"Đúng rồi, tại sao cậu ta lên phát biểu lại không cầm theo giấy?"
Không chỉ mỗi Du Huyền ngồi dưới phát hiện ra, mà người trên bàn lãnh đạo là chủ nhiệm khối Tào Kinh Quân và chủ nhiệm lớp Doãn Yến Thu cũng phát hiện ra chuyện này.
"Hỏng rồi."
Doãn Yến Thu vội vàng nói: "Thằng nhỏ Trần Trứ này thường ngày khá ít nói, mỗi lần lên bảng trả bài còn ăn nói lắp bắp. Khả năng hôm nay phải đứng trước nhiều người, nên lo lắng mà quên không cầm theo giấy diễn thuyết."
"Cái gì?'.
Tào Kinh Quân nghe xong cũng đau đầu: "Vậy làm thế nào bây giờ? Trên này toàn lãnh đạo của trường đấy, chẳng phải chúng ta đã đưa tờ diễn thuyết kia cho em ấy rồi sao?"
"Thế nhưng tôi không biết thằng bé để ở đâu."
"Trần Trứ không phải quên cầm theo giấy diễn thuyết đã soạn sẵn, mà hắn không thèm dùng món đồ chơi này. Nói đùa sao, một học sinh cấp ba lên báo cáo còn phải dùng bản thảo?
Đầu tiên, Trần Trứ tự giới thiệu bản thân một câu đơn giản, sau đó theo thói quen vỗ vỗ vào microphone, ngay lập tức tiếng 'bịch bịch' chói tai vang lên.
Tiếp theo đó, hắn kéo gần microphone vào sát mình thêm chút nữa, thoải mái điều chỉnh độ cao cho phù hợp nhất, rồi mới đảo mắt nhìn một lượt các bạn học phía dưới, sau đó bình tĩnh từ tốn phát biểu:
"Chào các vị lãnh đạo tôn kính, khách quý, các đồng chí... Khụ khụ... các bạn học, chúc mọi người buổi chiều tốt đẹp."
Nói đến đây, Trần Trứ không tự chủ được dừng lại một lát.
Kỳ lạ.
Vì sao không có tiếng vỗ tay vậy?
Sau đó bản thân mới kịp nhớ ra, đây là trường cấp ba, tất nhiên không thể yêu cầu các bạn học có tố chất cao như đại hội toàn tỉnh được.
Nhưng sau đó...
Trần Trứ đột nhiên phát hiện, hiệu trưởng Hạ Dũng dẫn đầu vỗ tay, tư thế nhấc mông kia hình như còn định đứng lên vỗ tay thì phải.
Lúc này, Trần Trứ mới hài lòng tiếp tục nói.
"Hôm nay, mình thật vinh hạnh, được đứng ở vị trí này, chia sẻ chút kinh nghiệm ôn tập môn ngữ văn. Thật ra, mình cho rằng môn ngữ văn không hề khó, chủ yếu trọng tâm dồn vào một số điểm sau."
"Thứ nhất, cần nắm chắc trọng điểm, muốn tăng cường phải tích lũy kiến thức cơ bản..."
"Thứ hai, giải quyết chỗ khó, điều này cần phải thường xuyên giao lưu với giáo viên bộ môn..."
"Thứ ba, xóa bỏ điểm mù, cái này cần phải tạo thói quen đọc nhiều viết nhiều..."
"Thứ tư, tạo cho mình tâm lý thật tốt, mỗi lần kiểm tra phải có suy nghĩ kỳ thi này mình sẽ làm được..."
Trần Trứ trong tay chẳng có tờ giấy nào, cứ như vậy từ từ nói, giống như nước chảy mây trôi, không hề ngập ngừng hay dừng lại chút nào.
Trên khu vực lãnh đạo.
Chủ nhiệm khối 12 là Tào Kinh Quân há hốc mồm, mặt trợn trừng nhìn Doãn Yến Thu. Ông nghi ngờ hỏi: "Đây là học sinh mà cô bảo thường ngày ít nói, đứng trên bục giảng trả bài còn lắp ba lắp bắp sao?"
"Tôi..."
Doãn Yến Thu chẳng biết trả lời thế nào.
Tào Kinh Quân đành đứng lên, nghiêng người về phía hàng ghế của hiệu trưởng Hạ Dũng: "Lãnh đạo, thời gian có phải hơi dài rồi, em có nên đi qua bảo thằng bé dừng lại."
"Không cần."
Hạ Dũng mỉm cười khoát tay, rồi quay đầu lại nói với Doãn Yến Thu: "Đứa học sinh này của chúng ta có phong thái đại tướng đấy. Khi thằng bé đập đập vào microphone, tôi còn tưởng mình đang ngồi nghe lãnh đạo bộ giáo dục truyền đạt chỉ thị."
Bình thường, Doãn Yến Thu nghiêm khắc như 'Duyệt Tuyệt Sư Thái', thì giờ phút này cô chỉ có thể mỉm cười, che đi bộ dáng dở khóc dở cười của mình.
