Quang minh lụi tàn, chỉ còn lại bóng tối ngự trị vĩnh viễn. Thì ra cảnh tượng Vĩnh Dạ chính là như thế. Ngột ngạt đến không thể thở được, tối tăm đến không thể nhìn thấy gì. Phía xa xa, xuất hiện một đốm lửa đỏ, sau đó đốm lửa càng lúc càng lớn, trở thành một lò lửa khổng lồ.
Là lửa của Địa ngục!
Tiếng kêu khóc phát ra từ đó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều...
U Tịch bị một lực đẩy đẩy đi, toàn thân đau nhức rã rời. Cô sực tỉnh, khụy xuống đất nôn ra một vũng máu nhỏ. Hiện tại vẫn đang là hồi trăng máu, những người kia vẫn còn ở đây. Hoá ra cô chưa từng bị Diêm vương Địa Chí đẩy vào Vĩnh Dạ, mà Vĩnh Dạ nằm trong Thiên Địa nhãn. U Tịch nhìn thấy Vĩnh Dạ, nhìn thấy lửa Địa ngục từ trong Thiên Địa nhãn.
"Khốn nạn! Ngươi lại dẫn máu của ngươi vào trong cơ thể ta dung hoà để khống chế Thiên Địa nhãn. Đại nghịch bất đạo, trời đất không dung."
U Tịch vừa nói vừa ho khan, lấy tay chống đỡ để không ngã nhào xuống đất. Lúc này cô cảm thấy ai đó đang đỡ mình. Nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt tuyệt đẹp kia của Thiên Chí. Mùi hương của vạn dặm xưa cũ trên người anh vẫn khiến cho người ta dễ chịu như vậy.
Thiên Chí không hề dao động khi ở bên cạnh một kẻ như cô. Một kẻ cả người không rõ là thứ gì, một mớ hỗn tạp, tinh khiết và dơ bẩn. Một vị thần như thế, sao lại có thể bị hạ lên Thiên Sát mệnh cơ chứ. Thật muốn hỏi Thiên đạo, rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai. Thiên đạo kia, có thật sự là tồn tại hay không?
Tông Nhân và Đại Tế Ti đều chấn động bởi câu nói của U Tịch. Trên người U Tịch đang chứa máu của Diêm vương Địa Chí. Máu của cố Địa vương và Diêm vương Địa Chí hoà lẫn, liệu cơ thể nhỏ bé kia của U Tịch sẽ chống đỡ được bao lâu. Thiên Địa nhãn có vì thế mà bị vấy bẩn hay không?
Mà Diêm vương Địa Chí lúc này cho dù bị chửi mắng hắn vẫn không hề phản kháng. Sau khi nôn ra một ngụm máu kia, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái chống trượng đầu lâu chờ khai chiến. Nhưng không ai biết, hắn lúc này đã bị nhập định, bị kéo vào kí ức năm xưa. Sở dĩ hắn nôn ra máu và lạc vào kí ức là bởi vì nỗi đau mà U Tịch đã gây ra cho hắn lúc này, bóp nát trái tim, đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Thời gian tua nhanh, trở lại thời điểm Diêm vương Địa Chí đào lấy trái tim của Đỗ U Tịch. Từ xưa tới nay, cả Đỗ U Tịch và người đời đều cho rằng hắn chưa từng yêu Đỗ U Tịch. Cho rằng mục đích tiếp cận cô chỉ là muốn mượn Thiên Địa nhãn để lập nên Vĩnh Dạ. Sau đó vì không thể lợi dụng được cô nên đã moi trái tim cô ra để đốt thành đèn đặt dưới Địa phủ.
Nhưng không ai biết, Địa Chí hắn đã thật sự yêu U Tịch!
Hắn thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy U Tịch đưa Bỉ Ngạn đến bờ Bỉ Ngạn, hắn đã có ý định chiếm đoạt Thiên Địa nhãn, vì thế hắn đã bỏ công lập ra một kế hoạch. Tiếp cận cô ở trong rừng khi đó chính là cố ý, nhưng không lâu sau, hắn lại đem lòng yêu cô.
Tình yêu giày vò hắn từng cơn, đấu tranh giữa lí trí và trái tim ngày một khốc liệt. Kế hoạch hắn đã âm thầm thực hiện hàng ngàn năm nay, nếm mật nằm gai, nhẫn nhịn rất lâu để chờ ngày xưng bá tam giới. Nay há có thể để một cái gọi là tình yêu làm hỏng chuyện lớn hay sao. Hắn càng không thể làm cô đau khổ, cho nên hắn đã quyết tâm dùng thuật che giấu tình cảm của mình.
