Ứng long bị hút vào một không gian lạ lẫm, một nơi mà anh chưa từng thấy qua. Nhưng ở đây tuyệt đối không nằm trong tam giới, anh có thể chắc chắn điều đó. Xung quanh đều là màu trắng như sơn, trống trãi và bằng phẳng không hề có bất cứ thứ gì. Không phải mặt đất lại chẳng phải hư không, nhưng không khí ngột ngạt tới nỗi hô hấp khó khăn.
Ứng long vốn đã bị thương nặng, nó không đi nổi nữa nên đã nằm vật ra, tạm thời phó mặc tất cả. Nhưng anh vừa nhắm mắt nằm xuống thì giống như cảm giác có ai đó đem mặt đất lật ngược lại. Ứng long té úp mặt xuống đất, sau đó mặt đất lại lật. Té sấp té ngửa mấy lần, anh quyết định không thèm nằm nữa.
Mệt quá, Ứng long hiện lại thân người, chống thanh kiếm đi tới đi lui. Có lẽ đã tìm mấy ngày nhưng vẫn chẳng có chút tiến triển gì, anh bắt đầu yên lặng ngồi thiền. Nhưng vẫn không thể yên thân được, lúc này anh nghe thấy tiếng bước chân đang chạy đến. Bước chân đó rất đông, tưởng chường như có đến vài trăm con bò mộng đang chạy.
Thiên Chí mở mắt, chống kiếm đứng dậy nghênh đón bước chân kia. Không lâu sau, quả thật đã xuất hiện một đám con vật giống như Tuần Lộc nhưng trên lưng con nào con nấy đều mọc thêm một đôi cánh màu đen xuất hiện. Thiên Chí vung kiếm gọi lửa, nhưng không ngờ tới, ở trong không gian này không thể gọi Tử Ly hoả.
Có kẻ thao túng nơi này!
Thiên Chí né không kịp, sớm đã bị đám Tuần Lộc kia giẫm ngang tả tơi. Sau trận giẫm đạp, Thiên Chí đứng dậy, cả người đau nhức nhưng không hề có chút vết thương nào. Bỗng nhiên xuất hiện tiếng khóc, Thiên Chí xung quanh tìm kiếm. Anh nghe thấy tiếng khóc ở phía tây, mặc dù đang bị nhốt ở đây nhưng anh là rồng thần, vẫn có thể phân biệt được phương hướng. Ở hướng tây kia mọi sinh vật đều như cạn kiệt sinh khí, hệt như mặt trời lặn. Mập mờ ở nơi đó, bóng dáng U Tịch hiện ra.
U Tịch đang khóc! Cô ngồi bên trong kết giới quay lưng lại, tóc tai rũ rượi, bộ dạng thê thảm. Thiên Chí điên cuồng chém xung quanh: "Ngươi là ai? Ngươi là kẻ nào mà lại dám nhốt bổn thần ở nơi này. Có gan thì xuất đầu lộ diện đi."
Xung quanh không có ai trả lời, nhưng vết kiếm kia cũng không chém được vào đâu cả. Không gian lúc này có thể móp méo, dẻo dai đến cùng cực. Thiên Chí chém đến mệt lả người, anh lững thững quay đầu nhìn về hướng đông. Nơi ấy sáng như mặt trời bình minh, khung cảnh trống trãi xuất hiện một cây cọ vẽ. Cây cọ ấy tự do vẽ ra vô vàn những cảnh tượng lại mắt, cứ vẽ rồi lại xoá, xoá rồi lại vẽ không biết mệt. Thiên Chí xuôi kiếm, lùi về sau mấy bước rồi lẩm bẩm: "Tân thế giới?"
Ngoài Diêm vương Địa Chí muốn biến tam giới thành Địa ngục ra, còn một kẻ khác muốn xoá sổ tất cả như mặt trời lặn. Sau đó lại như mặt trời mọc vào hôm sau mở ra tân thế giới, tùy ý vẽ ra mọi thứ. Và nới Thiên Chí đang đứng chính là ranh giới ở giữa, đàn hồi và bất diệt.
Lại là tiếng khóc thương, lần này giống như hàng ngàn hàng vạn sinh linh trong tam giới đang đồng loạt than khóc. Thiên Chí quay đầu, sững sờ đến ngẩn người. Bởi vì ở phía tây kia đang hiện lại cảnh tượng U Tịch bị Diêm vương Địa Chí đào lấy đôi mắt. Ngay khoảnh khắc ấy tuy rằng U Tịch vẫn luôn im lặng bất động, nhưng vạn chủng ngoài kia lại đang đồng loạt khóc thương.
"Đáng chết!"
