Chương 90: Trận chiến Thiên Địa lần thứ hai

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:32:29

Sau khi Diêm vương Địa Chí về với hư vô, U Tịch cũng không còn sức lực mà ngã xuống. Thiên Chí bế cô quay về Vô Tình cư... "Thiên Chí, bây giờ là lúc nào rồi?" U Tịch tỉnh giấc, đối với cô mà nói bây giờ dù là đêm hay ngày gì đều như nhau cả. Thiên Chí đem một ly nước đến cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh nói: "Bây giờ đang là giữa trưa, hoa Xương bên ngoài đã nở rồi. Dậy được không, tôi dìu em đi xem." "Không cần đâu! Đại Ngâu... có tung tích gì không?" U Tịch vịn tay Thiên Chí, mệt mỏi ngồi tựa vào anh. Thiên Chí lấy tay túm mái tóc dài của cô lên, sau đó buộc bằng một sợi tơ Xích Nghiệp. Anh chậm rãi nhìn vào đôi mắt vô hồn của U Tịch, không thể nghĩ thông. Vì sao Địa Chí bị lấy mất Thiên Địa thư vẫn có thể nhìn thấy, nhưng U Tịch lại bị mù. Có khi nào... đôi mắt kia của U Tịch vốn dĩ là Thiên Địa thư, khi sinh ra đã có? Thấy Thiên Chí không trả lời, U Tịch lay anh: "Nói gì đi?" Thiên Chí chỉ ước rằng khoảnh khắc bình yên này có thể ngưng động mãi mãi, hoá thành vĩnh hằng. Anh quay về với hiện thực tàn khốc, nói với cô: "Tiểu quỷ canh giữ Thiên Địa thư ở Thương Ngạn đài có đưa một tin đến, là lời của Thiên Địa thư." "Tin gì?" U Tịch khẩn trương, ngồi hẳn dậy không tựa Thiên Chí nữa. Thiên Chí khẽ thở dài rồi nói: "Một lát nữa Đại Ngâu sẽ dẫn binh đánh với Hắc Long Giao, nó muốn mở đường đánh lên Thiên giới! Có lẽ... đây chính là trận chiến cuối cùng rồi." "Đi đi! Làm tròn trách nhiệm của anh." Thiên Chí đứng dậy, ôm lấy đầu U Tịch hôn một cái lên trán cô, sau đó quay lưng bước đi. U Tịch lúc này đột nhiên với tay nắm lấy tay anh, Thiên Chí quay lại nhìn cô. Cả hai không ai nói nói câu gì, im lặng qua một lúc, U Tịch mới khẽ nói: "Thiên Chí, liệu chúng ta có còn được gặp lại nhau không?" "Sinh mệnh này là trời đất ban cho, nếu như có mất đi cũng là trả lại cho trời đất. Tôi chưa từng hối tiếc một điều gì trong đời. Tôi chỉ tiếc rằng, chúng ta gặp nhau quá trễ, thời gian chúng ta bên nhau quá ngắn mà thôi." Thiên Chí gỡ tay U Tịch, cô độc bước đi. Phàm là anh hùng, liệu có ai không cô độc? U Tịch ở lại Vô Tình cư, trên mặt không mang theo biểu cảm nhưng trong lòng cảm xúc ngổn ngang! Trăng máu đã nồng nặc hơn, khắp nơi tang thương đến cùng cực, không thể cứu vãn. Đại Ngâu đứng trên đỉnh núi gần vực, hai mắt đỏ ngầu đầy tử khí đang nhìn xuống. Chỉ là xung quanh nó không có bất cứ Âm binh hay Ngạ quỷ nào, chỉ đơn độc một mình nó. Hắc Long Giao nổi trên mặt nước dưới vực, tiểu quỷ mặc áo bào đen tay vẫn nâng Thiên Địa thư đang đứng trên lưng nó. Thiên Chí lấy Tử Ly hoả làm bánh xe, đứng trên không trung của vực, đối đầu với Đại Ngâu. Lúc này anh đã trở về hình dáng vốn có trước kia, một thân áo bào trắng, trên tay cầm theo kiếm Tử Ly. Nước dưới vực dâng lên cuồn cuộn, trên trời xuất hiện mưa máu, trong gió mang theo mùi hôi tanh nồng nặc. Giọng Thiên Chí rất nhỏ: "Đại Ngâu, đã lâu không gặp!" Thiên Chí không phải loại sẽ kể tình cảm xưa gì. Với anh, kẻ đánh với mình chính là kẻ địch. Sinh mệnh này anh vốn dĩ chưa từng coi trọng nó. Đại Ngâu đứng phía đối diện, nó vểnh lổ tai lên một chút, sau đó đáp lời: "Nếu đã ở phía đối địch, sống chết tự ngươi nhận lấy!" Thiên Chí không nói thêm câu nào, anh cầm kiếm bay về phía Đại Ngâu mà chém. Một tiếng vút vang lên trong không trung, trúng ngay vào giữa trán Đại Ngâu. Thanh kiếm bị văng ra, Thiên Chí văng về phía sau chống kiếm dừng lại. Chỉ trong chớp mắt, bộ lông của Đại Ngâu như đã thay đổi, vẫn đen tuyền nhưng dài ra gấp đôi, trên đầu nó còn mọc thêm hai cái sừng tựa như sừng của Ứng long nhưng lại trông rất cổ quái. Chuyện này là sao? Đại Ngâu luyện để mọc lên cặp sừng kia sao, là vì ghen tị với rồng ư? Từ xa xưa, khi Thiên Địa mới lập, khắp nơi không có một sinh linh nào. Trong trời đất chỉ có một con dị thú không rõ là loài gì, một mình