Chương 44: Dùng nước thay rượu, không phụ thanh xuân
Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh05-04-2024 11:23:47
Triệu Viên Viên nghe Trần Trứ miêu tả thì bản thân lập tức mất đi hứng thú với Vương Trường Hoa, nên quay qua hỏi Trần Trứ với Hoàng Bách Hàm: "Anh, các anh định điền nguyện vọng nào?"
"Anh còn chưa nghĩ ra, đêm nay về cùng cha mẹ thảo luận thêm chút nữa."
Hoàng Bách Hàm nói thật.
"Còn anh..."
Trần Trứ vốn định dông dài vài câu nữa.
Thì Du Huyền đến phía sau lưng nói: "Chủ nhiệm Trần có phải đang đợi người nào đó đưa ra quyết định, đến lúc đó cùng nhau song tu không nhờ?"
"Anh Bách Hàm."
Triệu Viên Viên âm thầm hỏi Đại Hoàng: "Sao chị có nói giọng có chút chua chua vậy?"
Hoàng Bách Hàm mỉm cười, cái này em đi mà hỏi anh Trần Trứ của em chứ.
Đêm hôm đó, Trần Trứ cho Du Huyền nhìn khu vực bạn bè trên QQ, đúng là chưa hề thêm bạn với Tống Thì Vi, cũng coi như đủ chứng minh mình trong sạch.
Kết quả, trong trường toàn những lời đồn đẩu đâu, mà ở đâu nói nhắc đến tên Trần Trứ, thì ở đó sẽ có người nói 'Tống Thì Vi' đâu?
Thêm nữa, giờ thể dục giữa buổi được bỏ qua, nên cơ hội Du Huyền gặp Trần Trứ bỗng thiếu mất một lần.
Thế là, Du Huyền có chút ghen tuông vô cớ.
Mà cô cũng chẳng thèm che giấu cảm xúc, suy nghĩ trong lòng hiện rõ trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, nên cố tình bước đến trêu chọc Trần Trứ.
Trần Trứ cũng không tức giận, nhìn Du Huyền nửa đùa nửa thật nói: "Nếu không mình nghe cậu, cậu nói mình học ngành nào, mình lập tức chọn ngành đó."
"Được... Vậy cậu và mình và cậu cùng đăng ký Quảng Mỹ nhá?"
Du Huyền ngẩng đầu lên, để khuôn mặt sánh ngang với Trần Trứ, nhìn qua có chút kiêu ngạo mạnh mẽ, nhưng bên trong lại hấp dẫn và ngọt ngào vô cùng.
Quảng Mỹ là 'Học Viện Mỹ Thuật Quảng Châu', là một trong 8 trường đại học mỹ thuật lớn nhất nước.
Du Huyền và Ngô Dư đều đã đậu kỳ thi tuyển sinh trước đó, bây giờ chỉ chờ điểm đại học vượt qua điểm sàn là có thể nhận được giấy báo trúng tuyển, còn bây giờ các cô chẳng cần quan tâm tới việc điền nguyện vọng.
Trần Trứ uống một hớp cô ca lạnh, thoải mái nói: "Quảng Mỹ cũng được, nhưng chờ mình về nhà làm chút thao tác cái đã."
"Làm cái gì?"
Hoàng Bách Hàm tò mò hỏi.
"Đả thông tư tưởng của cha mẹ ở nhà."
Trần Trứ mỉm cười: "Để cha mẹ mình xin trường học, có thể cho mình học lùi lại môn năm lớp mỹ thuật hay không?"
"Cắt..."
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên không muốn nghe mấy lời nhăng cuội của thằng bạn nữa, bèn nhao nhao khua tay bảo dừng lại.
Chỉ có Du Huyền nhìn chằm chằm Trần Trư, cô mím chặt đôi môi đỏ, ánh mắt tựa như cố tình khiêu khích: "Nếu cậu lùi về học lớp 11, mình nhất định sẽ cùng cậu lùi một lớp."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Du Huyền kiên định không hề có một chút dao động nào.
Trần Trứ nhẹ nhàng mỉm cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
"Hèn nhát..."
Du Huyền nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó tức giận hỏi: "Chú và Dì dự định cho cậu học đại học nào ở thủ đô?"
Sau ba lần thi thử, Trần Trứ thi được lần lượt là 654,658,671. Nếu hắn duy trì được thành tích này, thì miễn cưỡng bước qua cánh cửa Thanh Bắc.
"Thanh Hoa Bắc Đại' trong lòng người Trung Quốc có địa vị không gì sánh bằng. Nếu đổi lại thành một học sinh khác, bọn họ có thể không quan tâm đến có thể đậu ngành nào, cứ thi đậu trước, chờ sau đó chuyển ngành là được.
Thực tế, ở Thanh Bắc chuyển ngành vô cùng khó, trường học yêu cầu điểm tích lũy cao đến quá đáng, tiếp theo có giáo sư chuyên nghiệp kiểm tra.
