Mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu, sau khi ba người ăn cơm trưa xong, U Tịch đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên sau đó cô giật mình mở mắt, quay sang nói với thầy Đỗ: "Thầy bói già mau ra đầu ngõ xem đi, Lê Thiên Chí bị tai nạn chết rồi."
Thầy Đỗ đang tưới chậu hoa cảnh, ông lại tưởng rằng U Tịch đùa ác, khó chịu nói: "Yêu nữ, cô ngày càng quá đáng rồi."
U Tịch cáu gắt nói: "Còn không nhanh đi sẽ không lấy được xác của cậu ta đâu. Tôi còn phải ở đây chờ linh hồn của cậu ta."
Thầy Đỗ nhận thấy giọng điệu nghiêm trọng của U Tịch, dù tin hay không cũng đội nắng chạy ra đầu ngõ. Ngoài trời đang nắng to thì lúc này đột nhiên kéo mây đen, phải chăng là trên trời cũng đang muốn đưa tiễn trần kiếp của Ứng long thần?
U Tịch ngồi chống tay nhìn ra hàng rào thì thấy Thiên Chí từ bên ngoài trời xám xịt về. Trên tay anh cầm điện thoại vừa đi vừa xem, vào đến nhà anh mới ngẩng đầu lên rồi nói: "U Tịch cô xem, ngoài đầu ngõ có một vụ tai nạn, mới đây tin tức đã đăng lên rồi. Nghe nói xác của nạn nhân đã biến mất."
U Tịch chằm chằm nhìn Thiên Chí, sau đó khẽ cụp mắt, giọng điệu có chút buồn bã nói: "Lê Thiên Chí, anh đã chết rồi!"
Điện thoại di động trên tay Thiên Chí rơi xuống đất tan thành mây khói, khoé miệng anh giật giật không nói nên lời. Lúc này thầy Đỗ đã lấy được xác của Thiên Chí, vừa kéo đi vừa khóc như mưa. U Tịch nói với Thiên Chí: "Xem đi, xác của anh!"
Sau đó cô quay sang nói với thầy Đỗ: "Kéo xác ra sau nhà đào hố chôn đi."
U Tịch đứng dậy sửa sang váy áo, nhìn thấy thầy Đỗ vẫn quyến luyến chưa đi, cô khó chịu hỏi: "Sao ông còn chưa đi?"
Thầy Đỗ lấy trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho U Tịch: "Đây là thứ cậu ta lúc chết vẫn còn nắm chặt trên tay."
U Tịch ngờ ngợ lấy tờ giấy rồi mở ra xem. Bên trong là một bức tranh, cô gái trong tranh mặc một chiếc váy đỏ, tay cầm đèn lồng đứng giữa Địa ngục. Là cô, U Tịch. Nhưng trên bức tranh có thêm một vệt máu, có lẽ là của Thiên Chí. Vệt máu cuộn tròn nghuệch ngoạc, thoạt nhìn như một con rồng.
U Tịch gấp tranh lại để ngay ngắn lên bàn, thầy Đỗ vẫn chưa đi, ông hỏi: "Lê Thiên Chí cậu ấy... linh hồn cậu ấy hiện tại có ở đây không?"
U Tịch nhìn về phía bên cạnh, mỉm cười nói: "Anh ta đang ở đây, nhưng phải đi bây giờ rồi."
Thầy Đỗ vẫn chưa thôi khóc, ông nheo mắt nhìn về phía U Tịch chỉ mà đưa tay vẫy vẫy chào từ biệt.
Bên ngoài trời sấm chớp đùng đùng, mây trên bầu trời xám xịt đang quần thảo như một con rồng. U Tịch thắp lên đèn lồng, vừa chuẩn bị đưa Thiên Chí xuống Địa phủ thì cổng rào vang lên một tiếng "rắc". U Tịch cảm nhận một luồng tà khí mạnh mẽ đang đến gần, cô vung tay, đem Xích Nghiệp tơ trói vào cổ Thiên Chí rồi ném anh thẳng vào phòng khách.
Hai ngọn nến trong đèn lồng treo trên cửa cháy lên sáng phừng phừng như sắp thoát khỏi đèn lồng. Chuông gió mạnh mẽ rung lắc, tiếng chuông kêu vang đến đau đầu nhức óc. U Tịch hét lên: "Thầy Đỗ mau tránh đi. Đại Ngâu, bảo vệ phàm hồn của Ứng long!"
Sau khi nghe khẩu hiệu của U Tịch, thầy Đỗ co chân chạy hết cỡ về phòng của U Tịch lánh nạn. Đại Ngâu lùi về đứng bên cánh cửa phòng khách, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. U Tịch trở tay không kịp, cô rút roi Sinh Tử, nắm hai đầu dây ở trước mặt đỡ đòn. Nhưng đòn tấn công quá mạnh, U Tịch thụt lùi mấy bước rồi té vào vách gỗ, thủng một lỗ to.