Thiên Chí bất thình lình nói ra câu ấy. Sau đó anh cảm thấy đột nhiên cả người nóng như lửa đốt, khắp các cơ quan nội tang đều như đang bị thiêu cháy. Thiên Chí trời sinh không sợ lửa, cũng không có cảm giác nóng, bởi vì anh sở hữu trong mình ngọn lửa Tử Ly hoả. Nhưng cảm giác nóng này, đến đầu óc cũng trở nên mù mịt. Thiên Chí thống khổ ôm đầu ngồi xuống rên rỉ.
Tới rồi!
Thiên Sát mệnh tới rồi!
Thiên Chí ở trận chiến mấy ngàn năm trước đây đã vô cùng vất vả, đến cả nguyên thần cũng phong ấn mới có thể trấn nó được. Nhưng bây giờ anh đã bị khiêu khích bằng tất cả những thứ đang xảy ta ngoài kia. Một lần nữa, Thiên Sát mệnh trong anh lại trỗi dậy. Cảm giác hiếu sát đang dâng lên trong người anh. Hơn bất cứ lúc nào, anh cảm thấy bây giờ sức mạnh của mình như đạt tới cực đại, cảm giác như có thể lật đổ cả bầu trời.
Thiên Chí chậm rãi đứng dậy, chậm rãi mở ra đôi mắt nhuộm đầy lửa tím. Anh tuốt kiếm, dồn hết sức lực hướng về phía tây muốn chém. Lúc này đâu đó vang vọng một giọng nói, giọng nói kia ở trong không gian này trở nên méo mó đáng sợ: "Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, thay vì giải cứu thế giới cũ nát đã không thể vãn hồi đó, sao ngươi không tiến đến tân thế giới?"
"Ta nhổ!"
Thiên Chí lúc này giọng nói không hoà nhã như trước đây, mà giọng của anh mang theo đầy sát khí và ngạo ngễ. Giọng nói kia có chút tức giận: "Ngươi đúng là một con rồng ngu ngốc, ngu từ năm này đến năm khác. Năm xưa ngươi cũng đã xả thân cứu lấy đám chúng sinh ngu ngốc kia của ngươi. Kết quả thì sao, bọn chúng chẳng những không mang ơn ngươi, còn cho rằng ngươi chính là kẻ có tội, ngươi chịu tội là đáng. Đến khi ngươi được hồi sinh, bọn ngu ngốc đó lại nói rằng ngươi đã phản bội lời thề, để xổng ác linh, truy giết ngươi. Có đáng không, khi ngươi là một thần thú viễn cổ cao quý của trời đất, sức mạnh vô biên?"
"Nói nhiều cũng vô ích thôi. Một kẻ như ngươi làm sao hiểu được nỗi đau mà chúng sinh phải chịu? Bỏ đi, ngươi đi con đường của ngươi. Ta đi con đường của ta, gặp nhau ở trận chiến."
Thiên Chí vừa dứt lời, anh đã dứt khoác chém một kiếm kia xuống. Ở bầu trời phía tây đó chẻ ra làm đôi, Thiên Chí hoá thành hình rồng, nhanh chóng thoát ra ngoài.
"Hừ! Vậy mà hắn lại không bị dao động. Làm hại ta hỏng hết một con mắt đẹp đẽ này."
Đại Ngâu đang đứng ở nơi nào đó xa lạ, con mắt làm cánh cửa đến nơi nhốt Thiên Chí đã vỡ tan tành trông vô cùng kinh dị. Thế nhưng nó vẫn không mảy may nhúc nhích, giống như không hề cảm thấy đau chút nào.
U Tịch sau khi Diêm vương Địa Chí lấy đi Thiên Địa nhãn, cô cũng đã chìm vào bóng tối. Không biết hắn và Đại Ngâu đã đi lúc nào, chỉ là rất lâu sau đó cô mới không còn ngửi thấy mùi chướng khí của hắn. U Tịch ngồi bệch xuống đất, tóc tai rũ rượi, chiếc váy đỏ rách nát muốn thảm hại bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô đang quơ quàng tìm đồng hồ Sinh Tử đã bị Đại Ngâu làm văng ra ngoài.
U Tịch bởi vì không còn nhìn thấy gì nữa nên mọi thứ trở nên khó khăn. Cô vẫn chưa thể thích nghi được, nên dù quơ quàng rất lâu vẫn không thể tìm thấy được đồng hồ. Dù cho có thê thảm thế nào đi nữa nhưng cô vẫn không mở miệng cầu xin ai hay bất cứ điều gì. Ngay lúc U Tịch cô đơn và tuyệt vọng nhất thì cô đã ngửi thấy một hương quen thuộc, là mùi hương của vạn dặm xưa cũ.
Mùi hương kia mỗi lúc một gần, mang đến cho những người xung quanh một cảm giác vô cùng dễ chịu. U Tịch không quơ quàng nữa, cô bất giác nhìn về hư không trước mặt, mỉm cười nói một câu: "Thiên Chí, anh đã về rồi!"