôi qua, tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Bởi thời tiết không phù hợp, nên giờ thể dục giữa buổi được hủy bỏ, thầy Phùng dùng khoảng thời gian này thu lại đề vừa làm, sau đó đảo lộn xộn bài thi với nhau, cuối cùng phát xuống dưới. Trần Trứ nhận bài thi của một bạn nữ tên là Thạch Oánh, người này hắn không quen lắm, một chút ấn tượng cũng đã quên đi. Hoàng Bách Hàm được phát bài thi của một bạn nam. Người đạt được giải 'độc đắc' lần này là một bạn nam tổ bên tên là Kim Huy. Cậu bạn này có tính cách giống Trần Trứ trước khi trùng sinh, không thích nói chuyện, là người khá hướng nội. Nhưng, sau khi cậu bạn này nhận được bài thi của Tống Thì Vi, thì ngoài mặt tỏ ra vô cùng vui mừng, còn nở nụ cười trông khá ngố. Với những học sinh có tính cách hướng nội này, có thể cùng hoa khôi lớp tiếp xúc nói chuyện, khả năng cả năm chỉ được một hai lần là cùng. Thế nhưng niềm vui còn chưa được bao lâu, thì một người từ sau vỗ vỗ vai, sau đó nói với cậu ta: "Kim Huy, mình có thể đổi bài thi với cậu được không?" Người kia là lớp phó học tập Khang Lương Tùng. Khang Lương Tùng thích Tống Thì Vi là chuyện cả lớp đều biết. Mỗi lần có sự kiện này diễn ra, Khang Lương Tùng sẽ tìm mọi cách đổi bằng được bài thi của Tống Thì Vi. "Chuyện này..." Tất nhiên, Kim Huy không muốn đổi rồi, nên tỏ ra do dự. "Trưa này mình mời cơm, cám ơn cậu." Khang Lương Tùng lễ phép và trân thành, đồng thời lấy ra vật phẩm trao đổi. "Được, không có gì." Lúc này, Kim Huy mới tiếc nuối đồng ý. Ngay cả đến khi, Khang Lương Tùng cầm lấy bài thi, mà Kim Huy vẫn còn lưu luyến nhìn mấy lần. Tất nhiên, Kim Huy không đến mức thiếu một bữa ăn, có điều một phần vì tính cách, bản thân khó thể nói lời từ chối với đối phương được. Một phần vì Khang Lương Tùng thích Tống Thì Vi, người ta có lý do làm việc này. Nếu bản thân cậu ta không muốn đổi, chẳng phải chứng minh cậu cũng thích Tống Thì Vi sao? "Trần Trứ, nếu đổi lại là mày, sẽ đổi không?" Hoàng Bách Hàm hỏi. "Không quan trọng." Trần Trứ nhún vai: "Nếu cậu ta muốn bài thi của Thạch Oánh, thì tao đưa cho thôi." "Ý tao không phải vậy." Hoàng Bách Hàm hỏi thêm: "Nếu mày có được bài thi của Tống Thì Vi ấy, mày có đổi cho Khang Lương Tùng không?" "Không biết." Trần Trứ nói thẳng: "Tao thì sao cũng được, nhưng nếu thái độ cậu ta tốt một chút, tao cảm thấy chuyện đổi trác này không thành vấn đề. Nhưng nếu như giống Kim Huy, trong lòng không hề muốn đổi, sẽ lập tức từ chối." "Còn tao, tao nhất định không đổi." Hoàng Bách Hàm nói ra lời khẳng định. Trần Trứ mỉm cười, Đại Hoàng thuộc kiểu giang hồ mõm, còn thực tế sẽ không từ chối người ta. Mỗi lần nói được vài câu hoặc bị ép phải đồng ý thỉnh cầu của người ta, thì trong lòng lúc ấy sẽ hối hận mà lầm bẩm: "Nếu như thế này... nếu như thế kia..." Có điều, Trần Trứ cũng khá tò mò, không biết bài thi của mình đang ở đâu? "Trời ạ." Ở hai hàng ghế trước, Mưu Giai Giai đột nhiên nói lớn: "Bài thi của Trần Trứ đang ở chỗ mình này." Từ sau lần Trấn Trứ đứng ra bảo vệ Tống Thì Vi, thì đã có tiếng bàn tán về hắn. Sau đó, hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục có tên trong 10 vị trí đầu cửa trường, rồi tiếp tục đứng lên bục phát biểu trong buổi lễ tuyên thệ, nói chuyện giống hết mấy lãnh đạo trong thời sự. Gần đây, mọi người còn nghe được, hắn nhận được một xuất trong danh sách đến đại học Trung Đại. Chuyện trên người Trần Trứ như cơn sóng, ngày càng lớn hơn. Trong mắt bạn học, hắn đã không phải Trần Trứ của mấy tháng trước nữa rồi, mà bài thi của hắn cũng biến thành 'của hiếm'. Cho nên, Mưu Giai Văn nhận được bài thi của Trần Trứ thì vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng có lý do để nói chuyện rồi.