Thiên Chí và U Tịch vừa chạy trốn ác linh, vừa cố tìm chân thân cho Thiên Chí. Một khi chân thân thức tỉnh, bọn họ sẽ không cần phải chạy nữa. Thế nhưng dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy, dùng cách gì cũng không được. Ngay cả Thiên Địa nhãn nhìn thấy ở quanh khu vực núi Linh Sơn nhưng bọn họ vẫn tìm không ra.
Ngay lúc này, U Tịch đột nhiên giật nảy mình, cô tức tốc chạy lên đỉnh núi. Thiên Chí dù không biết chuyện gì nhưng cũng vội vã đuổi theo bảo vệ cô. Đỉnh núi Linh Sơn có kết giới nên mưa gió không lọt qua được, chỉ là lúc này sương mù dày đặc. U Tịch đứng nheo đôi mắt sâu của mình, cô nhìn về hướng tây.
"Có chuyện gì vậy?"
Thiên Chí cũng vừa lên tới, anh vừa hỏi vừa nhìn theo hướng nhìn của U Tịch. Ở hướng tây đó, một con Địa long đang ngẩng đầu bay lên không trung. Tức thì lúc này đại tướng đã cưỡi mây bay tới. Từ phía xa hắn đã chĩa thẳng mũi trường thương về phía Địa long. Nhưng hắn không tấn công trực diện, mũi trường thương còn cách Địa long mười mét đã đổi hướng.
Đại tướng bay ngược lên phía trên Địa long, sau đó dùng trường thương vẽ một cái hình ngôi sao to lớn. Từng đường viền của ngôi sao lập tức phát sáng lên, sau đó giáng xuống thân của Địa long. Địa long kia vì đã ngủ say mấy ngàn năm, vừa tỉnh dậy đã bị người ta đánh úp. Cả người còn chưa kịp linh hoạt nên khó tránh bị một trận đồ ngôi sao kia đánh cho nằm bẹp trở xuống.
Đám người ở đài quan sát đang căng thẳng nhìn thì lại bị thêm một trận động đất nữa mà té ngã. Sau hai trận động đất, ước chừng địa hình xung quanh đó đã bị phá hủy không ít. Tivi ở khắp nơi đều phát sóng hình ảnh của Địa long, lòng người náo loạn đến mức không dàn xếp.
Không chờ Địa long ngóc dậy, đại tướng lại lập thêm một trận đồ nữa. Nhưng trận đồ còn chưa kịp lập đã gặp một con quạ đen tinh lớn bay tới, sau đó biến thành một người đàn ông cầm gậy đầu lâu phá hủy. Nó chính là tay sai trung thành của Diêm vương Địa Chí. Trận đồ chưa vẽ xong đã bị phá, đại tướng cầm trường thương chĩa về phía nó.
Chỉ qua một chiêu, quạ đen đã bị đại tướng đánh lộn cổ xuống đất không ngóc đầu dậy nổi, sau đó lại bị đám Thiên binh tới bu nhau vào đánh cho tơi tả. Nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi đã kịp thời gian để Địa long hoàn toàn thức tỉnh. Nó rướn cổ rống lên một tiếng, khí tức đã đẩy đám Thiên binh lẫn quạ đen bay tự do trong gió. Sau đó Địa long ngóc đầu bay lên.
Bên trên đại tướng cầm trường thương trực diện dùng sức đâm xuống, thẳng vào trong miệng Địa long. Địa long cắn lấy trường thương, vươn hai chân trước cào đại tướng. Đại tướng dời tay đến tận cán trường thương, thẳng chân lên trời tránh đòn. Đợi khi Địa long vừa thu chân xuống thì hắn cũng trở xuống, đứng lên miệng Địa long rồi ra sức giành lại trường thương.
Trong lúc hai bên giằn co qua lại thì đám Thiên binh lại cưỡi mây bay tới, bày tra mấy trận đồ bát quái dở hơi gì đó không hiểu nỗi. Nhưng mấy trận đồ đó căn bản không ăn nhằm gì với Địa long cả, ngược lại còn chọc giận khiến cho nó rống lên đánh bay tán loạn cả lũ.
Cảnh tượng đó khiến cho U Tịch không thể nhịn cười được, đám Thiên binh giống như bất tử vậy. Bị Địa long đánh bay té ngã ra, sau đó lại bay vào, rồi lại bay ra, đếm không xuể. Nhưng thực chất cũng có chút tác dụng cầm chân Địa long. Đại tướng đã rút được trường thương, hắn để cho Thiên binh đánh với Địa long, còn bản thân bay lên cao hơn như muốn làm ra trận đồ gì đó.
Địa long đoán chừng lúc này đã cáu giận, nó đang muốn bay đi. U Tịch nhìn đến đây, cô quay lại nói với Thiên Chí: "Đi, chúng ta đi dụ ác linh ra cho Địa long!"
