Vừa nghe tiếng hét của U Tịch, Đại Ngâu đã co chân sải bước ra. Vừa chạy đến cửa thì nó cũng vừa vặn giáp mặt với Thiên Chí đang phóng vào U Tịch. Đại Ngâu nhào tới đỡ đòn, cú phản đòn khiến cho Thiên Chí văng vào vách tường.
U Tịch vốn định gọi Đại Ngâu ra trấn cửa không để nó lọt vào nhà. Kết quả cú tông của Đại Ngâu lại dẫn sói vào nhà luôn rồi. Vừa dừng gấp đến sắp ngã nhào thì Đại Ngâu nhìn vào Thiên Chí rồi kêu lên: "Ôi, cậu ta bị chó nhập rồi!"
"Bởi vậy ta mới gọi ngươi ra đó. Xem đi, nếu như là giống cái thì ngươi lấy nhan sắc ra dụ nó."
Đại Ngâu liếc xéo U Tịch: "Chủ nhân, tôi nghĩ bây giờ không phải lúc đùa đâu. Tôi vừa nhận được thống báo ở dưới, nghe nói đã để xổng lên một Luyện Ngục Tinh."
U Tịch vểnh tai, không tin được mà hỏi: "Ngươi nói xổng lên cái của nợ gì cơ?"
"Luyện Ngục Tinh! Đừng bảo là cô không biết nhé, nó là một con chó tinh chuyên tu tà thuật bị giam giữ dưới Địa phủ. Nghe nói khi đó để bắt được nó đã phải cần đến Thập điện ra tay."
"Xổng cái quái gì chứ, có mà tên Diêm vương Địa Chí khốn kiếp kia thả nó lên cắn ta thì có. Hắn ta mạnh như vậy, ta mới không tin hắn không trấn được một con chó tinh."
Đại Ngâu hết nói nổi, Luyện Ngục Tinh này bản tính tàn tạo, hoàn toàn là một con súc sinh. Một khi nó đã nhắm vào U Tịch thì sẽ cắn mãi không nhả. Nó một bên ló ra móng vuốt, một bên gấp gáp nói: "Cô còn ở đó mà đùa, coi chừng nó táp cho không kịp ngáp đó. Nhanh xử lí nó, nếu không cái xác kia cũng hỏng luôn cho xem."
"Khốn kiếp tên Địa Chí này."
U Tịch vừa lẩm bẩm chửi vừa rút roi Sinh Tử ra. Luyện Ngục Tinh bây giờ đã đứng dậy nổi rồi, nó lại hướng U Tịch mà nhào tới. Dây roi Sinh Tử trong tay U Tịch ló ra, cô không nhân nhượng quất thẳng vào nó. Nhưng đột nhiên nó lại khóc, khóc rất thê thảm. U Tịch kích động, cô gọi mũi roi quay về.
Ngay lúc này, nó đã nhắm thẳng vào U Tịch và ló móng vuốt, vuốt tới. Đại Ngâu dĩ nhiên không đứng yên, nó cản ở trước mặt U Tịch, dùng vuốt của nó phản đòn. Đại Ngâu không phải thế, nó vừa đỡ đòn xong thì ngã luôn về sau, đè U Tịch ngã xuống đất.
"Chủ nhân, cô làm sao vậy. Muốn nó cào chết cô à?"
Đại Ngâu nhanh chóng đứng dậy rồi cắn áo lôi U Tịch dậy theo, nó vô cùng khó chịu nói. Thiên Chí bị Luyện Ngục Tinh nhập vào, phải nói là biến hoá khôn lường. Lúc bình thường thì hai mắt đỏ ngầu, dựng cả hết lông tơ lên. Lúc muốn đánh lừa U Tịch thì bộ dạng hết sức đáng thương, đây chính là điểm mạnh của nó.
Đại Ngâu cũng không vừa, móng vuốt của nó còn dã man hơn cả Luyện Ngục Tinh. Nó nhe hàm răng nhọn hoắc ra nói: "Ngươi không biết cái xác ngươi đang nhập vào là của ai à? Có bản lĩnh thì ra ngoài đi, ba chúng ta đấu một trận."
"Ứng long thần? Hắn bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng. Ta phải trả thù hắn và cả ngươi nữa. Trả lại mối thù năm xưa cái ngươi vũ nhục ta."
Luyện Ngục Tinh ồm ồm nói, U Tịch lập tức trợn mắt nhìn Đại Ngâu. Xúi quẩy đến giờ còn chưa hết nữa, từ ngày gặp phải Thiên Chí này, cô toàn phải chịu đòn oan. Cũng không biết anh ta trước đây làm thần kiểu gì nữa. Người ta làm thần được chúng sinh tín phụng, mang ơn, nhưng anh ta và Diêm vương Địa Chí làm thần toàn bị người ta tìm đến trả thù.
Con Luyện Ngục Tinh này tuy rằng nó không sinh ra sẵn mệnh thần khuyển như Đại Ngâu, nhưng người ta cũng chuyên tâm tu luyện với mong ước được trở thành thần khuyển. Ai mà ngờ tới lại bị thần khuyển Đại Ngâu sỉ vả, làm người ta tức giận đi luôn vào con tường yêu đạo. Đại Ngâu không kịp giải thích, nó nói: "Đánh nó trước hay đợi nó tẫn hai chúng ta? Cô còn ở đó nhiều chuyện được sao."