Diêm vương Địa Chí chỉ là muốn thử vận may, trên đời làm gì có thứ gì có để qua được Thiên Địa nhãn. Nhưng sau đó hắn mới biết, Thiên Địa nhãn vốn không thể nhìn thấu được tình cảm. Thời điểm đã tới, không thể thuyết phục được U Tịch cho nên hắn đã có một quyết định lớn. Tình yêu dành cho U Tịch không thể cắt đứt, hắn chỉ đành nhẫn nhịn.
Đào trái tim cô đốt thành đèn giấu ở một căn phòng dưới Địa phủ, đảm bảo không để nó lạnh đi. Sau đó biến U Tịch thành hồn chủ đời thứ xxx, đợi khi Thiên Địa nhãn lại mở ra lần nữa, trăm năm sau khi cô đã quen với bóng tối và sự tàn nhẫn đã ăn sâu vào cô, khi đó hắn sẽ lại thực hiện kế hoạch. Đưa trái tim của cô về lại thân xác, sau đó cùng hắn xưng bá Vĩnh Dạ.
Không có gì đau đớn hơn tự tay đào lấy trái tim của người mình yêu, cả Diêm vương Địa Chí cũng không ngoại lệ. Khoảnh khắc U Tịch mất đi ý thức, hắn trái tim cũng tan nát như đã chết rồi. Nếu như cứ giữ lấy một trái tim thống khổ đau thương như thế, làm sao hắn có thể tiếp tục kế hoạch. Liệu hắn có thể tự tay trút cạn máu trên cơ thể cô, sau đó dẫn dòng máu quỷ của cố Địa vương vào. Biến cô thành một kẻ ma không ra ma, quỷ không giống quỷ, một hành động tàn nhẫn như vậy hay không?
Cho nên sau khi rút dao ra, hắn vẫn dùng chính con dao dính đầy máu đỏ ấy đâm vào trong ngực và đào luôn trái tim của chính mình ra. Cô không còn trái tim, cô đã quên rồi, vậy hắn cũng sẽ quên cùng cô. Dùng chút ý thức cuối cùng của trái tim để sắp xếp tương lai trăm năm sau, sau đó đem trái tim mình cho quỷ dữ ăn.
Diêm vương Địa Chí tàn độc như nhế! Tàn nhẫn với chính bản thân hắn, tàn nhẫn với người hắn yêu! Ích kỉ, ích kỉ đến đáng sợ.
Trăm năm không tim, Diêm vương Địa Chí giờ đây đã triệt để nhập ma. Hắn không thể thực hiện kế hoạch trăm năm trước, chỉ bởi vì người anh trai song sinh của hắn đã tỉnh lại, đã cướp mất người vợ dự tính của hắn. Nhưng không sao, hắn không cần nữa. Bá nghiệp này một mình hắn xưng bá!
Không đánh nữa! Sau khi xuất định, Diêm vương Địa Chí đã biến mất. Đại Tế Ti quay về trời, Tông Nhân đi trên con đường của hắn, chỉ là hắn để lại một thanh pháo, lúc nào U Tịch gọi hắn chỉ cần đốt pháo lên hắn sẽ lập tức đến.
Thiên Chí bế U Tịch quay về Vô Tình cư, thầy Đỗ vừa nhìn thấy U Tịch đã lập tức quỳ bái. Thầy Đỗ ở Vô Tình cư chỉ ngồi thiền bấm tay đoán sự. Quá khứ mà U Tịch thấy được, ông cũng đã nhìn thấy. Đáng thương cho thân cô nhỏ của ông, một nữ pháp sư vĩ đại như thế, lại có một kết cục khiến người người phải than khóc.
U Tịch ở trên tay của Thiên Chí, cô nhìn thấy thầy Đỗ liền mỉm cười. Được nhìn thấy hậu nhân sống tốt như thế, còn có thể làm việc thiện giúp đỡ nhiều người khiến cô an ủi phần nào. Thầy Đỗ quỳ bái xong, ông đứng dậy lăn xăn nói: "Con đã nấu mấy món ăn ngon, cô nhỏ có muốn ăn không?"
"Ta không ăn nổi, ta lạnh lắm. Như thể thân ta đang vùi trong băng lạnh vậy!"
U Tịch thều thào trả lời. Thiên Chí vội bế cô vào phòng khách, sau đó đặt cô xuống ghế và nhóm lên một đốm Tử Ly hoả to. U Tịch ngồi sưởi ấm, nhìn Thiên Chí vội vã ra ngoài. Thầy Đỗ vẫn dọn lên mấy món ăn ngon, U Tịch vẫn không hề động đũa. Một lát sau Thiên Chí trở vào đỡ U Tịch: "Ta làm ấm giường rồi, em đi ngủ một lát đi!"