Chương 69: Ngọn đèn lưu ly

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:25:39

"Còn không ra đây?" Thiên Chí cầm kiếm chạy vào, nhanh như một cơn gió. Nhưng vừa chạy tới cầu Vĩnh Tử thì một kết giới kéo ngang mặt anh, sau đó đẩy anh lùi ngược về, tận phía bên này của bờ Bỉ Ngạn trì. Thiên Chí vô cùng tức giận, anh lạnh mặt cầm kiếm Tử Ly vươn về phía sau rồi lấy đà chém một cú vào kết giới. Hai bên giằng co, Thiên Chí bị đẩy lùi về phía sau rồi lấy đà giữ thanh kiếm đang chém kết giới. Sức mạnh kinh khủng đến nỗi cháy nổ, sấm chớp xung quanh đó, khiến cho chiếc áo sơ mi trắng mà anh đang mặc cũng bị ép đến rách nát. Vẫn chưa vỡ kết giới, anh thu kiếm, sau đó chém vào một nhát nữa. Nhưng kiếm vẫn chưa tới thì trước mặt Thiên Chí xuất hiện một luồng sáng. Đại Tế Ti của Thiên giới đang dùng sức ngăn cản trước mặt anh. Thiên Chí không hề thu kiếm, anh cứ thế thẳng tay chém vào Đại Tế Ti. Đại Tế Ti cũng không kịp né tránh, chỉ đành chống đỡ trọn cú chém đó. May mà dị năng của ông khá mạnh nên mới miễn cưỡng chống đỡ được. Thiên Chí chém thẳng vào Đại Tế Ti xong, anh lại không hối cải chút nào mà muốn chém tiếp. Lúc này Đại Tế Ti áo choàng trắng trên người cũng bị rách rưới, ông vội vã giơ lên một miếng ngọc rồi nói: "Thiên vương lão thần cho gọi đại Thiên tử mau chóng trở về Thiên giới!" Thiên Chí không thèm quan tâm chút nào, trực tiếp gạt tay Đại Tế Ti. Đại Tế Ti lại đưa tay lên cản, hết sức khổ sở nói: "Thiên vương đã biết chuyện quan sứ U Tịch bị bắt cóc. Nhưng nay trong Thiên Địa chỉ có một Địa long đang ở trong chân thân hoành hành, là không cân bằng. Nếu như đại Thiên tử không mau chóng quay về Thiên giới nghĩ cách tìm chân thân, như vậy chỉ sợ sẽ thương vong nhiều hơn." "Cút!" Đại Tế Ti bị Thiên Chí đẩy té sấp mặt. Thiên Chí không thèm nói thêm câu nào, anh lại vung kiếm lên muốn chém. Đại Tế Ti than trời trách đất, trách sao trời đất lại có hai con rồng khó nhằng thế này. Nhưng ông vẫn không bỏ cuộc, mau chóng đứng dậy, biến ra cây trượng rồi ngăn trước mặt Thiên Chí: "Thiên vương đã biết chuyện quan sứ U Tịch mở được Thiên Địa nhãn. Ngài cũng lo sợ để rơi vào tay Địa long sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng người đi cứu cô ta không phải là đại Thiên tử, sẽ có người khác đi." "Dựa vào các ngươi cũng muốn đánh bại Địa long?" Thiên Chí khinh thường, liếc mắt nhìn Đại Tế Ti. Đại Tế Ti không quan tâm bị khinh thường hay gì, Thiên Chí chịu dừng lại là đã cảm ơn trời đất rồi. Ông xuống giọng nói: "Không phải chỉ dùng bạo lực mới có thể giải quyết vấn đề. Ngài thử nghĩ xem, Địa long bây giờ đã thao túng cả Địa phủ. Nếu ngài cứ ở đây phá kết giới, dùng bạo lực, vậy ai sẽ là người chịu khổ, là sinh linh vô tội. Đại Thiên tử, thần biết ngài có lòng yêu chúng sinh, cũng đã chứng kiến trận đại chiến năm xưa..." "Muốn ta đốt ông không?" Đại Tế Ti đang thao thao bất tuyệt đã vội vã ngậm chặt miệng khi thấy ngọn lửa Tử Ly cháy phừng phừng trước mặt. Sau đó không chút ngần ngại nào, ông quỳ sụp xuống trước mặt Thiên Chí luôn. Một lão quan, quan lớn của Thiên giới nay lại quỳ gối trước mặt Thiên Chí cầu xin. Anh cả đời chưa từng kiêu ngạo, không biết ỷ thế là gì nên khó tránh trong lòng có chút khó xử. Đại Tế Ti dường như rất hiểu Thiên Chí, ông nhìn thấy Thiên Chí có chút thay đổi, lập