Chương 91: Chương cuối

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:32:51

Đại Ngâu đang ngậm trong miệng thứ gì đó chạy về phía Thiên Chí. Ngay lúc nó đang tới gần Thiên Chí thì U Tịch đã vút qua ngang mặt nó. Cô nhảy khỏi con hạc, dùng roi Sinh Tử quất một cái, mũi roi Sinh Tử sượt ngang cổ tay trái cô, mang theo dòng máu đen ấy hoà vào Xích Nghiệp tơ bay lên không trung tạo thành một bức tường chắn. U Tịch bị đám chướng khí kéo chân ném về phía sau, may mà cô nắm được đuôi của Ứng long, nếu không chắc lại lộn cổ xuống đất rồi. Vết thương trên cổ tay cô thối rữa một cách nhanh chóng, máu đã sớm chảy ra đỏ cả một đoạn đuôi rồng. Những chướng khí vốn bám rất chặt thì giờ phút này cũng đã tan ngược từ chân đến đầu Ứng long rồi biến mất hết. Điều này cho thấy máu của cố Địa vương kia quả thật là đáng sợ. U Tịch vừa đu cái đuôi rồng lấy đà nhảy lên lưng nó còn chưa đứng vững thì Đại Ngâu chạy đã đến, nó không dừng kịp mà trực diện xông vào bức tường kia. Cú va chạm như thể trời đất sẽ bị nổ tung, U Tịch đứng trên lưng Ứng long lảo đảo sắp ngã. Đại Ngâu văng ngược về phía sau, nó gầm gừ lên giận dữ. Bức tường bây giờ cũng đã tan, Xích Nghiệp tơ trở về làm một chiếc nơ đeo lên cổ tay phải của U Tịch. U Tịch sờ vào Xích Nghiệp tơ, cô chần chừ muốn may lại vết thương nhưng cuối cùng lại thôi. Đại Ngâu tuy rằng bị một cú văng không nhẹ nhưng có vẻ nó chẳng thiết tha nghỉ ngơi mà lại muốn tấn công. U Tịch cúi đầu xuống gần đầu Ứng long nói nhỏ điều gì đó. Ứng long phản ứng ban đầu rất dữ dội, trong đôi mắt màu tím của nó tràn đầy oán giận. U Tịch tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được. Sau một lúc được U Tịch vuốt ve, cuối cùng Ứng long cũng đã bị thuyết phục. U Tịch vẫn không thấy đau, cô mau chóng đứng dậy, hít một hơi mưa máu. Trời mưa máu vẫn không thối chuyển khiến cả người cô ướt sủng thảm hại, máu trên cổ tay cô từng giọt từng giọt đang nhỏ xuống lưng Ứng long. U Tịch lại lấy đà bay lên, Xích Nghiệp tơ hoá hạc đỡ bước chân cô. Ứng long cũng vươn mình một cái rồi trở về hình người. U Tịch càng bay càng cao, cảm giác giống như cô sắp chạm tới trăng máu kia. Đại Ngâu có vẻ cảm thấy điều gì đó, nó đổi hướng chạy về phía U Tịch. Thiên Chí tuốt kiếm chặn đường nó, sau vài chiêu đánh, Thiên Chí đã bị Đại Ngâu đánh văng. Thiên Chí lại đuổi theo, lúc này U Tịch cảm thấy đã đủ khoảng cách, cô không hề sợ hãi hay vội vã mà vun roi Sinh Tử lên phía trăng máu như hút lấy thứ gì đó, sau đó dùng máu của mình vẽ thành hình một ngôi sao to bằng mặt giếng. Cho dù hiện tại đang mưa nhưng vẫn không thể xối đi máu của U Tịch đã vẽ ra. Sau khi vẽ xong hình ngôi sao, cô đáp trên nó trở xuống. Cùng lúc ấy, Đại Ngâu đang chạy lên, hai bọn họ vụt qua nhau mất hút. U Tịch vừa chạm tới Thiên Chí, cô đã cưỡi hạc né sang một bên. Thiên Chí cầm kiếm Tử Ly đang phát sáng rực chấn xuống ở giữa