Chương 41

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:16:15

"Đại Ngâu, ngươi có thấy gì không?" Đại Ngâu gấp muốn chết, nó tưởng rằng U Tịch bị thương đến ngốc rồi. Cắn tà váy U Tịch lôi mấy cái, Đại Ngâu nói: "Chủ nhân, cô làm sao vậy?" U Tịch ngẩng đầu nhìn gió tanh mưa máu, cảm xúc lẫn lộn nói: "Thiên Địa nhãn! Ta mở được Thiên Địa nhãn rồi. Đại Ngâu già, ta nhìn thấy quá khứ, nhìn thấy đại chiến Thiên Địa." Cánh cửa sân thượng bị đập càng lúc càng lỏng lẻo. Đại Ngâu cảm thấy không ổn rồi, Thiên Địa nhãn là thứ quý báu mà khắp tam giới tranh nhau để có được. Mà hiện tại nếu như U Tịch mở ra được, tính mạng cô sẽ vô cùng nguy hiểm. "Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi. Diêm vương Địa Chí đuổi đến rồi, đừng để hắn ta biết được cô đã mở ra mắt Thiên Địa." Muộn rồi, cánh cửa sân thượng đã bị Diêm vương Địa Chí một phát đá văng. Hắn mặt mày lạnh lẽo đi về phía U Tịch. U Tịch nhắm nghiền hai mắt cố trấn tĩnh, cô nghe từng bước chân của Diêm vương Địa Chí nện vào lòng mình. Phía dưới cầu thang, những viên cảnh sát ngất xĩu nằm ngổn ngang. Diêm vương Địa Chí thật sự cho rằng U Tịch sẽ chạy bộ xuống giống như chạy lên hay sao? Tiếng bước chân càng lúc càng gần, U Tịch mở mắt ra, cẩn thận nhướn lên nhìn trời. Bầu trời đã không còn Ứng long quần thảo, dưới đất cũng không có xương sọ, mà là hai mặt trăng giống như lúc đầu. Đại Ngâu vòng về phía Diêm vương Địa Chí đang đi tới để che chắn cho U Tịch. Đang lúc căng thẳng tột độ thì U Tịch quay lại, cô nhìn trực diện Diêm vương Địa Chí, nghiêm túc nói: "Diêm vương Địa Chí, phiền ngài hãy nghĩ cho kĩ khi đụng đến thần. Khi nào tam giới chưa đổ, thần vẫn còn là Quan Sứ của tam giới." "Nói nhiều vô ích, hôm nay cô rơi vào tay bổn vương chắc rồi!" Diêm vương Địa Chí vung tay, một luồng khói đen bay đến chỗ U Tịch. U Tịch lập tức rút roi Sinh Tử đỡ đòn, hai bên bắt đầu đánh nhau. Diêm vương Địa Chí đương nhiên không phải kẻ mà U Tịch có thể đánh thắng. Càng huống hồ cô vừa bị Thiên Địa nhãn hành cho một trận nên chỉ qua vài chiêu, U Tịch đã bị đo ván dưới sàn. Nhưng U Tịch lập tức gượng bò dậy, lê ra ngoài lan can nhìn xuống. Khắp nơi ai nấy hoảng sợ chạy loạn, tiếng kêu khóc khẩn cầu trời đất vang lên điếc tai. Trên mặt đất, cây cỏ đều trở nên chết chóc, điện đóm chập chờn, cháy nổ khắp nơi. "Diêm vương Địa Chí, ngài..." U Tịch ho khan mấy cái, nói không nổi nữa, sau đó buông tay ngã lăn trở xuống đất. Đại Ngâu khôn ngoan, nó không muốn đối đầu với Diêm vương Địa Chí, mau chóng muốn đem U Tịch chạy trốn. Nhưng U Tịch vẫn cắn răng bò dậy, trong đôi mắt tối tăm kia dâng lên một tầng sát khí nhìn Diêm vương Địa Chí. Đối diện ánh mắt đó của U Tịch, hắn vô cùng khó chịu nói: "Sợ hãi đi, sao cô không sợ hãi. Cô cuối cùng cũng chỉ là một con người, gồng mình vì chúng sinh thì có nghĩa lí gì?" Diêm vương Địa Chí gằn từng chữ một, hắn ngồi xổm xuống đối diện U Tịch đang gồng mình đứng dậy kia, thật muốn một phát bóp chết cô mà. U Tịch cũng thật mâu thuẫn, sao cô lại muốn cứu chúng sinh kia chứ. Tam giới cứ diệt vong đi, cô là kẻ quen sống với bóng tối, có gì phải sợ chứ. Từ xưa đến nay cô chưa từng có cảm