Lúc này, Hạ Dũng đột nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, bèn quay người lại hỏi: "Danh sách 'có hẹn với trường nổi tiếng' của chúng ta, hình như không có học sinh nào tên Trần Trứ thì phải?"
Tào Kinh Quân không hổ là chủ nhiệm khối, đối với sự việc lãnh đạo hỏi đến đều nắm vô cùng rõ ràng, nên lập tức trả lời:
"Không có, thành tích của Trần Trứ trước đó không đạt. Trường chúng ta có năm người, lớp 12 10 có Tôn Học Ung và Trình Mộng Di, lớp 12 11 có Đặng Thiến, Khang Lương Tùng và Tống Thì Vi."
Tại sao lại gọi là 'có hẹn với các trường nổi tiếng', đây là hoạt động của tất cả các trường cấp ba trong tỉnh Quảng Đông kết hợp với trường đại học nổi tiếng nhất của tỉnh. Trước khi kỳ thi đại học diễn ra, chọn những học sinh có thành tích nổi bật trong trường, đến trường đại học này tham quan nửa ngày.
Làm như vậy, một phần vì hoàn thành kế hoạch của phòng giáo dục tỉnh ban ra 'liên quan tới mối liên hệ giữa trường cấp ba và đại học'.
Một nguyên nhân nữa, là trường đại học Tôn Trung Sơn có thể nhân cơ hội này, phơi bày ra quy mô trường đại học, hi vọng các em học sinh ưu tú này có thể ở lại trong tỉnh.
Tất nhiên, hoạt động liên kết trường cấp ba và đại học này luôn dành sự ưu ái cho trung học Chấp Tín. Có điều, hoạt động này trên phạm vi toàn tỉnh, để tránh cho tình trạng số lượng tham gia quá nhiều, nên đến cả Chấp Tín cũng chỉ có 5 danh ngạch.
Tôn Học Ung, Trình Mộng Di, Đặng Thiến, Khang Lương Tùng, Tống Thì Vi là năm người được chọn. Với thành tích bọn họ thường ngày, đã đủ sức vào học ở đại học Tôn Trung Sơn , nhưng cũng đủ sức để tìm những đại học lớn khác.
Hiệu trưởng Hạ Dũng suy nghĩ một chút, rồi vỗ đùi nói: "Thêm cả Trần Trứ vào đi, tôi cảm thấy một số giáo sư bên Mã Viện sẽ thích thằng bé này đấy."
Mã Viện chính là học viện Mác bên trong Trung Đại, là cơ sở nghiên cứu lý luận số một trong nước.
"Chuyện này..."
Tào Kinh Quân ngạc nhiên: "Nhưng chúng ta đã trình danh sách lên rồi."
"Đưa lên rồi thì sao chứ, thêm một người thôi mà, chẳng lẽ Trung Đại không cho chúng ta vào cửa?"
Hạ Dũng biết lão Tào là người làm được việc, chỉ là cách thức làm việc hơi cổ hủ, không nhạy bén cho lắm.
Trần Trứ đang đứng phát biểu còn không biết mình đã có tên trong một hoạt động. Hắn nhẹ nhàng nới hơn 20 phút, bản thân cảm thấy đã hoàn toàn thích ứng với loại hoàn cảnh này.
Cuối cùng cũng có cảm giác trở về.
Hiện tại, hắn không chỉ đứng đó phát biểu một cách trơn tru, mà còn có thể nhìn lần lượt phản ứng của từng người.
Chủ nhiệm lớp Doãn Yến Thu phía dưới, cô vừa nói chuyện với lãnh đạo của trường vừa liếc nhìn lên bục phát biểu, giống như muốn mọi người đều biết cô là giáo viên chủ nhiệm của mình.
Còn các bạn học ai nấy đều ngạc nhiên, thậm chí có một số bạn túm tụm lại bàn tán, hình ảnh rất giống mấy cụ ông cụ bà hay ngồi đầu thôn hóng hớt.
Hoàng Bách Hàm gần như chết lặng, bởi thay đổi của Trần Trứ quá lớn. Lớn đến mức, bây giờ hắn ôm một đứa bé nói mình lén lút tạo ra, có khi thằng này cũng tin.
Còn Tống Thì Vi chẳng có phản ứng gì đáng kể, dù Mưu Giai Văn ở bên cạnh đang điên cuồng khoa tay múa chân thế nào.
Cô vẫn bình tĩnh nhìn lên phía trước. Khuôn mặt tuyệt mỹ như mặt hồ phẳng lặng, làn da trắng nõn như ngọc, như mặt sứ toát ra nét lạnh lùng, giống như một món đồ cổ lặng im mà kiêu sa.
Nói chung, từ thái độ của cô rất dễ nhìn ra, mặc kệ Trần Trứ trên kia nói năng hùng hồn thế nào, cô cũng không quan tâm, coi hắn chẳng khác gì người vô hình.
Ngoại trừ, Trần Trứ dùng sai một ví dụ để hình dung.
Thì lúc này, đôi lông mi dài của Tống Thì Vi, mới nhẹ nhàng nhíu lại, một cử chỉ nhíu lại hiếm hoi.
