U Tịch nói một, Đại Ngâu không dám nói hai, nó lập tức xốc lại tinh thần, chồm người lấy đà chạy theo. U Tịch bứt một khúc dây đỏ từ đồng hồ Sinh Tử cột vào chân Đại Ngâu, sau đó nhìn nó chạy vào rừng cây sâu hun hút. Thiên Chí ban đầu vốn là muốn ngăn lại, nhưng sau đó anh thấy Đại Ngâu không chạy theo hướng luồng ác khí. Anh không hiểu giữa hai người họ như thế nào nên không can thiệp nữa.
U Tịch đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm tối tăm đang dõi theo Đại Ngâu chạy vào rừng. Thiên Chí cũng phủi người đứng dậy, tuy rằng vết thương do roi Sinh Tử sinh ra không hiểu sao đã được chữa lành, nhưng bây giờ toàn thân đang vô cùng đau đớn. Sương đêm bây giờ đã rơi dày đặc trắng xoá, không còn nhìn xa được nữa.
Thiên Chí lập tức bị cơn lạnh giày xéo, anh lấy hai tay ôm thân rồi ngồi xổm trở xuống, hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Anh nhìn cái bóng đỏ của U Tịch đứng cách đó vài mét, cô dường như không biết lạnh là gì, chỉ yên lặng đứng đó nhìn vào trong rừng. Đôi mắt cô u sầu và sâu thẳm tối tăm, nhưng dường như nó lại rất tinh tường. Như có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, có khi có thể nhìn thấy cả kiếp trước lẫn kiếp sau.
ƯỚc chừng mười phút, Đại Ngâu vẫn chưa quay lại, U Tịch vừa muốn vào tìm thì thấy nó đã đi trở ra. Bước đi chậm rãi, bên cạnh còn dắt theo một âm hồn nữ, là oán linh đã bám theo Thiên Chí.
Nhìn kĩ sẽ thấy, trên cổ oán linh đó được buộc một sợi chỉ đỏ, là sợi mà U Tịch đã đưa cho Đại Ngâu, đầu còn lại được Đại Ngâu ngậm trong miệng. Sợi dây đỏ đó là Xích Nghiệp tơ, U Tịch cũng không rõ nó là thứ gì, có tác dụng gì. Chỉ là một lần nọ cô đi đến được một nơi rất thanh tịnh và sáng sủa, đi một lúc liền gặp một bụi cỏ hình dáng rất lạ, màu của nó đỏ tươi. Sau khi U Tịch đi ngang, nó liền gom lại thành một cuộn tròn như cuộn tơ, sau đó chui vào đồng hồ Sinh Tử. Về sau U Tịch phát hiện sợi dây này có thể trói được âm hồn, vì vậy cô đã đặt tên cho nó là Xích Nghiệp.
Hoá ra U Tịch không phải đẩy Đại Ngâu vào chỗ chết, không phải sai nó đuổi theo ác linh. Đại Ngâu giao oán hồn cho U Tịch, sau đó vì thấy Thiên Chí muốn đóng băng dưới đất mà đến thổi cho mấy ngọn lửa. Nào ngờ lửa của Đại Ngâu tuy đỏ rực nhưng lại là lửa Địa Ngục, lạnh cóng. Thiên Chí không những không đỡ lạnh mà suýt chết cóng luôn.
"Chủ nhân?"
Đại Ngâu bất lực gọi U Tịch, cô đi tới búng ra mấy ngọn Tử Ly hoả. Có Tử Ly hoả sưởi, Thiên Chí dần ấm trở lại. Lúc này nghe thấy phía tàu hoả có tiếng động đậy, Đại Ngâu nhe răng nhìn qua phía đó, suýt nữa là thầy Đỗ bị Đại Ngâu thiêu rụi rồi. Thầy Đỗ sau trận đánh long trời lở đất bây giờ mới tỉnh lại, ông cũng lạnh cóng bò ra, tìm được khúc cây chống đi về phía này.
Thiên Chí chạy tới đỡ thầy Đỗ, thầy Đỗ trên mặt kinh ngạc tột độ, ông đẩy mắt kính hỏi: "Chuyện gì thế này?"
"Nếu tôi nói đám ma quỷ đánh nhau, ông có tin không?"
"Họ Đỗ ta còn chưa đến nổi hồ đồ đâu, đừng hòng lừa ta!"