ngôi sao. Ngôi sao "đinh" lên một tiếng, một vòng tròn hiện ra bao quanh ngôi sao, hoá ra nó là một trận đồ, Thiên Tinh trận. Từ trong làn mưa máu nghe thấy tiếng Đại Ngâu tru lên một tiếng, nó đang như mất đà rơi trở xuống. Dừng lại cùng tầng với U Tịch, hoá ra Đại Ngâu đã bị Thiên Tinh trận kéo xuống. Trận của U Tịch là mô phỏng, trận đang giam Đại Ngâu mới là trận thật. Đại Ngâu xoay vòng vòng trong trận, hai mắt đầy sát khi nhìn về phía U Tịch như muốn nuốt chửng cô. Rất tiếc U Tịch đã không còn ánh sáng nữa, có nhìn cũng chỉ vô dụng. Thiên Tinh trận vẽ bằng máu của Quỷ vương, giữ trong trăng máu, lại thanh tẩy bằng sức mạnh Tử Ly hoả của Ứng long. Một màn kết hợp này chỉ có Thiên Địa thư mới biết được mà chỉ điểm cho U Tịch. Nhưng để vẽ được ngôi sao này đã dùng quá nhiều máu của cô, sinh mệnh cô giờ đây đã dần cạn kiệt. Đại Ngâu có sức mạnh sơ khai quả thật không nói ngoa. Chỉ qua một lát, các cánh ngôi sao đã trở nên mờ nhạt, gần như không thể trụ được bao lâu. U Tịch ngồi bệch trên lưng hạc đã ngửi thấy thay đổi của trận đồ. Thiên Chí hai tay vẫn đang giữ Tử Ly kiếm, anh nhìn về U Tịch liên tục lắc đầu nói: "Không được!" Nhưng U Tịch dường như không nghe thấy Thiên Chí, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại giọng của Thiên Địa thư. Mệnh của cô là mệnh cứu thế, Thiên mệnh định sẵn, cuối cùng cô cũng không thể cãi lại được. U Tịch ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Thiên Chí: "Không sao đâu, chỉ một chút nữa thôi!" Vừa dứt câu nói, U Tịch lại tiếp tục trích máu xuống Thiên Tinh trận. Ngôi sao được tiếp máu lập tức lại sáng lên. "Đinh" "Đinh" "Đinh" ba tiếng, những ngôi sao vốn đã bị trăng máu vùi lấp bao lâu cuối cùng cũng sáng rực lại trên bầu trời. Đại Ngâu lùi xung quanh bên trong trận đồ, trận đồ bắt đầu di chuyển, bên trong nó hiện lên vô số hình thù kì lạ đang chạy liên tục trong trận. Những âm thanh kèn kẹt như tiếng xích bánh xe chở đồ nặng vang lên. Chưa đầy năm phút, trên trán Đại Ngâu phát sáng, sau đó xuất hiện một hình trăng khuyết màu đỏ, là nguyên thân thật sự của trăng máu. Hình mặt trăng hắc lên một cái soi tới trăng máu đang nằm trên bầu trời, những ngôi sao lại bắt đầu bị vùi lấp. Thiên Chí trấn giữ trận đồ, anh càng lúc càng kiệt sức, đến mức nôn ra một ngụm máu. Nhưng sau đó anh đột nhiên ngửa mặt lên trời hét một tiếng lớn rồi rút thanh kiếm lên, hướng về giữa trán Đại Ngâu chém một nhát. Một tiếng đổ bể vang lên, mặt trăng khuyết trên trán Đại Ngâu bị Thiên Chí chẻ làm đôi, sau đó vỡ vụn rơi xuống. Những mảnh vỡ mặt trăng kia rơi xuống trận đồ đã bị nó nuốt chửng. Ngay lúc này, những ngôi sao trên trời lại đồng loạt sáng lên, trăng máu ngự trên bầu trời kia dần chuyển sang màu trắng rồi từ từ tàn lụi. Mưa máu tạnh hẳn, chướng khí không còn. Trong đôi mắt Đại Ngâu thoáng lên một tia sợ hãi, không kịp nói lời trăn trói đã bị Thiên