Nhưng Trần Trứ nghe Du Huyền hỏi vậy, cố tạo niềm vui nói: "Đúng, mình muốn đi thủ đô."
"À..."
Du Huyền nghe được kết quả này, không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô tiếp tục cúi xuống, tiếp tục tính tiền cho khách hàng.
Lần này, Trần Trứ là người thấy ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: "Mình học ở thủ đô, vậy cậu có đến thăm không?"
"Đương nhiên... rồi."
Du Huyền ngẩng đầu lên, thoải mái nói: "Nhưng lúc đó cậu nhớ dẫn mình đi ăn đấy."
Trần Trứ nhếch miệng nói: "Vé máy bay từ Quảng Đông tới Thủ Đô đắt lắm."
"Dốt."
Du Huyền vén mấy sợi tóc đỏ lên, ánh mắt như kiểu 'đúng là người chư trải sự đời', đắc ý nói: "Ngồi tàu hỏa cũng được mà, chỉ hơn một ngày là tới. Một vé máy bay có thể mua được mấy vé tàu hỏa."
"Haiz..."
Ngô Dư bên cạnh thở dài: "Hết cứu, hết cứu..."
Khi Trần Trứ cảm thấy đùa đủ rồi, bèn nghiêm túc nói: "Mình dự định thi Trung Đại. Quan trọng nhất là mình thấy khả năng của mình thi Thanh Bắc không đảm bảo, cũng muốn tiết kiệm tiền đi lại cho cậu sau này."
"Thật?"
Du Huyền ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên sự vui mừng và ngạc nhiên vô cùng.
Trần Trứ gật đầu: "Nhà mình đã bàn qua, cũng hỏi ý kiến cô chủ nhiệm rồi. Cô ấy còn nói, năm nay Thanh Bắc thiếu mất một nhân tài rồi."
"Trừ hai người được tuyển thẳng thì không cần phải đến trường, trong lớp còn Đặng Thiến, Khang Lương Tùng, và Tống Thì Vi có thể thi Thanh Bắc."
Trần Trứ giống như tự nhiên nói ra câu này.
Còn bản thân biết chắc Tống Thì Vi sẽ thi Trung Đại, nhưng cố tình nói ra câu này, chính là ở trước mặt Du Huyền phủi sạch quan hệ với mình.
Thực tế, Du Huyền chẳng quan tâm tới vấn đề này, cô còn đang vui vẻ Trần Trứ ở lại trong tỉnh, bèn vung cánh tay nhỏ hớn hở nói: "Đêm này đừng về sớm, sau khi tan làm chúng ta đi ăn lẩu."
Hôm nay, Du Huyền đeo trước ngực một cái tạp đề, nên động tác vung tay của cô để lộ ra bờ eo nhỏ, còn vô tình tăng thêm đường cong mê người từ bộ ngực.
"Chẳng trách trong mấy bộ phim nhật, lại có một món đồ giống hệt tạp dề."
Trần Trứ nghĩ thầm, thì ra vì muốn lộ đường cong trời ban của phụ nữ mà sử dụng.
"Trần Trứ, Vương Trương Hoa đeo một túi đựng đàn đến kìa?"
Lúc này, Hoàng Bách Hàm nhìn qua lớp kính cửa hàng, nhịn không được trêu: "Nhìn từ xa chẳng khác gì đeo một khẩu A K."
"Gì mà JK? Tao không JK..."
Trần Trứ tưởng Đại Hoàng nhìn thấu lòng mình, bèn vội vàng thề thốt.
"JK cái gì mà JK?"
Hoàng Bách Hàm ngơ ngác không hiểu gì.
"À, không có gì, Trường Hoa đâu?"
Trần Trứ bình tĩnh lắc đầu, sau đó ngó ra ngoài nhìn. Hắn thấy Vương Trường Hoa mặc đúng chuẩn thời trang đang thịnh hành bây giờ, một chiếc áo đuôi ngắn, quần đủi, trên mặt đeo một cái kính râm, sau lưng đeo một túi đựng đàn ghi ta.
Cho dù, bản thân cậu đang trên tuyến đường dành cho người đi bộ, biển người lướt qua thì phong cách này cũng vô cùng nổi bật.
"Đáng tiếc sinh sớm vài chục năm."
Trần Trứ có cảm giác Trường Hoa sinh không gặp thời, nếu bây giờ là năm 2020 thì tạo hình rapper này thì đám con gái xếp hàng dài.
"Tiểu Dư, mình có bạn tới, phiền cậu lấy thêm cho mình lon cô ca."
Trần Trứ quay đầu nói với Ngô Dư.
Tiếc rằng, đây là năm 2007. ngay cả Ngô Dư nhìn thấy Vương Trường Hoa bước vào cửa, đều ngây người ra một lúc: "Lòe loẹt, thảo nào bị đánh."