tức đã biết chiêu bài của mình thành công rồi, vì vậy mà ra sức này nỉ kể lể thêm. Dị năng của Đại Tế Ti có thể so sánh với Khiên Ti Giám của Địa phủ, nhưng ông khác ở một điểm, lúc nào cũng giải quyết mọi chuyện trong hoà bình. Sinh thời Thiên Chí rất coi trọng ông, anh dù có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu sao ông ta lại sinh và nuôi dạy một đứa con gái như Thiên nữ Tuệ Lan. "Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu như không cứu được U Tịch thì các người biết hậu quả rồi đó!" Thiên Chí thu kiếm, hung bạo xé luôn những mảnh áo còn dính lại ném xuống đất, cứ thế cởi trần sải những bước dài ra khỏi Địa phủ. Đại Tế Ti vừa chạy theo vừa cởi áo choàng trắng của ông, rối rít khoác lên cho Thiên Chí. Lúc này bên bờ Bỉ Ngạn, những đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực từ dưới Bỉ Ngạn trì cháy khô bò lên bờ. Bọn chúng nhìn theo bóng lưng khoác áo choàng trắng bay bay bước đi nhanh như gió trong khói bụi mịt mù kia rồi thu gom những mảnh áo rách, sau đó rụt trở xuống trì. Lúc này đâu đó ở Địa phủ, U Tịch đã tỉnh lại. Cô đang nằm trên một chiếc giường được làm từ xương sọ, bên trên còn trãi một tấm đệm dệt từ chướng khí. U Tịch sặc sụa chướng khí, cô ho khan mấy lượt, một tiểu quỷ nghe thấy tiếng cô vội vã đẩy cửa phòng chạy vào. U Tịch nghe khắp người đau nhức không tả nổi, cô vẫn cố chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh, xác định chưa từng nhìn thấy căn phòng này bao giờ. Căn phòng không rộng, chỉ đủ chỗ để một chiếc giường và một cái bàn. Trên bàn đốt một chiếc đèn lưu ly màu xanh, khắp phòng giăng kết giới dày đặc. Con tiểu quỷ đã chạy trở ra, sau đó mang vào một cái khay, trên khay để một cái ly. Con tiểu quỷ bưng cái khay đến để trên bàn rồi lễ phép nói: "Diêm hậu tỉnh rồi! Diêm vương nói có lẽ Diêm hậu sẽ đói sau khi tỉnh dậy nên căn dặn tiểu nhân đem đồ uống đến cho ngài." Diêm vương? Đây là Địa phủ? Vậy Đại Ngâu đã bị Diêm vương Địa Chí điều khiển rồi ư. Tại sao U Tịch luôn không thể nhìn thấy quá khứ tương lai của cả cô và Đại Ngâu. Đại Ngâu mang theo chướng khí của Diêm vương Địa Chí nên không thể vào kết giới ở Vô Tình cư, vì vậy nó đã dụ cô ra ngoài rồi bắt xuống Địa phủ. Cứ như thế mà đã lọt vào tay của Diêm vương Địa Chí rồi, khốn nạn thật! "Đây là thứ gì?" U Tịch liếc nhìn cái ly trên bàn, đề phòng hỏi. Con tiểu quỷ quỳ gối dưới sàn, lễ phép trả lời: "Là máu!" "Quả nhiên! Cái bọn này toàn ăn thịt uống máu." U Tịch đưa tay muốn hất cái ly xuống đất thì con tiểu quỷ liều mạng khư khư giữ lại. U Tịch trừng mắt nhìn nó, hung hăng nhả ra một chữ: "Cút!" Con tiểu quỷ không cút, nó nhìn U Tịch với ánh mắt sợ hãi rồi lắc đầu. U Tịch không nói nữa, cô rút roi Sinh Tử ra, dây roi vun lên cũng là lúc con tiểu quỷ ôm khư khư ly máu chờ chết. Nhưng lạ thay, dây roi vướn ngang ngọn đèn kia rồi dừng lại. Con tiểu quỷ thoát chết, nó hoảng hốt nói to: "Đây là máu của Diêm vương, ngài ấy căn dặn đưa cho Diêm hậu uống để trị thương, không phải là máu bình thường." U Tịch bật cười khẩy, con tiểu quỷ né đầu cho U Tịch cầm lấy cái ly. Sau đó cô cứ thế đem ly máu từ từ đổ xuống sàn. "Quý giá quá! Hắn là đang muốn thâu tóm dòng máu đang chảy trên người ta sao?" U Tịch phủi tay, cô gắng gượng đứng dậy, giẫm lên người con tiểu quỷ rồi đẩy cửa ra ngoài.