Tinh trận nuốt chửng, thịt nát xương tan. Trăng máu đã tận, tam giới sắp được bình yên! Nhưng ngay lúc này đây dương quang còn kia kịp từ phía đông mọc lên thì Thiên Chí đã bị Thiên Sát mệnh kiểm soát hoàn toàn. Anh cầm theo kiếm Tử Ly bay xuống vực chỗ Hắc Long Giao. Hắc Long Giao dưới vực vẫy đuôi một cái, tiểu quỷ đem theo Thiên Địa thư bay lên mép núi, Tông Nhân đang đứng trên núi lại cưỡi hổ thần bay xuống vực. Hình ảnh của Thiên Chí đằng đằng sát khí hiện lên trong mắt Hắc Long Giao, nó đột nhiên lặn sâu xuống nước. Thiên Chí vậy mà không hoá rồng bay theo, anh đứng trên mặt nước cầm kiếm khuấy xuống nước, rẽ đôi nước dưới vực. Tông Nhân nhảy khỏi hổ thần, tung cước đá vào gáy Thiên Chí một cái, nhưng cú đá không bằng gãy ngứa cho anh. Thiên Chí tay phải cầm kiếm, tay trái tát cho Tông Nhân một cái bay thẳng vào vách núi, hổ thần bay tới đỡ hắn bay lên trên. Tông Nhân bị tát một cú đã không thể đứng dậy nổi nữa, hắn cảm thấy sức mạnh giữa người và thần quả thật là cách xa vạn dặm. Mọi thứ đều an bày rất tỉ mỉ, giống như cho đến phút cuối cùng Thiên Chí mới là kẻ diệt Thiên Địa vậy. U Tịch đáp con hạc chầm chậm bay xuống rồi ngã nhào bên cạnh tiểu quỷ, khuôn mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, thân thể kia héo tàn gầy gò đến mức người nhìn phải thương xót. Tiểu quỷ rơi một giọt nước mắt, nó quỳ xuống bên cạnh U Tịch, dâng Thiên Địa thư đến. U Tịch run rẩy đưa tay chạm vào Thiên Địa thư, sau đó đột nhiên khóc lớn. Thiên mệnh quá tàn nhẫn với cô và Thiên Chí rồi. Không phải, không phải Thiên mệnh, tất cả đều là do Đại Ngâu một tay sắp đặt. Uổng cho cô sống một đời tích đức làm việc thiện, không ngại nghịch Thiên để cứu lấy tam giới, cuối cùng vẫn là bức cô tới con đường cùng. Tiểu quỷ không khỏi thở dài, nó dập đầu bái U Tịch ba cái, sau đó nâng cô đứng dậy. U Tịch đứng cũng không vững, lảo đảo té ngược trở xuống, cô với phải cổ chân của ai đó. Trên chân kẻ đó đeo một sợi tơ, là Xích Nghiệp tơ. "Tông Nhân, là ngươi?" Tông Nhân nghe U Tịch gọi tên mình những vẫn không hiểu gì, tiểu quỷ mau chóng ngồi trở xuống đỡ U Tịch, vừa nói: "Tông Nhân, là cô ấy. Là cô ấy đã cho chúng ta Xích Nghiệp tơ." Hắc Long Giao không dụ được Thiên Chí xuống nước nên đã ngóc đầu lên. Thiên Chí vừa nhìn thấy nó đã vung kiếm chém tới, Hắc Long Giao phun ra hàng ngàn thanh băng sắt nhọn đỡ đòn. Thanh băng nhanh chóng bị lửa nung chảy, Hắc Long Giao vẫy đuôi lên đỡ cũng chẳng mấy chốc đuôi đã chẻ ra làm đôi. Hắc Long Giao tuy rằng có mạnh nhưng cũng chỉ là dị thú tu thành, càng huống hồ nó đã chết một lần nên sức mạnh đã giảm rất nhiều. Đối đầu với Thiên Sát mệnh của thần thú viễn cổ hẳn là như trứng chọi đá. Trên trời thấy Hắc Long Giao sắp bại trận, Thiên vương lão thần đã chuẩn bị an bài cuối cùng, có thể sẽ đem Thiên Địa bồi táng cùng với Ứng long. Hắc Long Giao rơi xuống nước làm sóng dâng sắp