Thiên Chí đã đoán được U Tịch muốn làm gì nhưng anh không ngăn cản kịp. Tay của U Tịch mỗi khi làm liều quả thật vô cùng nhanh. Câu nói kia của cô vừa dứt thì trên chân cô đã có một vết cắt. Thiên Chí nhìn đã thấy roi Sinh Tử rụt lại chui vào đồng hồ trên tay U Tịch.
"Không được, em đã mất quá nhiều máu rồi."
Thiên Chí không chần chừ ngồi thụp xuống giữ cổ tay cô rồi kéo tơ Xích Nghiệp ra lấy một đoạn. U Tịch nhìn Thiên Chí đang cẩn thận khâu vết thương trên chân cô. Dù rất muốn tung cước đá cho anh một cái nhưng lại không nỡ. Thiên Chí vừa vui mừng khi đã may xong vết thương cho U Tịch thì anh lại khịt khịt mũi, không tin được mà nhìn lên.
Thiên Chí may vết thương dưới chân, U Tịch lại cắt lên tay. Cơ mặt của Thiên Chí nhăn nhúm lại, không tìm được lời nào để nói U Tịch. Nhưng U Tịch cũng không nỡ phụ lòng Thiên Chí, trên tay cô chỉ dùng mũi roi Sinh Tử đâm thủng một lỗ bé tí như nốt ruồi. Vết đâm lại không sâu nên máu chỉ vừa rươm rướm không chảy ra.
"Vừa lòng anh rồi chứ?"
U Tịch đưa tay lên trước mặt Thiên Chí, sau đó kéo lấy cánh tay anh: "Chúng ta đi thôi!"
U Tịch vừa nhảy khỏi núi Linh Sơn thì đã lấy tay nặn máu từ vết thương cho máu chảy ra ngoài. Những giọt máu đen đặc sánh pha lẫn với nước mưa chưa kịp rơi xuống đất đã nương theo gió bay đi. Mùi máu tanh tưởi đặc trưng của ma vương không thể nhầm lẫn vào đâu được. Chỉ trong chốc lát, ác linh đang bay đi đã ngửi thấy mùi máu, hắn gấp rút quay đầu đuổi theo mùi máu.
Chỗ Địa long lúc này chuẩn bị hứng thêm một trận đồ của đại tướng nữa thì U Tịch và Thiên Chí đã nắm tay nhau bay tới. Nhưng bọn họ đã nấp vào một ngọn núi nhỏ ở gần đó. U Tịch nhắm mắt, đếm ngược thời gian ác linh tới.
"Ba, hai, một! Chạy."
U Tịch và Thiên Chí lại dắt nhau chạy trốn, một tiếng va chạm mạnh vang lên, sụp đổ gần nữa ngọn núi. Ác linh điên cuồng dùng đầu lâu chứa chướng khí đánh vào, hòng ép U Tịch lộ diện. Đại tướng chưa kịp thi triển trận đồ của hắn thì đã gặp thêm địch. Hắn bất đắc dĩ chuyển hướng trận đồ muốn đánh vào ác linh.
Lại chậm thêm một lần, bởi vì trận đồ còn chưa thu xong thì đại tướng đã thấy một bóng đen lớn vút qua mặt hắn, sau đó cứ thế đâm thẳng vào hơn nữa ngọn núi còn lại. Vẫn là như cũ, ác linh tấn công U Tịch, Địa long tấn công ác linh. U Tịch và Thiên Chí bay khỏi ngọn núi tránh cú đâm đó của Địa long, bọn họ đáp xuống đất, Thiên Chí lại cuống quýt may vết thương cho U Tịch.
"Ứng long thần, đại Thiên tử?"
Đại tướng gặp lại Thiên Chí, hắn vô cùng hoang mang, không khỏi nhớ lại trận đại chiến năm xưa. Uy phong của Ứng long thần thú viễn cổ quả thật không phải là lời đồn đại. Hắn ở phe ta thì đương nhiên tốt, nhưng ở phe địch rõ ràng là một mối đe doạ lớn. Nhưng đại tướng dù sao cũng là vị tướng thống lĩnh Thiên binh. Cho dù có phải vùi thây hay tan thây đi nữa, hắn cũng không được phép sợ hãi. Dốc lòng hy sinh vì chính đạo, hắn giọng một cái, hắn nói:
"Tốt lắm, các ngươi đều tập hợp đầy đủ, hôm nay bổn tướng sẽ bắt tất cả."
Đại tướng hắn vẫn chưa biết một chọi bao nhiêu đâu. U Tịch trừng mắt nhìn đại tướng, lạnh giọng nói: "Ngươi nói nhiều thật đấy!"