Ác linh nhìn xuống thanh kiếm lạnh tanh tràn đầy mùi tử khi đang kề dưới cổ mình. Hắn bây giờ không có tâm trạng hấp thụ tử khí nữa rồi. Nhưng Diêm vương Địa Chí vẫn chưa bạt kiếm, hắn nói: "Ta có thể tha mạng cho ngài, nếu ngài lập tức làm cho trăng máu tái khởi!"
"Địa long, hiện tại đã sắp bước vào mạt thế rồi. Trăng máu này có hay không cũng đâu quan trọng. Vả lại với sức lực của ta bây giờ không thể triệu hồi trăng máu."
"Ta muốn trăng máu, ta chỉ muốn trăng máu! Nếu như ngài ngay cả việc này cũng không làm nổi, chi bằng chết đi cho rồi."
Diêm vương Địa Chí gằn từng tiếng, thanh kiếm kia không có mắt, một nhát cứa vào cổ ác linh. Ác linh vậy mà lại thoát được, hắn nhanh chóng di chuyển ra ngoài, sau đó vụt mất sau màn mưa.
"Như Lan, ta nhất định không để hắn lấy máu của em!'
Diêm vương Địa Chí bóp nát không khí trong tay, lẩm bẩm gọi tên ai đó vô cùng xa lạ, hắn tức tốc cầm kiếm đuổi theo. Ác linh truy đuổi U Tịch, Diêm vương Địa Chí truy đuổi ác linh.
Năm đó Địa phủ lập lại trật tự, Địa long chấp hành lời thề phải chôn sâu chân thân mình dưới Địa phủ, vĩnh viễn không thức tỉnh. Sau đó hắn thỉnh cầu được xuống Địa phủ làm đại điện chủ Thập điện. Hộp Tử Ly là do chính tay hắn mở, đưa máu ác linh vào xác hồn chủ cũng là do hắn đích thân đưa ra chủ ý.
Diêm vương Địa Chí hắn đã lập ra một kế hoạch lâu dài, thời điểm thích hợp sẽ đưa máu về xác ác cố Địa vương. Nhưng cuối cùng hắn lại đổi ý, chỉ muốn lợi dụng cố Địa vương lập nên hồi trăng máu, sau đó giết hắn.
Trời đã về chiều nhưng không thể phân biệt nỗi, bởi vì khắp nơi đều tối tăm như mực. Thiên Chí bế U Tịch chạy như gió, ác linh ngửi thấy mùi máu của hắn nên cũng điên cuồng. Chạy được một lát, U Tịch nói với Thiên Chí: "Không được rồi, vết thương của ta. Ác linh hắn có thể ngửi thấy mùi máu từ rất xa. Cứ như vậy hắn sẽ tìm được chúng ta mất."
Thiên Chí phanh gấp, nấp vào trong một hang động nhỏ. Sau khi thả U Tịch xuống, anh kéo tơ Xích Nghiệp từ đồng hồ Sinh Tử ra. U Tịch nắm lấy sợi tơ, run rẩy may vào vết thương còn xót lại. Nhưng có lẽ vì vết thương đã bị xưa gió thấm vào cho nên không thể lành lại, thậm chí đã lan rộng rất nhiều.
Đau... U Tịch cảm thấy như bản thân không thể nhúc nhích nổi. Giống như một cái xác đang dần thối rữa vậy. Thấy U Tịch cau mày, Thiên Chí giành lấy sợi tơ, sau đó không biết đã hạ xuống phép màu gì rồi tự tay may cho U Tịch. Váy của U Tịch rách một mảng lớn từ bụng kéo dài đến hông sau, lộ ra một khoảng da thịt trắng bệch thiếu sức sống.
Lúc chạy trốn không rảnh để ý, bây giờ nhìn thấy như vậy, Thiên Chí đột nhiên ngừng lại không may nữa. Đến mắt cũng không dám nhìn vào chỗ da thịt kia, cuối cùng Thiên Chí bị U Tịch nắm tóc giật. Dù đau đớn nhưng U Tịch vẫn còn tâm trạng trả mối thù nắm tóc lúc hai người gặp lại.
Thiên Chí bị nắm tóc đau, anh hít hà nhưng không dám quát U Tịch. U Tịch quát ngược lại anh: "Tên khốn, có may hay không đây?"
"May!"
Thiên Chí rũ mi xuống, chậm rãi may vết thương cho U Tịch. Xích Nghiệp tơ vừa may đến đâu, vết thương lành lại đến đó. U Tịch nhìn Thiên Chí, bóng dáng này cơ hồ có chút quen thuộc, nhưng cô lại không thể nhớ được.
Lấy tay lau vết nước chảy từ tóc xuống má Thiên Chí, U Tịch hỏi: "Thiên Chí, rất lâu trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Rất lâu trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau!"
Thiên Chí may xong vết thương, sau đó tiện tay vừa may lại váy cho U Tịch vừa nói. U Tịch hoài nghi hỏi: "Không phải gặp nhau lúc anh còn là còn người đấy chứ?"
