Chương 83: Thiên mệnh trêu ngươi

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:30:13

Thiên Chí đùng đùng tức giận, cầm kiếm Tử Ly thẳng tay chém về phía Diêm vương Địa Chí. Diêm vương Địa Chí trở tay không kịp, khoảnh khắc ánh sáng tím của Tử Ly hoả chiếu đến, có một cái bóng xông ra đỡ đòn. Kiếm Tử Ly không thể thu lại, một đòn đó giáng xuống, chỉ nghe tiếng hét lên trong đau đớn. Là Thiên nữ Tuệ Lan, cô ta lại đỡ đòn cho Diêm vương Địa Chí. U Tịch giậm chân tại chỗ, há hốc miệng không nói nên lời. Diêm vương Địa Chí quay sang nhìn Thiên nữ Tuệ Lan, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc. Thiên nữ Tuệ Lan nằm co giật dưới nền máu tươi, cả người cũng nhuộm đỏ thẫm trông vô cùng thảm hại. Thiên Chí thu kiếm, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ giết con gái của Đại Tế Ti cả. Anh lẩm bẩm: "Vì sao?" Thiên nữ Tuệ Lan khuôn miệng đầy máu khẽ cười, một nụ cười mãn nguyện nói: "Đại Thiên tử, trước nay ta luôn nghĩ ta yêu ngài. Nhưng thực chất không phải như thế, ta chỉ cố chấp với hào quang của ngài, cố chấp với danh phận Thiên hậu tương lai mà thôi. Người ta yêu vốn dĩ là nhị Thiên tử Địa Chí. Nếu như không phải ta yêu hắn, vậy tại sao lúc làm con người tình cảm của ta lại chân thật như vậy." U Tịch nghe đến đây, cô nở một nụ cười, cười đến rơi lệ: "Haha! Bi ai, quá đỗi bi ai." U Tịch luôn nghĩ rằng câu chuyện của cô là bi ai nhất, nhưng không ngờ có kẻ còn bi ai hơn cô. Tuệ Lan hấp hối dưới đất, cô ta gắng chút hơi tàn tìm kiếm Diêm vương Địa Chí. Cô run rẩy vương cánh tay lên mà nói: "Địa long, có thể nắm tay ta một lần hay không?" Diêm vương Địa Chí không hề nhìn, hắn là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian này. Thiên nữ Tuệ Lan nhìn cánh tay đang run rẩy của mình. Cô ta cười, một nụ cười tự giễu, khoé miệng đầy máu lại quay sang nhìn U Tịch. Trong câu nói của cô chứa đầy mỉa mai: "Hồn chủ U Tịch, ngươi có mắt như mù. Thiên Địa nhãn cái gì chứ, hiện tại trong lòng ngươi cảm thấy thế nào?" Thiên Địa nhãn triệt để không thể nhìn thấu ái tình! "Hahaha! Hay lắm. Cuối cùng cũng đợi được thứ ta muốn. Một Thiên Địa nhãn không thể nhìn thấy ái tình." Đang trong cảnh bi thương nhảy ra một Diêm vương Địa Chí với câu nói ấy. Tông Nhân đứng gần đó che quạt liếc hắn chỉ bằng nửa con mắt. "Thằng khốn! Rồi ngươi sẽ được chết trong cô độc!" U Tịch ném cho Diêm vương Địa Chí một câu chửi rồi cuống quýt ngồi xổm xuống đỡ Thiên nữ Tuệ Lan, lại bị cô ta xô đẩy. U Tịch nắm ngang sau gáy cô ta, tức giận nói: "Ngươi không muốn gặp cha mình lần cuối sao? Chết tiệt, sao ông ta lại sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi chứ." Thiên nữ Tuệ Lan nghe đến đây thì chầm chậm xuôi tay. Cô ta biết rõ U Tịch quan tâm cô ta đều là thật lòng chứ không hề giả bộ. Người có tư cách nhìn được Thiên Địa thư thì nhân cách không thể nghĩ bàn. U Tịch ngẩng đầu lên nhìn thấy cả ba kẻ kia đều đang chằm chằm nhìn mình, cô quát: "Không có cách nào gọi Đại Tế Ti đến đây sao?" "Nhanh lên!" Lại là tiếng U Tịch, cô khẩn trương khi thấy hơi thở của Tuệ Lan yếu dần. Bát tự của cô ta trên mặt đồng hồ Sinh Tử cũng đã bắt đầu nhấp nháy. Không biết ai đã dùng cách gì để gọi Đại Tế Ti, nhưng khi ông ta đến thì Thiên nữ Tuệ Lan đã xuôi tay nhắm mắt trên tay của U Tịch rồi. Thiên nữ Tuệ Lan không hề mong mỏi cha cô đến, khoảnh khắc sinh ly tử biệt này có gì đáng mong đợi