Còn ở vị trí của Du Huyền, hành động của cô thẳng thắn hơn rất nhiều, cô cùng người bạn của mình nhìn chằm chằm vào Trần Trứ.
Mái tóc dài, thỉnh thoảng xuất hiện vài lọn tóc đỏ xõa xuống ngang vai. Khuôn mặt trái xoan không khuyết điểm như ngọc, nhưng bây giờ kèm theo chút phớt hồng, có lẽ do ở ngoài trời quá lâu.
Nếu như dùng cụm từ để hình dung, thì đó là 'mặt phấn má đào'.
Mắt hai người đột nhiên va vào nhau, đầu tiên Du Huyền trừng mắt nhìn Trần Trứ, sau đó giống như khiêu khích mà hất chiếc cằm thon thả lên một chút.
"Cái gì đấy?"
Ngô Dư ở bên cạnh không nhìn nổi nói: "Hai người bắt tầu tán tỉnh nhau rồi sao?"
"Ai cùng cậu ta tán tỉnh."
Chiếc miệng nhỏ xinh của Du Huyền thoải mái nói chuyện: "Mình cảm thấy người này phá vỡ hình tượng học sinh tốt trong đầu mình. Bản thân luôn nghĩ rằng, những học sinh giỏi kia thường ăn nói rất kém trước đám đông, không ngờ cậu ta nói trơn tru như vậy."
"Vậy cậu không cảm thấy tim đập loạn vì cậu ta sao?"
Ngô Dư mỉm cười.
"Hoàn toàn không."
Du Huyền ghé sát lại nói: "Mình cảm thấy tên Trần Trứ này thật lắm lời."
Ngô Dư lè lưỡi: "Người ta thuộc top 10 của trường, đủ điều kiện thi vào Thanh Bắc, vậy mà cậu còn kén cá chọn canh, tiêu chuẩn cũng cao quá đáng rồi đấy."
"Mình thích là được."
Miệng Du Huyền cong lên, kiêu ngạo nói.
Cuối cùng, bài phát biểu của Trần Trứ cũng đến kết bài.
Nguyên nhân thật đơn giản, hắn phát hiện ra khẩu hình miệng một số người kiểu 'shiba'.
E hèm... nếu không có gì bất ngờ là đang chửi mình.
Học sinh mà, mặc kệ hắn nói hay nói giỏi thế nào, nhưng con mẹ nó tao tốn hơi nhiều thời gian với mày rồi đó, nhanh kết thúc đi.
"Cuối cùng, tại thời gian gần ba tháng tiếp theo."
Trần Trứ kết thúc bài phát biểu của mình: "Hi vọng mọi người nhớ kỹ 'thuyền đến trung lưu thúc thuyền manh, mạnh mẽ tiến lên phá sóng đi'. Nhớ lấy 'người đi trăm dặm nửa chín mươi, cáo nhỏ bận rộn làm ướt đuôi'. Kỹ hơn nữa 'đấu chuyển tinh di đem mộng tròn'... Cám ơn mọi người, mình đã nói xong."
Phía dưới, tiếng vỗ tay của học sinh lác đác, nhưng hiệu trưởng Hạ Dũng lại vỗ tay rất to.
Chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân bước lên bục phát biểu tuyên bộ, đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân và buổi tổng kết kỳ thi thử đầu tiên chính thức kết thúc, các lớp theo thứ tự trở về phòng học.
Lúc này, Du Huyền định lén lút rời khỏi trường học.
"Cậu lại đi cửa hàng giá rẻ làm việc sao?"
Ngô Dư phía sau lưng hỏi.
"Ừ."
Du Huyền quay người rời đi, thả ra bóng dáng thon thả dưới trời chiều: "Học phí học đại học mình chưa tích góp đủ."
Ngô Dư thở dài, đau lòng nói: "Sau khi lên đại học, cậu nhất định phải thả lỏng đấy."
"Không được, lên đại học mình có thể dạy các bạn nhỏ học vẽ."
Du Huyền cười ha ha một tiếng: "Chẳng may sau này bạn trai mình muốn mua nhà mua xe thì sao, mình sẽ lấy tiền tiết kiệm cho anh ấy, như vậy bạn trai mình sẽ vô cùng hạnh phúc."
"Cái cô gái Xuyên Du này, tại sao làm bạn thân của cậu khổ như vậy chứ?"
Ngô Dư liền giả vờ tức giận ôm lấy Du Huyền, cho đến khi Du Huyền mỉm cười xin tha thứ, thì cô mới kéo tay Du Huyền lại nói: "Đi thôi, mình coi trường học chẳng khác gì cái giường ngủ lớn, chi bằng đi cùng với cậu cũng được."
"Hì hì."
Du Huyền nghe thấy bạn thân đi cùng mình thì vui vẻ nói: "Đêm nay, mời cậu ăn một bữa."
"Đừng nói là mì tôm nhá?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Dư xị xuống, khổ sở nói: "Van cậu đổi thành bánh mì cũng được, mình sắp đến tình trạng ngửi mùi mì tôm là buồn nôn rồi đấy."