U Tịch thả Thiên Chí khỏi tay mình, cô nghiêm túc nhìn quanh quất chờ đợi động tĩnh. Nhưng không có gì cả, U Tịch tặc lưỡi rồi nói: "Có vẻ hơi cứng đầu nhỉ? Nhưng mà cũng đúng, nếu như không cứng đầu thì bọn mi đâu có biến thành oán linh mà bọn mi đã sớm thành tiên bay tuốt trên kia rồi!"
U Tịch nhìn lên trần nhà rất khoa trương, không khớp với câu nói châm chọc của cô tí nào. Nhìn cái đầu lâu lăn lon lóc tới chân U Tịch, thầy Đỗ vội đuổi theo nó. Nhưng phí công ông rồi, vì tay ông chưa chạm được vào nó đã nghe một tiếng "rắc" rồi kèm theo la hét. Nhìn xuống cái đầu lâu giờ đây nó đã bị giẫm tan tành bởi cái chân trông thon gầy kia của U Tịch.
Như nhìn thấy gì đó dưới chân U Tịch, thầy Đỗ ngước nhìn lên, ông đẩy mắt kính, trợn to hai mắt và cái miệng nhìn cô. U Tịch rút chân khỏi đám nhầy nhụa ấy mà không quên nhăn mặt vì dơ bẩn. Cô nhìn thầy Đỗ, không vui nói: "Thầy bói mù, giờ ông đã biết thân phận của tôi là gì, còn không mau chạy đi? Ông là người sống đó!"
"Chạy..."
Thầy Đỗ chạy theo bản năng, nhưng vừa chạy tới cửa đã nghe phía sau vang lên tiếng đổ vỡ. Thầy Đỗ giật mình quay lại thì thấy U Tịch quất roi vào chiếc tủ khiến nó vỡ tan tành nửa trên. Chiếc roi màu đỏ phát ra ánh sáng khiến người khác nhìn thấy toàn thân đều không còn chút sức lực nào. Thiên Chí cúi người tránh né nhưng U Tịch vẫn bình thản đứng đó, đồ vật dường như không thể rơi trúng cô được.
"Muốn chơi trốn tìm với bổn toạ sao, giỏi lắm. Bổn toạ sẽ chơi đùa với mi đến sáng!"
Thầy Đỗ rung cầm cập đưa tay vặn chốt cửa, nhưng dù cho có vặn thế nào thì cửa cũng không mở, ông mệt lừ ngồi bệch xuống đất, giờ chỉ còn cách tự cầu nguyện cho bản thân. Thiên Chí nhìn thầy Đỗ bất lực, anh từ chỗ U Tịch muốn sang giúp đỡ ông, dù sao ông cũng chỉ là nạn nhân vô tình bị cuốn vào mà thôi.
Nhưng Thiên Chí vừa chạy được mấy bước, mớ nhầy nhụa ấy giờ đã biến thành xúc tu từ trong gầm tủ ló ra quấn vào chân anh. Xúc tu muốn kéo Thiên Chí vào trong, nó dường như chỉ nhắm vào việc bắt Thiên Chí chứ không dám đối đầu với U Tịch. Không ngờ được dây roi trên tay U Tịch nhanh hơn, chỉ nghe vút một tiếng, xúc tu đã bị đứt đôi. Phần trong gầm tủ mau chóng thu về, phần quấn chân Thiên Chỉ bị anh rung rẩy gỡ ra. Đang loay hoay gỡ xúc tu, Thiên Chí bỗng bị U Tịch đá cho một phát: "Tên đần này, ta bảo ông ta chạy chứ có bảo ngươi chạy đâu. Muốn động phòng với cô ta thật à? Mà thôi, các người ai cũng đừng chạy nữa. Một già một trẻ cứ ở lại động phòng với cô ta đi."
U Tịch nói xong, cô thu roi Sinh Tử về rồi nhón nhón chân đi ra phía cửa. Phía sau lưng cô một tiếng cười khanh khách vang lên, một lực hút mạnh kéo cả thầy Đỗ và Thiên Chí vào gầm giường. Trên mảnh gương rách của cái tủ, một cái bóng người với thân hình chắp vá cùng một khuôn mặt nát bươm hiện lên. U Tịch rút chân ra khỏi giày, cô di chuyển với tốc độ cực nhanh trở vào. Không kịp thấy cô rút roi Sinh Tử mà chỉ thấy nó xuất hiện chớp nhoáng và quất thẳng vào giữa tấm gương.
Tấm gương đánh choảng một tiếng rồi vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ. Khuôn mặt của U Tịch phản chiếu trong những mảnh vụn gương trở nên rất kinh dị. Cô nhoẻn miệng cười, rất bình thường, nhưng trong mảnh vỡ gương thật không thể diễn tả. Roi Sinh Tử vun lên lần nữa, roi xoay một vòng, gom tất cả mảnh vụn của gương nghiền nát thành bột mịn.