Bà mẹ nó, dám phá nhà bổn toạ!
U Tịch phủi váy đứng dậy còn chưa kịp đã bị cái bóng đen kia nhào tới tấn công lần nữa. U Tịch suýt thì độn thổ luôn xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng. Gọi ra Tử Ly hoả, U Tịch dùng đầu roi tắm lửa, một phát quấn tròn cái bóng. Cái bóng đen thoát khỏi U Tịch nhưng lại bị lửa bao quanh cháy phừng phừng, chẳng mấy chốc rơi xuống một cái lông vũ màu đen.
U Tịch khịt mũi nhìn lông vũ, cô lấy tay quẹt máu rồi nói: "Quạ đen tinh? Diêm vương Địa Chí sai ngươi đến cướp hồn của bổn toạ ư. Đáng tiếc, hồn ở trong tay bổn toạ xưa nay không kẻ nào có bản lĩnh cướp đi. Xem ra hôm nay quạ đen ngươi phải làm phân bón cho hoa Xương của ta rồi."
"Mụ già thối tha, ta muốn đấm mụ lâu lắm rồi!"
Quạ đen xem ra có vẻ rất ghét U Tịch. U Tịch người ta còn trẻ đẹp như vậy lại bị bảo là mụ già, đương nhiên vô cùng tổn thương. Cô cười chọc quê nói: "Chủ nhân của ngươi cầu cưới ta cơ đấy. Nếu như ta đồng ý rồi, khi về lập tức băm chết ngươi. Đồ quạ đen hôi hám."
"Con mụ này..."
Quạ đen suýt bị U Tịch chọc cho tức chết, mà U Tịch nhân cơ hội này rút roi Sinh Tử ra. Lần này không chỉ là lông vũ, mà đến lông măng cũng bị roi nhổ ra lả chả. Quạ đen tiếc đám lông tơ, nó trong tay biến ra một cái gậy đầu người, hung thần sát ý đánh về phía U Tịch. Trong cái miệng người khô quắm kia của gậy đầu người nhả ra một đống khói đen tanh tưởi. UU Tịch bịt mũi xoay tròn mấy vòng, sau đó lại lù lù từ trong đám khói bay ra, đạp thẳng vào bụng quạ đen một cú.
Quạ đen lảo đảo ôm bụng, nó quơ cây gậy đầu lâu đánh vào chân U Tịch nhưng có chuông Tử Linh nên chân U Tịch không hề gì. Nhanh trí, nó chắc chắn ở trong đám khói U Tịch không nhanh bằng nó. Vậy nên đã phi tới nắm cánh cửa phòng khách muốn mở ra thì bị Đại Ngâu táp có một phát... hụt. Quạ đen lập tức rụt tay về, ai ngờ phía sau gáy nó lại U Tịch đạp cho một cú cắm đầu về phía cánh cửa.
U Tịch lại đưa tay tới, quạ đen mau chóng lăn mấy vòng tránh né rồi nói: "Chẳng phải mắt ngươi không sáng sao?"
"Mắt bổn toạ có thể không sáng, nhưng mũi rất thính. Mùi hôi hám của con quạ ngươi tởm như thế ta không thể không ngửi được."
U Tịch vẫn đuổi theo, quạ đen trốn không nổi lại biến thành một con quạ bay lên bám trên nóc nhà. U Tịch không thể phá hỏng nóc nhà được, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn lên. Quạ đen khiêu khích nói: "Mau giao ra phàm hồn của Ứng long, một Quan Sứ nhỏ bé như ngươi lại dám giam giữ hồn phàm của thần thú thượng cổ sao?"
"Bổn toạ không giữ được cũng không đến lượt các ngươi. Về nói với chủ nhân của ngươi, có bản lĩnh thì tự mình đến đây, đừng ở dưới làm rùa tụt cổ."
U Tịch lộn hai vòng, chuông Tử Linh trên chân cô vang lên nhịp nhàng. Quạ đen nghe thấy tiếng chuông vang có ngụ ý kia không hiểu sao nó không tài nào trụ được, giống như có một lực hút nó xuống đất. U Tịch vừa lộn xong thì đã giơ chân đá thẳng lên chỗ quạ đen. Quạ đen đang rơi xuống, gặp chân U Tịch đá lên thì bị dính thẳng vào đế giày. U Tịch hạ chân xuống, xung quanh tìm kiếm nó không thấy đâu thì nghe nó ở dưới chân cô ngáp ngáp kêu lên một tiếng.