đến trên núi. Thiên Chí hừng hực sát khí, càng giết càng làm cho anh mạnh thêm, anh cầm kiếm bay tới, được đà đâm vào yết hầu Hắc Long Giao. Thanh kiếm Tử Ly màu tím rực rỡ đâm xuyên một nhát nhẹ nhàng kèm theo một âm thanh quen thuộc hét lên. U Tịch chắn ở bên ngoài Hắc Long Giao, thanh kiếm đâm qua ngực cô xuyên đến tận yết hầu của Hắc Long Giao. Tử Ly hoả đâm kẻ có trái tim thuần khiết nhất đất trời, giờ phút này đã từ từ tàn lụi. Sinh mệnh của U Tịch và Hắc Long Giao cũng tàn lùi theo lửa Tử Ly... Màu tím trên mắt Thiên Chí đã dịu, anh đưa bàn tay đã cầm kiếm đâm U Tịch lên nhìn, run rẩy không dám tin. Giờ phút Thiên Địa đã yên ổn thì anh lại chính tay đâm người anh yêu, người mà anh liều mạng bảo vệ bao lâu nay. Thiên Chí tựa như chôn chân tại chỗ nhìn U Tịch từ từ tuột khỏi Hắc Long Giao rơi xuống nước. "Đây chính là nghiệp của ngươi, ngươi đáng phải chịu như thế!" Một giọng nói lạ lẫm vang lên, phải chăng là Thiên Địa thư? Thiên Chí xoay quanh, anh hét lên: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ngươi nghĩ có thể biến ta thành ác ma hay sao?" "Chẳng phải ngươi đã giết chính em trai mình, sau đó giết cả khuyển thần đã bầu bạn với mình ngàn năm hay sao. Bây giờ ngươi lại giết chết người người yêu, ngươi không phải ác ma thì là gì?" Lại là giọng nói ấy, mang đầy ngạo nghễ. Không phải Thiên Địa thư, là Thiên Sát mệnh. "Thiên Sát mệnh?" "Ngươi thông minh lắm, không hổ là thần thú viễn cổ. Nhưng giờ đây Tử Ly hoả của ngươi đã tàn, còn gì để đối phó với ta?" "Ngông cuồng!" Thiên Chí hoá thành hình rồng, anh đem nguyên thần rời khỏi chân thân. Không chần chừ nhảy lên lưng rồng, ngay cổ rồng dùng tay ấn xuống sau đó đem cọng xương sống duy nhất mà rút ra. Tiếng rồng gầm xé toạt trời đất, nguyên thần của Thiên Chí cảm thấy tựa như sức tàn lực kiệt. Đoạn xương sống vừa ra khỏi chân thân đã biến thành một thanh dao. Anh hiện về thân người, đem thanh dao cứa qua đôi mắt, một nhát chặt đứt Thiên Sát mệnh. Thiên Sát mệnh nằm trong chính đôi mắt của Thiên Chí. Trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy chứa đựng một lời nguyền đáng sợ. Đôi mắt mà U Tịch đã vô số lần khen đẹp đã lấy đi sinh mệnh của cô. Thiên Chí rút xương sống chân thân của mình, một cái xác rồng từ trên trời rơi xuống rồi hoà vào trong đất. Cái giá của Thiên Sát mệnh là mất đi chân thân, từ đây trong trời đất sẽ vĩnh viễn không còn một lần long nào. Chỉ còn một Thiên Chí lang thang không nơi để về. Lúc này anh đã tỉnh táo hoàn toàn mới nhớ tới U Tịch. Vừa muốn lặn xuống đã thấy Bạch Ngư vớt xác U Tịch rồi đưa lên bờ. Hắc Long Giao biến thành một cái xác cá rồng nhỏ đang ở trên tay Tông Nhân. Thiên Chí bay lên, U Tịch vẫn còn thoi thóp, nơi lồng ngực trống hoác đến thương tâm. "Thiên Chí, thời gian của em đã hết rồi. Thân xác này đau đớn quá, sinh mệnh của em đã đến cực hạn. Cảm ơn, cảm ơn vì đã cứu lấy tam