Dù không nỡ nhưng vì để linh hồn Thiên Chí không bị lạc nên U Tịch phải vòng vào cổ anh một sợi Xích Nghiệp tơ. Nhưng không may, Xích Nghiệp tơ không trói được Thiên Chí. U Tịch không bỏ cuộc, đem đuôi roi Sinh Tử buộc hờ vào người Thiên Chí, sau đó một tay cầm đèn lồng, một tay dắt theo Thiên Chí quay về.
Nhân gian vẫn loạn lạc như cũ, tưởng chừng giờ tận thế đã là cận kề. Nhưng thầy Đỗ và Đại Ngâu vẫn canh giữ thân xác của Thiên Chí không hề rời đi. Nhờ có hàng rào hoa Xương mà Vô Tình cư của U Tịch vẫn còn được bình yên. Đôi giày đỏ từ từ hiện ra U Tịch, thấy cô, thầy Đỗ bổ nhào tới hỏi: "Cậu ta đâu?"
"Ở đây!"
U Tịch nhìn về khoảng không mà thầy Đỗ không thể nhìn thấy. Thầy Đỗ vui mừng nói: "Cô mau đưa linh hồn cậu ta về xác đi. Còn chờ gì nữa."
"Tôi dẫn hồn khỏi xác thì được, chứ không biết làm sao đưa hồn vào cả."
U Tịch bây giờ mới nhận thức được vấn đề. Lúc đầu vì quá lo lắng nên mới vội vã đi tìm người, kết quả bây giờ lại không thể đưa hồn vào. Mà câu này của U Tịch như một đòn đánh vào đầu thầy Đỗ. Ông bất lực ngã xuống sàn...
Đại Ngâu vốn đang ngồi ngốc bây giờ nó vội đứng dậy nói với U Tịch: "Chủ nhân, tôi từng xem qua Hồng Tụ hồn chủ trước đây dẫn hồn vào xác. Cô còn nhiều chuyện nữa để làm, vậy thì nhanh đi. Để chuyện này tôi lo cho."
Thầy Đỗ hoang mang tột độ, ông bò dậy hỏi Đại Ngâu: "Ngươi có được không đó?"
Đại Ngâu nói vào mặt thầy Đỗ: "Vẫn hơn là con người như ông."
U Tịch rời khỏi Vô Tình cư xuống Địa phủ. Cô đi tìm một thứ gì đó trong mơ hồ. Nhảy vào Vong Xuyên xuống tận U Minh trì, khi vừa xuống đã nghe thấy mùi Ác linh nồng nặc. U Tịch phải lấy tay bịt mũi để không phải bị sặc, cô núp vào một góc quan sát.
Đập vào mắt cô không ai xa lạ, đó chính là Diêm vương Địa Chí. Hắn mặt mày lạnh còn hơn cả gió Địa phủ, khoác áo choàng đen đang nói chuyện với thế lực trong hồ. Hắn là đang nói với ai? Thế lực ác hay là thiện?
Con quái ngư đã sớm lặn xuống đáy hồ mất tăm, chỉ thấy mặt hồ khói đen đang ngùn ngụn cuộn trào. Diêm vương Địa Chí vung tay làm phép, biến hoá khôn lường. Đầu lâu xương sọ ở khắp nơi lũ lượt nghe lệnh của hắn mà kéo về. Hắn nghiền nát đống xương sọ trong vòng chớp mắt, bọn chúng đã nhừ thành một đống khói đen.
Sau đó từ đống khói đen tạo thành một ngọn cơn lốc xoáy đen mạnh mẽ chẻ đôi Vong Xuyên. Từ phản chiếu trong hồ cho thấy, cơn lốc đó đã vượt qua nhân gian, bay thẳng lên bầu trời.
Giữa hai ánh trăng máu đang sát lại gần nhau, cơn lốc xoáy mạnh mẽ xoay vần. Hai thế lực trên trời đang khốc liệt tranh giành chỗ đứng. Trăng máu kia thật sự là mạnh mẽ, cơn lốc xoáy mấy lần bị đẩy lùi. Diêm vương Địa Chí vì vậy mà bị phản phệ, hắn ra sức, dùng dị năng đến cạn kiệt để ngăn trăng máu.
Trăng máu kia thật là một tay Diêm vương Địa Chí tạo thành, nhưng mà đã lên kế hoạch từng chút từng chút rất lâu. Chung quy nó cũng là thứ trường tồn cùng Thiên Địa, với khả năng của hắn hiện tại, không dễ gì một tay thao túng.
Cứ ngỡ kế hoạch đã hoàn mỹ, nhưng nào ngờ giữa đường thế lực đen tối bị phong ấn dưới hồ vẫn không thể thoát được. Vậy nên hắn đành cắn răng chịu thiệt với Thiên giới, dùng hết dị năng để đẩy lùi trăng máu. Đây quả thật là một cục tức khó nuốt.
