Bước chân của Thiên Chí nhẹ như mây nhưng U Tịch có thể cảm nhận rõ ràng anh đang ngày lúc càng gần. U Tịch chống tay lồm cồm đứng dậy, đưa tay lên không trung muốn sờ soạng thứ gì đó: "Thiên Chí, tôi tưởng anh không còn nữa. Nhưng bây giờ tôi đã mù loà, một thân này vô dụng không thể giúp được gì nữa rồi, sẽ chỉ làm vướng chân anh thêm mà thôi."
Thiên Chí đau lòng nhìn U Tịch đưa tay về không trung, khó khăn lắm anh mới nói: "U Tịch, tôi ở đây cơ mà."
U Tịch giật mình rụt tay lại, sau đó lại chuyển hướng về phía giọng nói, cúi đầu xấu hổ. Thiên Chí đưa tay ôm mặt U Tịch, nhẹ nhàng sờ lên khoé mắt cô. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia rõ ràng vẫn còn ngự ở hốc mắt, nhưng nhãn quang lại bị người ta lấy đi rồi...
"Sao lại để một cô gái yếu ớt như thế này phải chịu đựng vận mệnh tàn nhẫn như thế. Trái tim lưu ly thì sao, Thiên Địa nhãn thì sao, cuối cùng lại chính là cái cớ để bản thân phải chịu dày vò."
U Tịch gỡ tay Thiên Chí xuống, sau đó lặng lẽ quay đầu. Giống như cô không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này vậy.
"Anh đi đi! Đi tìm Tông Nhân, hắn có thể giúp anh một tay. Hắn hiện tại đang đi đến đâu đó để tìm tung tích của anh. Nay Thiên Sát mệnh của anh lại một lần nữa thức dậy, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
U Tịch lầm lũi hướng về kết giới mà đi, Thiên Chí bước theo nắm tay cô: "Em thì sao, tôi sao có thể bỏ em lại một mình được. Tam giới cái gì, sinh linh thiên hạ có liên quan gì đến tôi. Ngay cả người tôi yêu cũng không bảo vệ được, còn nói cái gì cứu rỗi chúng sinh..."
U Tịch hung bạo tát cho Thiên Chí một cái: "Cút! Tôi không cần lòng thương hại của anh. U Tịch tôi xưa nay ghét nhất người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Tuy tôi đã mù rồi, nhưng lòng tôi sáng tỏ. Anh mau cút đi, đừng để tôi phải chán ghét anh."
Thiên Chí bị ăn một tát vô tội vạ, anh không biết bản thân đã làm sai điều gì. Có lẽ nào... trong lúc anh bị nhốt, U Tịch đã phải trải qua những gì khác mà anh không thể nhìn thấy sao. Lúc này đồng hồ Sinh Tử vì có roi Xích Nghiệp mà tự động bò về trên tay Thiên Chí. Thiên Chí đem nó lại nhét vào tay của U Tịch. U Tịch ban đầu sờ soạng, sau khi biết đó là đồng hồ Sinh Tử thì đùng đùng tức giận, lôi kéo Xích Nghiệp tơ ra ném vào Thiên Chí: "Tôi không cần, đều trả lại cho anh hết. Anh mau cút cho khuất mắt tôi. Tôi không cần!"
Tuy rằng ném như thế nhưng đồng hồ Sinh Tử mỗi lần gặp cổ tay U Tịch đều sẽ dính như nam châm. Thiên Chí bị U Tịch đẩy ra, anh vốn muốn ôm nhưng lại thấy U Tịch kề mũi roi Sinh Tử vào cổ tay mình, cô gằng giọng: "Nếu anh không chịu đi, tôi sẽ ở đây trích hết máu chảy ra ngoài."
"Tôi đi, tôi đi. Em bình tĩnh lại đã!"
Thiên Chí nhỏ giọng dỗ dành, sau đó rời đi. Bởi vì anh biết U Tịch bây giờ chỉ còn lại một thân vô dụng, sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa. Anh bây giờ đã hoá thành hình rồng, bay lên hư không tìm kiếm Diêm vương Địa Chí.
U Tịch cảm nhận mùi hương của Thiên Chí đã khuất xa, cô mới ngồi bệch xuống, nước mắt giàn giụa, miệng lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ?"
Tại sao lại như vậy, sao Thiên mệnh lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Thiên Chí quay lại, anh muốn tìm chuông Tử Linh trên cổ chân U Tịch để dụ Diêm vương Địa Chí ra.
"Nó đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn đeo trên chân tôi mà."
U Tịch hai tay mò mẵm hai chân vẫn không tìm thấy chuông đâu. Đột nhiên động tác của cô dừng lại, như nhớ ra điều gì đó rồi nói: "Hỏng rồi! Diêm vương Địa Chí khi đó đã lấy nó đi luôn rồi."