Thiên Chí cảm thấy kì lạ, anh gặng hỏi: "Ông không nhớ gì xảy ra trong phòng tôi sao?"
"Ta còn không biết mình làm sao lại ở ngoài trời lạnh này. Ôi lạnh chết mất!"
Thầy Đỗ run đến nỗi tiếng nói cũng trở nên kì lạ. Thiên Chí nhìn về phía U Tịch, sau đó nhìn Đại Ngâu. Anh dìu thầy Đỗ ngang qua bọn họ, nhưng thầy Đỗ không hề nhìn thấy ai cả, cũng không nhớ bất cứ điều gì.
"Chúng tôi đi trước nhé!"
Thầy Đỗ sợ quéo người khi nghe Thiên Chí nhìn vào khoảng không trước mặt mà nói. Ông luôn cảm thấy chỗ này rất kì quái, mùi u ám nồng nặc đến đáng sợ. Đặc biệt là, Thiên Chí có thể nhìn thấy những thứ mà ông cũng không thể thấy được. Nghĩ đến đây, thầy Đỗ tựa như có động lực, không đợi Thiên Chí dìu ông cũng có thể đi như bay.
U Tịch và Đại Ngâu về đến khu nghỉ dưỡng, cô còn hung bạo dùng Xích Nghiệp tơ siết cổ oán linh một cái khiến cô ta lè lưỡi ra như ma lưỡi dài. Sau khi đã hả giận, U Tịch mới lò dò vào phòng tắm rửa. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, Đại Ngâu ngồi bên bên góc giường ngậm sợi tơ Xích Nghiệp canh giữ oán linh.
Ngoài trời trăng đã bị che mờ bởi mây và sương mù, mọi thứ trở nên tối tăm ảm đạm. Một lúc sau, có tiếng gõ mõ vang lên ở phía xa xa, trong đêm khuya thanh vắng yên tĩnh của núi rừng, một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên: "Âm Sai mở đường, sinh hồn tránh lui!"
Tiếng gõ mõ mỗi lúc một gần, Đại Ngâu rướn cổ nhìn qua cửa sổ, một ánh sáng màu trắng đang đến gần. Âm Sai mặt trắng bệch, tay cầm đèn lồng tay cầm mõ gõ dừng lại trước cửa sổ phòng, sau khi gõ cửa ba tiếng mới lên tiếng hỏi: "U Tịch hồn chủ, hạ quan nhận lệnh, đến đưa oán linh về dưới chịu tội!"
"U Tịch hồn. ."
Âm Sai đợi một lát vẫn không có ai lên tiếng, bất đắc dĩ phải gọi thêm tiếng nữa. Ai ngờ bên trong một ngọn Tử Ly hoả bay vèo ra, may mà né kịp, nếu không Âm Sai kia bị cháy mất xác rồi. Âm Sai dùng khuôn mặt bằng giấy vẽ không thể nhăn nhíu gì cả, đành xuống nước nói: "U Tịch hồn chủ bớt giận, sau khi về tôi sẽ nói với Phán quan giúp ngài."
U Tịch ngồi trên ghế, tóc tai rũ rượi trông thấy, cô hừ một tiếng rồi nói: "Mau đem thứ này rồi cút đi. Còn nữa, thứ bổn toạ gặp mười lăm năm trước lại xuất hiện rồi. Không hiểu các người điều tra kiểu gì, bên dưới làm việc điều không có hiệu quả vậy sao?"
"Cái đó hạ quan chỉ chịu trách nhiệm báo cáo. Để hạ quan báo cáo lần nữa xem sao, xin hồn chủ yên tâm!"
Âm Sai nhận oán linh từ Đại Ngâu, sau đó khép nép cúi người nói một câu, giống như đang chuẩn bị tránh đòn của U Tịch. Ai ngờ U Tịch không ra tay nữa, cô soi gương chảy lại tóc tai rồi nói: "Không cần đâu, ta sẽ đích thân xuống dưới!"
"Hoan nghênh hồn chủ, hoan nghênh hồn chủ!"
Âm Sai đem oán linh chuồn mất mà mấy lời này vẫn còn vang vang. U Tịch tháo giày, sau đó tháo đồng hồ Sinh Tử đưa cho Đại Ngâu: "Canh giữ cẩn thận, ta sẽ trở về trước khi trời sáng!"