đâu. Cô cũng không có một lời trăn trói, chỉ còn vang lại trong đầu U Tịch một câu nói: "Hồn chủ U Tịch, được chết trên tay ngài quả là diễm phúc của Tuệ Lan. Mong rằng nếu có thể lai sinh, ta sẽ làm một người có ích cho trời đất!" Thân thể của Tuệ Lan tan biến dần trên tay U Tịch, cuối cùng chỉ còn lại một cánh hoa lan trắng đậu trên bàn tay cô. U Tịch đứng dậy, đem cánh hoa đưa cho Đại Tế Ti: "Thiên nữ Tuệ Lan đi rất thanh thản. Cô ấy mong cầu cả đời chỉ là chấp niệm với tình yêu của mình. Hiện tại cô ấy đỡ được một đòn cho người cô ấy yêu, không còn luyến tiếc gì nữa. Chỉ mong rằng nếu có thể lai sinh, nhất định sẽ làm một người tốt!" Đại Tế Ti nâng niu cánh hoa trên tay như báo vật. Ông nhìn Thiên Chí và Địa Chí, và ông nhận ra rằng người mà con gái của ông đỡ đòn dùm chính là Diêm vương Địa Chí. Sai lầm rồi, đều sai lầm đến cả một đời. Tạo hoá trêu ngươi, Thiên mệnh đùa cợt, ngay cả thần tiên cũng không thể thoát khỏi. Ông cúi đầu, đem bi ai sầu não tiễn hết theo một tiếng thở dài, sau đó nói với U Tịch: "Đa tạ hồn chủ đã tiễn đưa Tuệ Lan. Nếu nó được lai sinh, ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ, không phụ công ơn của hồn chủ!" Phàm là vong linh mà U Tịch chính tay đưa tiễn đều sẽ được lai sinh. Nhưng đến khi cô đi, liệu ai sẽ là người đưa tiễn? "Nói xong chưa? Nói xong thì chuẩn bị chết đi!" Diêm vương Địa Chí trở mình biến thành rồng đen lớn, nó vẫy đuôi quất về phía này. Đại Tế Ti cầm hoa lan bay lên, ngự trên một vần mây, Tông Nhân ở trên lưng hổ thần bay đi tránh né. Thiên Chí ôm lấy U Tịch, vừa bay lên đã lập tức hoá thành hình rồng. U Tịch bị thả ngược trở xuống lưng hổ thần, cô nhìn lên con rồng đang quần thảo trên bầu trời. Đó là Ứng long, vậy Địa long đâu, nó vừa mới đây thôi mà. Hổ thần bay giữa lưng chừng, xung quanh toàn là máu tươi và thi cốt. Khắp nơi chướng khí nhiều đến không thể thở được. Trên bầu trời ung dung ngự một vầng trăng máu, trăng khuyết của đêm mùng bảy. Mặc cho là đang ngày hay đêm, trên bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng máu kia mà thôi. Lúc này một luồng chướng khí từ phía Địa ngục bay lên, Ứng long bay tới, lấy thân quấn quanh luồng chướng khí kia. Nhưng chẳng bao lâu nó đã bị đánh văng ra, luồng chướng khí nhanh chóng tiếp cận mặt trăng sau đó hoà lẫn vào. Ảo giác mặt trăng phóng đại lên gấp mười lần trong giây lát, sau đó tích tụ ánh sáng dư gấp mười lần kia tạo thành cột khí đánh vào Ứng long. Đây chính là cảnh tượng lúc nhật thực vừa xuất hiện mà U Tịch đã nhìn thấy, cùng là cảnh tượng đầu tiên cô mở Thiên Địa nhãn lần thứ hai. Thiên mệnh! Thiên mệnh thật sự không thể cãi hay sao? Ứng long gầm gừ vang vọng trên bầu trời, nhả ra từng đợt lửa tím lớn phản đòn. Trăng máu, sức mạnh của thiên nhiên quả thật quá lớn, cho dù có là thần thú viễn cổ đi chăng nữa cũng khó có thể dễ dàng thắng lợi. Trong lúc Ứng long đang bị hào quang trăng máu cầm chân thì từ dưới Địa ngục thoát lên một thân ảnh cực nhanh. Thân ảnh kia vừa chạm tới bầu trời đã biến thành Địa long, hút một đòn vào phía chân trước của Ứng long. Ứng long đau đớn gầm lên, sau đó mau chóng lôi Địa long vào hào quang kia. Ở tít trên cao, đám người U Tịch phía dưới chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng ngoằn nghèo đang dính lấy nhau ở trong một vòng tròn hào quang. Nhìn xa xa lại tựa như hai con rồng nhỏ đang quấn lấy nhau mà chơi đùa vậy.