Nhắc ai là người đó đến. U Tịch vừa mới nói xong thì nghe xa xa vang lên âm thanh đau đầu nhức tay. Âm thanh này nghe vô cùng quen thuộc, lanh lảnh rợn người, một âm thanh mang theo tử khí từ Địa ngục để gọi linh hồn. U Tịch vịn vai Thiên Chí đứng dậy, hướng về phía âm thanh kia mà nói: "Chuông Tử Linh! Diêm vương Địa Chí đang mở đợt tổng tấn công."
Phía xa xa đó xuất hiện một chiếc chuông đồng to lớn như một toà tháp xuất hiện giữa hư không, nó đang rung lên. Hàng ngàn hàng vạn Âm binh, ngạ quỷ từ Địa ngục kéo lên, ranh giới hai nơi sớm đã bị bọn chúng đạp đổ, không biết là kẻ nào đã phá bỏ kết giới. Trên nhân gian lúc này quạ đen bay như trẩy hội, bọn chúng kêu vang rền thay cho tiếng trống, tiếng khèn, bay đến rợp trời. Cô hồn dã quỷ cũng theo tiếng chuông Địa ngục kia mà rục rịch ngóc dây đi đến hướng đó.
Khắp nơi đều loạn lạc, sinh linh kêu khóc vang trời. Chỉ còn lại núi Linh Sơn này vẫn còn giữ được kết giới an toàn. Thiên Chí đứng dậy dìu U Tịch vào trong kết giới rồi đặn dò: "Em hãy ở yên đây, tôi ra ngoài nghênh chiến. Hãy nhớ, tự mình cẩn thận!"
Thiên Chí hoá thành thân rồng bay đến trực diện với chuông Tử Linh. Mặc cho chuông có rung đến tam giới chao đảo thì Thiên Chí vẫn không hề gì, anh hoá thành hình người, ngự trên ánh sáng của Tử Ly hoả mà nói to: "Địa long, ngày tàn của ngươi tới rồi!"
Diêm vương Địa Chí từ ở trong luồng chướng khí tách ra giữa đám ngạ quỷ, hắn sau khi đã đến bên kia chuông đồng đối diện Thiên Chí mới cất một tràng cười: "Ứng long, ngươi đúng là một con rồng ngu ngốc, chấp mê bất ngộ! Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi được biết rốt cuộc ai mới là người thắng cuộc."
"Nói nhiều quá, lên đi!"
Thiên Chí vừa dứt câu đã tuốt kiếm, hai đốm Tử Ly hoả trên chân anh tựa như bánh xe, có thể tự do lăn trên không trung. Một nhát kiếm kia vừa rút ra, ẩn ẩn hiện hiện lên một tia kì dị chói mắt, Diêm vương Địa Chí lấy tay che mắt: "Thiên Sát mệnh?"
Tuy rằng Thiên Sát mệnh này do chính tay hắn năm xưa từ từ hạ xuống trên người Ứng long. Nhưng nó thức tỉnh bây giờ lại khiến hắn có chút kinh sợ. Thiên Chí chạy nhanh như gió, vừa vụt qua chuông Tử Linh đã thấy chuông đồng nứt ra làm đôi, tiếng kêu cũng đã giảm còn một nửa. Diêm vương Địa Chí rút trượng đạp trên chướng khí, tiếp cận Thiên Chí. Sau khi hai bên giao nhau, cả hai đồng loạt ra đòn tấn công.
Một cú va chạm mạnh khiến cho chuông Tử
Linh lung lay, nó tạm thời không còn kêu nữa. Thiên Chí và Diêm vương Địa Chí đồng thời văng ra, Thiên Chí phi kiếm về phía sau tạo nên một bức tường lửa đỡ anh. Diêm vương Địa Chí chống trượng cày cày dừng trên tầng chướng khí. Thiên Chí nôn ra một ngụm máu, lấy tay quẹt vệt máu anh lại cầm kiếm lên, đạp bức tường lửa lấy đà bay tới đánh tiếp. Diêm vương Địa Chí không hề hấn gì, hắn lấy tay hất mái tóc trắng dài kia về sau, chống trượng đỡ đòn.
Tiếc thay, đòn tấn công của Thiên Chí quá mạnh, sau khi thanh kiếm Tử Ly đánh tới, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc. Diêm vương Địa Chí bị đẩy lùi về phía sau, cây trượng kia có dấu vết nứt. Diêm vương Địa Chí thổ huyết, hắn mở to mắt nhìn răng của hắn đang bị nứt ra, vô số chướng khi từ cây trượng tuôn ra rợp trời.
Thiên Chí được đà, lại vung kiếm lên chém thêm lần nữa. Diêm vương Địa Chí trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn thẳng tay bẻ một chiếc răng của mình để vá vào vết nứt của cây trượng.