giác thương hại chúng sinh, tại sao gần đây lần này lại không như thế. Lần trước trăng máu cô cũng đã liều mình cứu trẻ con, lần này cũng vẫn như vậy... Diêm vương Địa Chí khó chịu cau mày, đến tay cũng đã gồng đến nổi gân lên mà nói: "Không cầu xin bổn vương sao. Cầu xin đi, bổn vương có thể không tính toán, để cô làm Diêm hậu như trước." "Đại Ngâu già, ngươi xem hắn giờ thành đồng loại của ngươi kìa. Giờ hắn còn biến thành con chó điên rồi!" U Tịch một bên lấy tay lau vệt máu đen sánh trên khoé miệng, một bên cười cợt châm chọc Diêm vương Địa Chí. "Được, để xem cô mạnh miệng được chết lúc nào." Diêm vương Địa Chí một tay bế thốc U Tịch đứng dậy, Đại Ngâu chồm người cắn tay cánh tay của hắn kéo lại. Diêm vương Địa Chí kì thực căm ghét Đại Ngâu, hắn ra tay, muốn nhân cơ hội này diệt trừ nó luôn. Nhưng mà ngay lúc này trên không trung bay xuống một đám Thiên binh. Bọn họ treo lơ lửng chân không chạm đất, kẻ đứng đầu khoác một chiếc áo bào trắng, tay cầm trường thương uy mãnh. Kẻ đó thậm chí không thèm hành lễ với Diêm vương Địa Chí mà chỉ chống xuống trường thương nói: "Đại điện chủ, ngài cũng to gan rồi. Dám ngang nhiên bắt giữ Quan Sứ tam giới. Ngài thật sự xem Thiên giới vô hình rồi sao?" Diêm vương Địa Chí vẫn không thả U Tịch xuống, hắn nâng mắt lên nhìn Thiên binh, không chút kiêng dè nói: "Ngươi ỷ trên mình có chút chiến công thì gặp bổn vương không cần hành lễ nữa rồi. Người bổn vương muốn bắt giữ, kẻ nào dám ngăn cản?" "Đại điện chủ, thần ở trên tay có khẩu dụ của Thiên vương, lệnh cho Diêm vương Địa Chí dẫn Âm binh thảo phạt nghịch tặc, trừ hại cho tam giới." Thiên binh thái độ điềm tĩnh, thong dong từ trên tay trãi ra một tờ giấy được dệt bằng mây. Trên giấy hiện lên một hàng chữ cổ. Diêm vương Địa Chí không đếm xĩa, giữ chặt U Tịch muốn lấy đà bay đi. Thiên binh bước tới một bước, giơ trường thương lên ngăn lại: "Đại điện chủ, đến cùng ngài vẫn là thần, Thiên vương là quân. Đừng quên, Thiên vương đã biết chuyện chân thân của ngài khi đó ở Địa phủ chuyển mình. Ngài làm như vậy là phạm quy ước, Thiên vương cho rằng ngài không trung thành. Chi bằng nhân cơ hội này, ngài hãy dẫn theo Âm binh thảo phạt nghịch tặt, tạo dựng lại lòng tin của Thiên vương." Diêm vương Địa Chí thẳng tay ném U Tịch xuống đất, trong miệng không biết đang chửi cái gì. Hắn vun tay thu lấy khẩu kia, sau đó biến mất. U Tịch cảm thấy thân thể này già cỗi quá rồi, cô không nhúc nhích nỗi nữa. Đại Ngâu như có thần giao cách cảm, nó ngậm lấy giày của U Tịch tháo ra. U Tịch bay lên ngang hàng với Thiên binh, cô đặt tay trước ngực nói: "Đa tạ tướng quân cứu giúp." "U Tịch hồn chủ, ấm ức cho ngài rồi. Có điều ngài yên tâm, chỉ cần Thiên Địa một ngày chưa diệt, ngài sẽ không bị tổn thương gì." Kẻ đứng đầu gật đầu khách sáo trả lời rồi quay đầu trở về. U Tịch nói với Đại Ngâu: "Ngậm giày lên, chúng ta trở về!" Đại Ngâu vừa ngoan ngoãn cắn đôi giày đỏ của U Tịch ngậm vào miệng thì thấy thầy Đỗ từ thở hồng hộc chạy lên đên sân thượng, ông ôm lấy cánh cửa rồi lấy hơi nói: "Yêu nữ, Lê Thiên Chí cậu ta tắt thở rồi!" Sau khi chỉ thấy một mình Đại Ngâu, ông ta tuyệt vọng nói: "Yêu nữ ngỏm rồi à?"