Sau vài lần bị phản phệ, Diêm vương Địa Chí rốt cục đã đẩy lùi được trăng máu, trả lại bầu trời và nhân gian quang đãng. Nhưng hắn lúc này tựa như sức cùng lực kiệt, oán hận nhìn vào trong hồ mà khụy xuống, nôn ra một ngụm máu tươi. Sau khi dùng tay áo hung bạo quệt vết máu trên miệng, hắn nghiến răng nói: "Ứng long, đến bây giờ ngươi vẫn còn dám ngáng đường ta. Nếu như ta không sơ suất để U Tịch tìm được linh hồn ngươi trước, bây giờ có lẽ ta đại công cáo thành rồi."
Diêm vương Địa Chí không đợi kẻ trong hồ trả lời, hoặc giả hắn biết sẽ chẳng có ai trả lời hắn. Vậy nên hắn đã chống tay đứng dậy, sao đó phất áo bay mất.
Ứng long? Thế lực thiện và có khả năng thanh tẩy ở dưới đáy U Minh trì này là nguyên thần của Ứng long sao. Tại sao hồn một nơi, nguyên thần một nẻo thế này? Tên Diêm vương Địa Chí này đúng là lòng dạ đen tối. Chính hắn đã sai khiến đám cóc tinh dẫn dụ Thiên Chí tự bóp nát Luân Hồi quỹ không thành. Sau đó đã đẩy luôn linh hồn anh khỏi xác, hòng làm hại linh hồn của anh.
Kẻ từng bảo vệ cô ở trong hồ này chính là nguyên thần của Ứng long, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Tam giới có quá nhiều bí mật, một bí mật lớn liên quan đến sự tồn vong của nó. Lần này, U Tịch thật sự muốn đọc Thiên Địa thư rồi.
Đợi cho mọi thứ trở nên bình thường lại U Tịch mới mon men đi ra. Cô thở phào một cái, cảm thấy việc mình vội vã đi tìm Thiên Chí quả thật đã có tác dụng lớn. Hay là... có khi nào cô có thể cảm nhận được gì đó, biết trước tương lai chăng?
Đến bên cạnh hồ, cô thò đầu vào trong nước gọi con quái ngư rồi ngồi bệch xuống chờ đợi. Không lâu sau con quái ngư vẫy đuôi ngoi lên mặt nước, nhưng trông nó mới buồn cười làm sao. Hai mắt như bị đánh bầm đen, vảy ở một bên cũng bị tróc ra tơi tả. U Tịch không nhịn được che miệng cười sặc sụa, quên cả phiền não của hiện tại.
"Đáng sợ quá, nếu không có ân nhân dưới đáy hồ bảo vệ. E rằng đã bị lão Diêm vương kia và vị tầng trên này hung khói rồi."
U Tịch nín nhịn cơn buồn cười, cô hỏi: "Ngươi đã gặp qua ân nhân dưới hồ rồi sao?"
"Lần này rốt cục gặp được rồi, nhưng chẳng ra hình dáng gì cả, chỉ là một làn khói trắng."
Đây thật sự là Ứng long thần trong truyền thuyết, sức mạnh kinh người. Vậy tại sao Ứng long lại bị đày vào luân hồi, hắn rốt cục đã phạm tội gì. Thiên giới, đúng rồi! Nếu có thể gặp được Luân Hồi quan, nhất định có thể giải quyết.
Vì không có đủ dị năng để lên thẳng Thiên giới, U Tịch sớm đã tìm ra một đường tắt từ núi Linh Sơn. Sau khi khỏi núi Linh Sơn, một tầng mây trắng hiện ra trên đầu. U Tịch vén mây ngoi lên, gặp ngay Thiên binh canh giữ Nam Thiên môn.
Hai cây trường thương nhọn hoắc đến phát sáng chĩa ngay đầu U Tịch, Thiên binh đanh giọng hỏi: "U Tịch hồn chủ, ngài nhập Thiên giới trái phép. Mau theo bọn ta về lĩnh tội."
U Tịch nào có sợ hai tên lính tép riu này, cô chống tay nhảy hẳn lên. Cười thân thiện nói: "Ta không nhập Thiên giới trái phép, ta chỉ cần gặp Luân Hồi quan có chuyện quan trọng mà thôi."
"U Tịch hồn chủ, phiền ngài chưa ra bằng chứng cho thấy ngài xứng đáng được gặp Luân Hồi quan!"
U Tịch không muốn nhiều lời, cô thốt ra một câu: "Ta có Thiên Địa nhãn! Với thứ này trên người, ta nghĩ mình có thể gặp được Thiên vương chứ không chỉ một Luân Hồi quan nhỏ nhoi."
Thiên binh canh cổng trời tỏ vẻ khinh thường trên mặt, bọn họ chưa từng thấy Thiên Địa nhãn bao giờ. Cái gọi là Thiên Địa nhãn này chẳng qua chỉ là một lời đồn của tam giới. Sau trận đại chiến Thiên Địa năm xưa, một mảnh da bụng của Hắc Long Giao còn sót lại và biến mất. Vì vậy người ta đồn rằng mảnh da đó đã ghi lại tất cả tiền sử của Thiên Địa.