Đêm hôm đó, các cô cũng nhìn thấy Vương Trường Hoa bị đánh đến mức độ nào, lại nghe Trần Trứ kể lại quá trình, nên cảm thấy...
Phải học cùng cấp ba với người thế này, chẳng khác gì thi trượt đại học.
Vương Trường Hoa còn không biết ấn tượng của mấy cô gái đối với mình thế nào, nhưng cậu ta đang hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý. Vương Trường Hoa thản nhiên bước vào ngồi bên cạnh Trần Trứ, sau đó cố ý đặt túi đàn ghita lên chân.
"Trường Hoa, mày cầm theo ghi ta làm gì đấy?"
Trần Trứ lên tiếng hỏi thăm.
Vương Trường Hoa lập tức ngắt lời: "Trần Trứ, sao mày biết tao sẽ đàn 'Thất Lý Hương' 'Đông Phong Phá' 'Thiên Chi Ngoại' của Châu Kiệt Luân?"
Chẳng khác nào gọi món, một hơi nói ra mấy tên bài hát mới dừng lại.
Trần Trứ lắc đầu, không còn gì để nói.
Vương Trường Hoa mới chém gió được vài câu, tâm tình bỗng chốc vui vẻ hẳn lên, sau đó tháo kính dâm xuống liếc nhìn khắp nơi, nghi ngờ hỏi: "Cô gái 170 ngây thơ chưa tới à?"
"Cạch."
Ngô Dư đặt cốc nước ngọt lên bàn, trừng mắt nhìn Vương Trường Hoa: "Mình đi giày sẽ đủ 170, có được không?"
Vương Trường Hoa bị dọa cho giật mình, rồi ngoan ngoãn uống hai ngụm cô ca, sau đó liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Dư, cuối cùng không nhịn được hỏi thăm: "Mỹ nữ này là ai vậy? Nhìn quen quen."
"Ngô Dư, lớp 12 1 lớp nghệ thuật, ngành mỹ thuật."
Trần Trứ tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng cậu ấy gặp mày thời điểm chật vật nhất, tao đề nghị mày cứ thành thật là được."
"Sao nói như vậy, cuộc sống ai chẳng có lúc khó khăn."
Vương Trường Hoa tự tin nói: "Dựa vào tài năng của tao, lên đại học chẳng phải thoải mái chọn mấy cô hoa khôi sao?"
Trần Trứ không hùa theo thằng này bốc phét, tò mò hỏi: "Mày định đăng ký trường đại học nào thế?"
"Trung Đại..."
"Hả?"
"Trường bên cạnh Trung Đại... Đại Học Quảng Châu."
"Quảng Đại à?"
Trần Trứ hiểu rồi. Năm 2007. Quảng Đại thuộc vào đại học hạng hai, là trường mà dân bản địa Quảng Châu đều không muốn vào học.
Nhưng trường này sau này cố gắng rất nhiều, từ từ trở thành đại học hạng nhất, đương nhiên không thể bằng những trường 985,211 được, còn kém quá xa.
Có điều không sao, nếu Trần Trứ gọi Vương Trường Hoa đến cửa hàng giá rẻ, vậy hắn đã quyết định Vương Trường Hoa là người của mình.
Hắn tuyệt đối không muốn Hoa ca, đổ máu, rơi lệ, mồ hôi đầm đìa.
Toàn bộ buổi chiều, Trần Trứ, Hoàng Bách hàm, Triệu Viên Viên, Vương Trường Hoa đều ngồi ở cửa hàng giá rẻ nói chuyện, nói về thầy cô giáo, nói về bạn học, mặc sức tưởng tượng về tương lai...
Thỉnh thoảng, Du Huyền và Ngô Dư cũng hùa vào nói chuyện.
Tất cả mọi người đều đang đối mặt với áp lực thi đại học, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày nhăn mặt, thậm chí thở dài một hơi thật sâu, nhưng cùng bạn bè ngồi lại nói chuyện chém gió, là cách giải tỏa căng thẳng hữu hiệu nhất.
Tiếng cười trong trẻo, nhiệt tình vui vẻ.
Loại cảm giác này, giống như ánh nến 'thanh xuân', dù mưa gió xô đổ, vẫn có thể ở trong hoàn cảnh đó bùng cháy.
7 giờ tối, cửa hàng trường đến thay ca, đám người Trần Trứ chọn một cửa hàng lẩu gần đó đánh nhắm.
Từng làn khói trong nổi lẩu bốc lên, tản ra xung quanh, để mọi người đều có thể ngửi thấy. Cả đám cùng nhau giơ lên cốc nước chanh:
"Một tháng nữa thôi, cố găng lên, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng phải nhớ mơ ước của mình."
"Dùng nước thay rượu, không phụ thanh xuân tươi đẹp."
"Cạn ly."