"Không phải, là trong giấc mơ. Em rất đẹp mà, thế nên tôi đã mơ về em!"
U Tịch đột nhiên rụt tay lại, cô tự nhận bản thân sống phóng túng trăm năm. Mấy loại lời lẽ ong bướm này có gì mà cô chưa nghe qua nói qua đâu. Sao bây giờ tự dưng lại giống như thiếu nữ mới lớn thế này, không quen tí nào.
Thiên Chí đã may xong váy, anh bỏ sợi tơ còn thừa vào lại đồng hồ Sinh Tử rồi nói: "U Tịch, em có biết mình không có trái tim hay không?"
"Sao anh biết?"
"Em đừng có quên, tôi là thần thú viễn cổ!"
U Tịch im lặng!
Thiên Chí không quên dịch ra một chút, đỡ cho U Tịch ngồi dậy, anh mới nhìn thẳng vào cô mà nói: "Kiếp người của em trước đây đã từng mở được Thiên Địa nhãn. Khi đó em đã nhìn thấy nguyên thần của tôi trong U Minh trì. Tôi không biết kiếp đó em đã đem lòng yêu ai, để rồi trái tim cũng bị người ta đào mất, nơi lồng ngực lạnh tanh trống hoác."
Đã từng mở được Thiên Địa nhãn?
Lúc đó ở Địa phủ Diên vương Địa Chí đã nói như thế, bây giờ Thiên Chí cũng nói như thế. Cô rốt cuộc là ai, tại sao cô lại không thể nhìn thấy quá khứ hay tương lai của mình. Phải chăng là cái giá của người mở được Thiên Địa nhãn phải trả?
U Tịch vẫn luôn có hàng ngàn câu hỏi về thân thế của mình. Tại sao cô lại chết, tại sao cô lại phải tồn tại cô độc như vậy trăm năm?
Từng mở được Thiên Địa nhãn!
U Tịch đột nhiên nhớ đến lời của thầy bói Đỗ khi đó. Ông nói rằng cô nhỏ của mình đã từng mở được Thiên Địa nhãn. Liệu cô nhỏ mà thầy Đỗ nói đó có liên quan đến cô không. Có phải Diêm vương Địa Chí cũng biết rõ về cô lúc còn sống không, có lẽ rất có khả năng đó. Nhưng bây giờ nếu như gấp gáp tìm thân phận của mình, chỉ sợ sẽ làm lỡ chuyện lớn.
U Tịch đột nhiên quay sang níu tay Thiên Chí hỏi: "Làm sao anh biết trước đây tôi đã từng nhìn thấy anh?"
"Có lẽ em đã biết tôi tự mình phong ấn nguyên thần trong hồ, tôi không hề ngủ. Tôi chỉ ngồi đó qua hàng ngàn năm, rũ mi lặng lẽ canh giữ ác linh như một loại trả giá cho việc mình đã từng làm. Đồ sát tam giới!"
Rũ mi lặng lẽ? U Tịch khó chịu nheo mắt lắc đầu. Có lẽ cô đã quên đi một điều gì đó vô cùng quan trọng, hoặc cô đã đi sai một nước cờ quan trọng. Thiên Chí không muốn bỏ lỡ cơ hội, anh đưa tay giữ vai U Tịch, nghiêm túc nói: "U Tịch, có phải em vẫn cho rằng phàm nhân Lê Thiên Chí đó thích em hay không? Để tôi nói cho em biết nhé, người thích em không phải phàm nhân Lê Thiên Chí mà là Ứng long thần tôi. Phàm nhân đó chỉ mang theo lệnh của tôi để đi tìm em mà thôi!"
U Tịch hết cả đau đầu khó chịu, cô cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô cố trợn hai mắt chằm chằm nhìn vào đôi mắt rồng tuyệt đẹp của Thiên Chí, gặng hỏi: "Anh nói cái gì?"
Thiên Chí hạ giọng: "Em nghĩ rằng vì sao em lại lấy được râu của tôi làm tơ Xích Nghiệp. Vì sao em có thể dễ dàng nhảy xuống U Minh trì nồng nặc chướng khí kia để đánh thắng quái ngư trong hồ lấy đuôi roi Sinh Tử. Vì sao em có thể sử dụng được Tử Ly hoả độc nhất vô nhị của Ứng long thần mà sinh linh trong tam giới đều sợ hãi? Tôi không bác bỏ sự liều mạng của em khi nhảy xuống U Minh trì. Nhưng nếu không có tôi, em đã sớm bị chướng khí nghiền nát rồi!"
U Tịch còn cho rằng bản thân Thiên Địa nhãn nhìn sai rồi. Làm sao Ứng long thần lại có lòng đối tốt với cô như thế. Hoá ra tất cả đều đúng! Cô đã sớm nhìn thấy rồi, chỉ chờ câu này của Thiên Chí để xác nhận mà thôi.
Nhìn sắc mặt thay đổi của U Tịch, Thiên Chí đoán cô đã nhìn thấy tất cả rồi. Anh nói thêm một câu nữa: "U Tịch, tôi thích em!"