U Tịch vặn đồng hồ Sinh Tử trên tay ba vòng, mặt đồng hồ hiện lên những dòng cổ ngữ chạy liên tục. Cô cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Lê Thiên Chí, sinh vào mùng bảy? Ngươi muốn cậu ta thế mạng ngươi sao? Oán linh ngu dốt, ngươi giết không nổi cậu ta, ngươi cũng không giao hợp nổi với cậu ta đâu. Có biết vì sao không, bởi vì cậu ta có mệnh Thiên sát!"
"Ta giết nổi hay không, không cần ngươi quản."
Giọng nói của oán linh vang lên khàn khàn khắp căn phòng, giọng nói đó quả thật rất khó nghe. So với giọng của U Tịch bây giờ thì cả hai vô cùng đối lập. Trong gầm giường lúc nãy còn nghe hai người họ giãy giụa, bây giờ đã im lặng rồi.
"Dám chống đối với bổn toạ, giỏi lắm! Nói đi, kẻ nào đã chống lưng cho ngươi?"
U Tịch không muốn quan tâm hai con người trong gầm giường sống chết ra sao, mục tiêu của cô chỉ là bắt oán linh mà thôi. Đèn trong phòng tắt phụp phụp ba cái liên tục, bây giờ cả phòng đều trở nên tối thui tối nùi. Vì vậy mà U Tịch với chiếc váy và dây roi màu đỏ trở nên sáng rực. Một ánh sáng lạnh lẽo của sự chết chốc, khuôn mặt cô trắng bệch đầy cô độc và thê lương.
Tiếng rục rịch rục rịch chạy dọc khắp căn phòng khiến người khác khó lòng phán đoán đúng vị trí. U Tịch lùi về sau hai bước, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Một cái mặt dập nát nối với thân hình xương xẩu nối khúc đang khanh khách cười và thả tay bay xuống. U Tịch vun lên roi Sinh Tử loé sáng đỏ rực trong bóng tối. Bộ xương đã vồ hụt U Tịch, nó đáp đất rồi lập tức xổm lên bò nhanh thoăn thoắt hòng né roi Sinh Tử.
Nhưng nó đã bị U Tịch đánh lừa, bởi vì cô chỉ vun roi lên chứ không hề sử dụng. Tay phải cầm roi vừa hạ xuống, lòng bàn tay trái cô đã phát ra một cụm ánh sáng hướng về chỗ bộ xương mà đánh tới. Bộ xương bị đánh trúng văng ra từng mảnh, khuôn mặt dập nát kia cũng bị lõm vài lỗ. Hai cái bàn tay ở hai nơi bây giờ gấp rút bò về gần khuôn mặt, nó trên đường không quên nhặt những mảnh thịt vụn mang đến để vá vào khuôn mặt.
U Tịch nhìn nó mà muốn nôn rồi, cô rất ưa sạch sẽ, mỗi lần gặp mấy con ma bẩn thỉu này sẽ làm cô bỏ ăn tận mấy ngày. Sau khi tứ chi lăn lóc khắp nhà, chúng nó vẫn có thể bò xung quanh làm việc như thường. U Tịch tiếc rẻ không có Đại Ngâu ở đây, nếu không cô đã kêu Đại Ngâu nhai ngấu nghiến bọn nó rồi.
Hồn gốc đang ở đâu? U Tịch không cảm nhận được, mặc dù cô đã tháo giày ra rồi. Nếu không thấy hồn gốc, đánh với đám con rối này chỉ tốn sức, không có tác dụng gì. Còn đang tập trung tìm kiếm hồn gốc thì U Tịch nghe trong gầm giường la lên mấy tiếng, sau đó đánh rầm một cái, cửa sổ hư hỏng rồi. Oán linh chết tiệt, cô ta bắt hai con người kia đi, nó chạy trốn rồi.
U Tịch nhón chân bay khỏi cửa sổ, sương rơi nhè nhẹ, trăng tròn vành vạnh trên bầu trời. Nhưng cô chỉ cảm nhận được rất nhiều oán khí, đêm nay bọn chúng đặt biệt xuất hiện nhiều. Giẫm chân trần lên cỏ trắng, đoá hoa bỉ ngạn trên gót chân phải của cô càng lộ rõ. Đại Ngâu từ phía xa chạy từng bước lớn đến bên cạnh U Tịch, nó ngửa mặt lên trời tru một tiếng lảnh lót. U Tịch khẽ vuốt lên lưng Đại Ngâu rồi nói: "Tìm Lê Thiên Chí trước!"