nó lang thang mãi, cuối cùng chết trong cô độc. Nhưng thân xác nó phân hủy lại còn sót một mảnh da bụng, linh hồn nó cũng không biết phải về đâu. Trôi dạt bao lâu, cuối cùng nó quyết định nhập vào mảnh da bụng, sau đó ghi chép lại tất cả những câu chuyện của Thiên Địa. Rất lâu sau, trời đất bắt đầu tồn tại sinh linh. Mảnh da kia không thể bay tự do doạ sợ người khác, nó bắt đầu trốn vào một ngọn núi linh, là núi Linh Sơn bây giờ. Một ngày nó đã quá buồn chán, nó đã muốn tự mình phân hủy thì vô tình gặp được một Khuyển thần. Một khuyển một da nhanh chóng kết giao, sau đó Khuyển thần kia đã chở mảnh da đi khắp trong trời đất để viết tiếp câu chuyện. Vào một ngày nọ, khi bọn họ đang đứng trên đỉnh núi thì nghe thấy trời đất gào khóc như thể chuyển dạ. Sau đó muôn hoa đua nở, chim chóc như trẩy hội ăn mừng. Trong trời đất sinh ra một quả trứng, ít lâu, quả trứng nở ra một đôi rồng. Con thần Khuyển cảm thấy không vui. Vì sao hai con rồng kia sinh sau nở muộn nhưng lại được Thần Phật coi trọng. Thậm chí sau khi bọn chúng đại náo trời đất còn được đích thân Phật tổ cảm hoá dẫn độ, được hoá thành hình người, làm con của trời. Còn nó cho dù sinh ra trước tiên nhưng mãi mãi chỉ là một con khuyển biết nói, mãi mãi chẳng thể hoá thành hình người? Đem tâm đố kị, Khuyển thần đã nhờ người bạn mảnh da ghi chép kia xuất đầu lộ diện, làm Thiên Địa thư. Còn nó mượn sức mạnh sơ khai, một tay an bài Thiên Địa thư, sau đó phong ấn hết kí ức làm thú cho Ứng long. Phong ấn kia đợi đến thời cơ chín muồi, chính là trận chiến Thiên Địa lần thứ hai sẽ được giải trừ. Thiên Chí một tay chống kiếm, một tay ôm ngực nôn ra một ngụm máu. Ngay khoảnh khắc chém vào của Đại Ngâu ấy, anh đã biết được tất cả quá khứ của Đại Ngâu và Thiên Địa thư. Nhưng anh làm gì còn thời gian để suy nghĩ hay cảm thông. Nếu như nói chỉ vì lòng đố kị mà lạm sát vô tội, anh nhất định sẽ không tha thứ. Nhưng Thiên Chí còn chưa kịp đứng dậy thì Đại Ngâu phía đối diện đã phun ra một ngọn lửa màu đỏ chết chóc. Ngọn lửa ấy lẫn vào trong mưa máu bay về hướng Thiên Chí, lửa vừa ra khỏi miệng Đại Ngâu đã lập tức biến thành hình rồng mà bay. Tiểu quỷ đứng trên lưng Hắc Long Giao, sắc mặt lạnh nhạt mang theo chút bi ai. Chỉ vì đố kị mà bắt chước kẻ khác đánh mất chính mình, thật là đáng thương làm sao. Thiên Chí bị con rồng lửa đuổi theo, anh bay một đoạn thì hoá thành hình rồng quay đầu cắn ngược. Hai bóng rồng quấn lấy nhau một lúc đến mức long trời lở đất. Một lát sau, ngọn lửa kia đã bị Tử Ly hoả đốt cháy. Tử Ly hoả ban đầu vốn dĩ là lửa lạnh, kết quả sau một trăm năm ở trong người U Tịch đã biến thành lửa nóng. Thiên Chí giải quyết được con rồng lửa nhưng chính anh bị thương. Chiếc cánh còn lại cũng đã đứt lìa, thậm chí chân trước cũng bị thương nặng. Ứng long dừng lại trên bầu trời, nó cao ngạo gầm lên mấy tiếng. Đại Ngâu cũng ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài, sau đó là những âm thanh như động đất vang lên. Hoá ra nó đã nghiền hết tất cả Âm sai thành chướng khí. Không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bao quanh lấy mình. Ứng long bị cầm chân đến không quay đầu được, nó đang khó khăn để phun ra lửa. Trong đôi mắt màu tím của nó lúc này hiện lên hình ảnh Đại Ngâu đang đến gần... Thiên Địa thư trên tay tiểu quỷ chuyển động nhẹ, tiểu quỷ đã cảm nhận được thứ gì đó nên đã ngẩng đầu chăm chú nhìn lên trận chiến. U Tịch cưỡi trên một con hạt được kết bằng Xích Nghiệp tơ đang bay đến chỗ Thiên Chí. Ngay lúc Thiên Chí nhìn thấy quá khứ của Đại Ngâu và Thiên Địa thư thì U Tịch cũng đã cảm nhận được. Thiên Địa thư bày cho U Tịch cách đối phó với Đại Ngâu, U Tịch đã có một lời cầu rằng hãy cho cô tìm lại được ánh sáng. Thế nhưng Thiên Địa thư nói rằng, Thiên Địa nhãn kia vốn dĩ chính là của cô. Ngay từ giây phút bị Địa Chí lấy ra khỏi hốc mắt, Thiên Địa nhãn đã không còn nữa. Cái mà Địa Chí lấy được chỉ là một chút tạp niệm còn sót lại mà thôi.