Chương 49: Âm mưu làm phản

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:19:55

Chuông U Linh trước khi Địa phủ chưa lập nên Thập điện nó chính là chuông treo ở chính điện Quỷ Môn quan dùng để gọi hồn người chết. Về sau cảm thấy treo nó ở đó không có tác dụng bằng việc để cho hồn chủ đem theo bắt linh hồn nên đã dùng pháp thu nhỏ lại. Trước đây các đời hồn chủ đều đeo trên tay hoặc cổ, nhưng đến U Tịch cô lại đeo ở dưới chân. Cho nên quạ đen tinh kia đã nghe theo tiếng chuông Tử Linh, kết quả bẹp dí nằm ở dưới đế giày của U Tịch. U Tịch giở đế giày lên, gỡ quạ đen ném ra khỏi hàng rào. Sau đó cô gọi Đại Ngâu: "Đại Ngâu già, đến đây!" Đại Ngâu sát tai vào lắng nghe U Tịch. Cho dù cô ra lệnh thế nào, nó vẫn sẽ ra sức làm theo vô điều kiện. U Tịch mở cửa phòng khách, dẫn theo Thiên Chí rồi đi vào rừng thông. Vì hiện tại Địa phủ đã loạn nên cho dù là ban ngày cũng có thể đi qua bằng cửa Hồi Ngạn Quan. Hồn ma Thiên Chí vòng trên cổ một sợi Xích Nghiệp tơ. Anh cho dù nằm mơ cũng không ngờ tới có một ngày bộ râu quý giá của mình lại bị U Tịch đem dùng trói linh hồn. Sau đó đến hôm nay đem trói luôn chính chủ là anh. Nghe Thiên Chí phía sau lẩm bẩm, U Tịch quay lại hỏi: "Lê Thiên Chí, lẩm bẩm cái gì đó?" Hai mắt Thiên Chí sáng rực, long lanh như nhìn một ân nhân chứ không phải nhìn kẻ vòng dây vào cổ mình, anh lí nhí nói: "Khi làm hồn ma, quả thật trông cô càng đẹp hơn, đèn lồng kia càng hoa lệ hơn. Nhưng mà... nếu bây giờ tôi chết rồi, sao này làm sao có thể gặp lại được cô đây. Kiếp sau, cô sẽ đi tìm tôi chứ?" U Tịch không trả lời, cô tiếp tục đi. Thiên Chí lại hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" "Tìm! Tìm nguyên thần, tìm kí ức của anh." Vừa qua khỏi Hồi Ngạn Quan, U Tịch nắm chặt đầu Xích Nghiệp tơ thì đột nhiên Thiên Chí theo Xích Nghiệp tơ chui luôn vào đồng hồ Sinh Tử. U Tịch vứt bỏ đèn lồng, một đường đến cầu Vĩnh Tử, sau đó nhảy xuống Vong Xuyên. Năm đó đại chiến tam giới, Ứng long thần thắng trận nhưng cũng bại trận. Nguyên thần rời khỏi chân thân Ứng long, nhảy vào U Minh trì, dùng nguyên thần phong ấn phản đồ. Khi đó, Tử Ly hoả rời khỏi khổ chủ, ẩn mình ở một bên vách đá gần hồ. Khi U Tịch chặt được đuôi quái ngư làm roi, trên đường trở về đã nhặt được Tử Ly hoả. Được nuôi dưỡng trong cơ thể của U Tịch, chẳng qua bao lâu, nó từ một ngọn lửa lạnh dần trở thành lửa nóng. Nhưng vì thân chủ trước đây là thần thú viễn cổ, pháp lực cao cường cho nên U Tịch căn bản không thể điều khiển nổi nó. "Bạch Ngư, ngươi ở đâu?" Bước qua kết giới, U Tịch đi đến nhìn xuống mặt hồ rồi kêu một tiếng, mấy phút sau con cá trắng nhỏ ngoi lên mặt nước, vừa lắc lắc đã biến thành một con quái ngư. U Tịch xoay đồng hồ Sinh Tử thả Thiên Chí ra ngoài. Vừa thấy Thiên Chí, Bạch Ngư đã vẫy đuôi, mừng rỡ nói: "Ân nhân!" "Ngươi nhận ra anh ta sao?" U Tịch nhìn Thiên Chí rồi nhìn Bạch Ngư. Bạch Ngư nói: "Tiểu nhân là nhờ độ khí của ân nhân mà sống. Sao tiểu nhân lại không cảm nhận được chứ!" U Tịch lấy tay hút thứ gì đó trên trán Thiên Chí ra đưa cho Bạch Ngư rồi dè dặt nói: "Bạch Ngư, đã đến lúc ngươi trả ơn ân nhân của mình rồi. Bây giờ lập tức lặn xuống đáy hồ, nơi nguyên thần của ân nhân ngươi ở, đem thứ này hoà vào