giới." U Tịch lời nói ngắt quảng, giọng rất yếu ớt. Khoé môi Thiên Chí run rẩy, không nói nên lời. "Thiên Chí mau, mau đeo Xích Nghiệp tơ lên tay cho em. Anh cũng đeo một cái đi, để mai này nếu còn có thể gặp lại, chúng ta vẫn nhận ra nhau. Thiên Chí..." U Tịch không kìm được nước mắt, cô run rẩy mò mẵm tìm tay Thiên Chí. Thiên Chí khoé mât đỏ hoe, đem Xích Nghiệp tơ đeo vào cổ tay U Tịch rồi đeo cho mình một cái. Sau đó anh nắm lấy tay U Tịch vỗ vỗ: "Anh đã đeo rồi! Chúng ta nhất định có thể gặp lại được nhau. Ngoan, đừng khóc... U Tịch..." Thiên Chí không kịp nói câu cuối cùng, anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng đã muộn. Cả một cuộc đời làm thiện như thế, cuối cùng kết cục đến lại quá tàn nhẫn... Sau khi U Tịch chết đi, hầu như không một ai còn nhớ đến cô, chỉ còn Thiên Chí nhớ đến. Không ai còn nhớ đã từng có một người hy sinh cả mạng sống của mình để đổi lấy chúng sinh tam giới. Không ai còn nhớ một vị hồn chủ cô đọc cho đến tận lúc chết đi. Thiên Chí quay về Vô Tình, phát hiện tranh anh vẽ cô ngày trước giờ chỉ còn lại mảnh giấy trắng. Anh điên cuồng vẽ, điên cuồng gọi tên cô. Nhưng anh vẽ ra nét nào nó đều biến mất ngay sau đó. Anh cứ vẽ như thế, hết ngày này đến ngày khác. Tam giới tuy rằng đã bình an nhưng tiêu điều tất cả, mặt trời cũng không hề mọc lên nữa, giống hệt như một vùng đất chết. Thiên Địa thư nhìn thấy cảnh tượng như thế không khỏi ngẫm lại những gì nó đã làm. Lẽ ra lúc ấy nó không nên tồn tại, nên về với đất trời, cũng không nên kết giao với Đại Ngâu để dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Sau nhiều ngày suy nghĩ, nó đã quyết định đem thân nó tái sinh lại Thiên Địa. Đúng như thế, Thiên Địa thật sự đã được tái sinh. Ba cõi lại về với hình dáng và quy luật vốn có của nó. Trên trời dương quang soi rọi, nhật nguyệt giao hoà. Nhân gian vui tươi nhộn nhịp, muôn hoa đua nở, Tông Nhân vẫn là người tiếp tục cai quản nhân gian. Nhưng hắn không muốn, vì đã có Thiên Chí ở lại Vô Tình cư, đêm đêm soi đèn lồng giúp đỡ oan hồn. Hắn tin có Thiên Chí, nhân gian nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Thiên Chí vẫn không thể vẽ được U Tịch, nhưng anh đã tìm thấy một bức tranh dính vệt máu hình rồng của anh vẫn còn hình cô. Có lẽ vì có máu anh ở đó nên tranh không phai được, anh đặt nó trong phòng của U Tịch, lập lên một bàn thờ cho cô. Tiểu quỷ Giao tộc kia bây giờ chính là Địa vương mới của Địa phủ. Giao tộc cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, có thể ngấng cao đầu với thiên hạ. Công thần Khiên Ti Giám và dị thú Hắc Long Giao đã được bày một bàn thờ ở chính điện. Tông Nhân bỏ lại nhân gian, cưỡi hổ thần về Đia phủ làm con rể. Tam giới giờ đây đã lại thái bình thịnh thế, duy chỉ có một người mang tên U Tịch là vĩnh viễn biến mất khỏi tâm trí của mọi người, chỉ lưu lại trong tâm trí của một mình Thiên Chí mà thôi...