"Ta đánh chết mụ nhà nó."
U Tịch có vẻ hăng hái cầm roi Sinh Tử, Luyện Ngục Tinh cũng đã đứng dậy. Hai bên vừa muốn đánh tiếp thì thầy Đỗ tự dưng từ trong phòng đi ra, còn định lại chỗ của Thiên Chí. Luyện Ngục Tinh nhe răng cười một cái, U Tịch vội vã gọi thầy Đỗ: "Thầy bói già mau tránh ra, anh ta bị chó tinh chiếm xác rồi, nguy hiểm lắm."
Thầy Đỗ chắc là vì có tuổi rồi nên tai và não không hoạt động được nhanh, đợi lúc hiểu ra câu chuyện thì ông đã ở sát bên Luyện Ngục Tinh rồi. Trong lúc thầy Đỗ đang hoảng loạn thì roi Sinh Tử trên tay U Tịch quất một cái vút ra trước mặt ông. U Tịch cũng theo chân roi Sinh Tử mà phi tới, cô nói: "Mau chạy đi!"
U Tịch phóng lên đầu Luyện Ngục Tinh, đem roi Sinh Tử quấn vòng qua cổ nó. Đại Ngâu đưa thầy Đỗ vào phòng khách đóng cửa lại để ông an toàn ở trong đó. Sau đó quay ra nhắm vào Luyện Ngục Tinh cào mấy vệt móng dài từ trên vai chạy dọc xuống lưng. Luyện Ngục Tinh đau đớn rống lên, nó hung bạo giãy giụa.
U Tịch dùng sức bám trụ trên đầu nó, hai tay giữ chặt roi Sinh Tử đến mức nổi cả gân tay lên. Luyện Ngục Tinh này mạnh thật sự, là một sức mạnh không có linh tính, một sức mạnh buông thả. U Tịch thở hồng hộc, lần đầu tiên cô biểu hiện giống như một con người. Đại Ngâu ở phía trước Luyện Ngục Tinh, cố tìm chỗ hiểm để ra đòn.
Nhưng Luyện Ngục Tinh lại giãy giụa một lần nữa, U Tịch không trụ nổi mà văng ra tận gần cổng rào. Roi Sinh Tử thoát khỏi cổ Luyện Ngục Tinh, một đường bay theo U Tịch rồi quấn thành vòng tròn làm đệm lót đỡ cô. Bên trong Đại Ngâu và Luyện Ngục Tinh hai bên nhào vào cắn nhau loạn xạ. UU Tịch tiếp đất an toàn, cô nói "cảm ơn" với roi Sinh Tử rồi cầm nó lên, đứng dậy chạy ngược vào nhà.
"Đại Ngâu, tránh ra!"
Nghe tiếng U Tịch, Đại Ngâu phải xạ vô cùng nhanh, nó lập tức lùi về phía sau. U Tịch dùng mũi roi Sinh Tử cào một vệt dài sâu trên cánh tay trái của mình, dòng máu đen sậm đặc sánh chảy ra, thấm vào roi Sinh Tử. Roi Sinh Tử nhanh chóng biến thành màu đen. U Tịch hướng cổ của Luyện Ngục Tinh quất tới rồi quấn roi vào cổ nó.
Lần này roi Sinh Tử có dính máu của U Tịch nên Luyện Ngục Tinh bị yếu đi, nó ra sức lấy tay kéo roi Sinh Tử. Máu của U Tịch thật sự rất mạnh, vạn quỷ ma khi gặp nó đều sợ hãi. Nhưng cô thật không dám lãng phí, bởi vì một khi chảy ra thì nó sẽ không sinh ra máu nữa. Nếu cứ dùng liên tục thì cô sẽ biến thành cái xác khô mất.
U Tịch buông roi, cô bước lên dây roi đi về phía Luyện Ngục Tinh, lại ngồi lên cổ nó. Nó phát ra tiếng ồm ồm nói: "Ngươi không dám giết ta, một khi ta ở trong thân xác này ngươi sẽ không dám giết ta. Bởi vì ta biết, ngươi yêu quý thân xác này mà."
U Tịch cười khẩy một tiếng, mỉa mai nói: "Già mồm, súc sinh ngươi đừng có mà cố dò xét tâm ý của ta."
Sau đó cô không chần chừ dùng dị năng lên hai bàn tay, một cái gọn gàng vặn cổ Luyện Ngục Tinh. Cái xác Thiên Chí ngã xuống đất, Luyện Ngục Tinh biến thành hình dáng một con chó màu đỏ thoát ra ngoài. Không may cho nó, có lớn cũng không bằng Đại Ngâu, nó đã bị Đại Ngâu cắn ngang cổ rồi gặm gọn gàng trong miệng.
U Tịch gọi Tử Ly hoả ra trên lòng bàn tay đi đến. Ánh lửa màu tím nhức mắt phản chiếu trong mắt Luyện Ngục Tinh kèm theo sự kinh ngạc của nó: "Tử Ly hoả của Ứng long thần?"
"Không ngờ đúng không? Chết đi!"
Tử Ly hoả cháy phừng phừng ngày một to lớn, thiêu chết Luyện Ngục Tinh.