đó để thức tỉnh ngài ấy." Bạch Ngư không nói một lời, lập tức đón lấy thứ mà U Tịch đưa cho rồi vẫy đuôi lặn xuống đáy hồ. "U Tịch, cô muốn làm gì?" Thiên Chí khó hiểu nhìn U Tịch. U Tịch từ trong tay trải ra khoảng không trước mặt giống như một màn hình rồi nói: "Lê Thiên Chí, ngài là Ứng long thần năm xưa phạm tội đại sát bị đày vào vòng luân hồi. Nay bổn toạ thân mang Thiên Địa nhãn, gánh vác trên người trọng trách to lớn. Cho nên đành cắt Luân Hồi quỹ của ngài, đưa ngài sớm ngày quy vị. Bởi vì không lâu nữa, tam giới sẽ lại xảy ra một trận chiến." Trên màn hình đó, đa phần là xuất hiện những kiếp trước đây của Thiên Chí. Sinh sinh tử tử mãi không dừng lại. Thiên Chí lắc đầu nói: "Cô nói bậy, ta không phải!" U Tịch nắm cổ Thiên Chí cho anh nhìn chằm chằm vào màn hình, tức giận nói: "Nhớ lại cho kĩ, có phải trước đây thầy bói Đỗ từng nói trên người ngài có mùi sát khí quá nặng khiến ông ta sợ hãi không? Bởi vì ngài có Thiên Sát mệnh, ngài đã từng đồ sát tam giới, đã từng giết thần quân canh giữ Địa phủ. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi... ngài có biết vì để giúp ngài, rồi đây ta sẽ bị tam giới đuổi giết hay không?" Ngừng lại lấy hơi, U Tịch nói tiếp: "Đây là U Minh trì nằm sâu dưới vạn trượng Hoàng Tuyền. Cấm địa của Địa phủ, chướng khí nồng nặc. Ngay cả quan lớn của Địa phủ còn khó khăn để xuống được đây. Một linh hồn con người bình thường như ngài làm sao có thể xuống đây được? Càng huống hồ kết giới chúng ta đang đứng do thế lực thiện trong hồ tạo nên, nó bài trừ tất cả những kẻ khác, thế mà ngài lại ở đây được." Bạch Ngư đã trở lên, nó vẫy đuôi nói: "Hồn chủ, tiểu nhân đã làm xong." "Tốt lắm, phải thực hiện nhanh thôi. Nếu đợi cái đầu heo của ngài ta nhớ ra chắc chúng ta cũng bị tên Địa Chí kia nướng thành đồ ăn mất." U Tịch đi tới sát mép hồ, gọi roi Sinh Tử ra, dùng mũi roi rạch một đường trên cánh tay cô. Còn chưa rạch xong nghe thấy trên đầu bọn họ vang lên một tiếng nổ lớn. Tiếp đó là đầu lâu xương sọ rơi xuống liên tục, khắp nơi rung chuyển. Dường như toàn bộ Địa phủ này đều được xây lên bằng xương sọ thì phải. "Chết tiệt! Hắn đến rồi." U Tịch với lấy Xích Nghiệp tơ may lại vết thương rồi đem Thiên Chí che chắn đằng sau. Bạch Ngư đã về phe U Tịch, nó bơi vào mép hồ giúp bảo vệ ân nhân nó. Thêm một tiếng nổ nữa, Diêm vương Địa Chí dẫn theo Âm binh đến rồi. U Tịch hẳn là không có nhã hứng nói lí hoặc cô biết Diêm vương Địa Chí sẽ chẳng nói lí. Cô tay cầm roi Sinh Tử đứng chờ sẵn. Diêm vương Địa Chí vừa đáp xuống đã lập tức nói: "Hồn chủ U Tịch, ngươi cả gan dám làm loạn ở Địa phủ. Muốn dùng yêu thuật phóng thích tội đồ, có phải ngươi muốn tạo phản hay không?" U Tịch lạnh giọng nói: "Đúng vậy!" Đám Âm quan binh đi theo Diêm vương Địa Chí ai nấy trợn to mắt không tin nổi. U Tịch có bản lĩnh gì mà dám một mình chống lại tam giới? Chợt Diêm vương Địa Chí cau mày, hắn nói: "Ngươi lại mở được Thiên Địa nhãn?" Lại mở được Thiên Địa nhãn? Vậy có phải trước đây... U Tịch cười nhạt: "Phải thì đã sao?" "Thiên Địa thư ở đâu?" U Tịch nhìn thấy ngọn lửa tham vọng tàn ác đang cháy phừng phừng trong người Diêm vương Địa Chí. Đen tối đến đáng sợ, cô bình thản đáp: "Có bản lĩnh sao ngài không tự đi mà tìm?"