"Tông Nhân, ngài mau đưa U Tịch hồn chủ đi đi. Chỗ này để lại cho ta."
Đại Tế Ti lên tiếng giục, Tông Nhân quay lại nói: "Không được!"
"Thiên giới không phải là một đám rùa rụt cổ. Hãy nhớ, chúng ta vẫn luôn bảo vệ nhân gian. Bây giờ đây ta đã có thể đi gặp Khiên Ti Giám được rồi. Mau đi!"
Đại Tế Ti vừa mới dứt lời, Tông Nhân còn chưa kịp ngăn cản thì ông đã dùng dị năng tiễn bọn họ một đoạn xa rồi. U Tịch và Tông Nhân ở trên lưng hổ thần quay đầu nhìn lại phía đó, chỉ thấy một đám khói bay. Tông Nhân quay lại nhìn U Tịch, cô cúi đầu, sau đó chậm rãi gật đầu. Đại Tế Ti đã hy sinh bản thân để cứu bọn họ một lần. Hiện nay tướng lĩnh của tam giới đã mất thêm, U Tịch sợ rằng kết quả của năm xưa lại xảy ra một lần nữa.
Hai người họ đến núi Linh Sơn, Tông Nhân không thể ở cùng U Tịch, hắn bắt đầu việc tìm kiếm tung tích của Ứng long. U Tịch nằm ngủ qua một thời gian, không biết đã bao lâu cô mới tỉnh lại. Lúc này cô nhìn thấy một hình bóng màu đen quen thuộc đang ở bên ngoài kết giới. Là Đại Ngâu, U Tịch cẩn thận không dám bước ra khỏi kết giới, cho đến khi cô nhìn thấy sâu trong đôi mắt màu đỏ của Đại Ngâu xuất hiện một khung cảnh.
U Tịch dán mắt sát vào kết giới, nhìn rõ mồn một cảnh tượng kia trong mắt Đại Ngâu. U Tịch chấn động mạnh: "Thiên Chí? Thiên Chí vẫn còn sống, ngươi đã nhốt Thiên Chí ở đâu?"
Đại Ngâu ở trước mặt U Tịch lúc này bỗng nhiên trở nên quá đỗi xa lạ. Nó khẽ chớp mắt một cái, sau đó mở lên đã không còn cảnh tượng nào nữa rồi. U Tịch khẩn trương hét lên: "Ngươi nhốt Thiên Chí trong đôi mắt mình? Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai?"
U Tịch cảm giác rằng Đại Ngâu hiện tại không phải là do bị Diêm vương Địa Chí sai khiến. Nó nhẹ rùng mình một cái, ma chướng vốn bám xung quanh nó đều tan biến hết. Nếu như không nhầm, trên người nó chính là thần khí, một loại thần khí không thể đoán được, lạ lẫm và đáng sợ.
Tự mình phá bỏ ấn chú của Diêm vương Địa Chí, Đại Ngâu cất lời: "Ngươi cũng khá lắm, có thể sử dụng Thiên Địa nhãn đến cỡ này!"
"Ngươi chân chính là ai?"
Đại Ngâu im lặng không trả lời. Chỉ là trong đôi mắt nó ẩn hiện một cảnh tượng kia. Đôi mắt của nó chính là lối vào chỗ của Thiên Chí, nếu như có thể đâm vào đó, nhất định sẽ mở được cánh cửa. Khung cảnh mà Thiên Chí đang ở vô cùng xa lạ, không giống bất kì nơi nào trong tam giới. Rốt cuộc thì nó nằm ở đâu, còn nơi nào mà Thiên Địa nhãn không thể nhìn thấy nữa ư?
U Tịch cẩn thận giấu roi Sinh Tử trong tay áo, nắm chắc mũi roi trong lòng bàn tay. Nếu như thuận lợi cắm vào mắt Đại Ngâu, cô sẽ theo dây roi đi vào. Nào ngờ vừa mới đâm vào, cho dù động tác của U Tịch có nhanh thì đôi mắt kia vẫn nhanh hơn. Lúc U Tịch vừa đâm vào, tròng mắt kia tựa như có nam châm, hít chặt mũi roi. U Tịch giật mình, cô không kịp tháo bỏ đồng hồ thì đã bị kéo ra khỏi kết giới.
U Tịch vừa nhào khỏi kết giới thì đồng hồ Sinh Tử trên tay cô cũng bị văng khỏi tay. Một bóng đen nhanh như chớp nhào tới, bóp cổ ấn cô vào bệ kết giới. U Tịch ngạt thở lấy tay bưng cổ mình, lúc này cái bóng đen kia hiện ta rõ ràng trước mặt, là Diêm vương Địa Chí. U Tịch hai mắt đỏ ngầu nhìn Diêm vương Địa Chí, khàn khàn trong cổ họng: "Tại sao, tại sao ta lại không thể nhìn thấy trước là ngươi đến?"
"Ngươi đoán xem?"
Đại Ngâu vung roi Sinh Tử ra khỏi mắt mình, tròng mắt bị mũi roi cắm vào vừa đó là lành lặn lại không hề gì. Nó đang chậm rãi đi về phía U Tịch. U Tịch đảo mắt nhìn nó: "Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Thần thú canh giữ Thiên Địa thư!"
"Cái gì?"
U Tịch kinh ngạc đến ngây người, thảo nào xưa nay cô chưa từng nhìn thấy thứ gì liên quan đến Đại Ngâu. Nhưng không phải Đại Ngâu vốn là thần khuyển canh giữ cổng trời nam, sau đó mới đi cùng Ứng long sao?
"Đừng cố suy nghĩ lung tung. Bổn toạ thọ ngang Thiên Địa thư, mà Thiên Địa thư thọ ngang trời đất! Ngươi cho rằng thứ súc sinh này có thể thao túng được ta sao?"
U Tịch im lặng, Đại Ngâu có thể đọc được suy nghĩ của cô. Đúng là... Vở kịch hay bao giờ cũng diễn ở phút cuối cùng. Tay của Diêm vương Địa Chí vẫn ở trên cổ của U Tịch không hề nới lỏng. Nhìn U Tịch như sắp chết ngạt đến nơi, Đại Ngâu mới lại nói: "Địa long, ngươi không định đoạt lấy Thiên Địa nhãn sao. Vậy còn chần chờ gì nữa?"
"Hoang tưởng! Thứ dơ bẩn như hắn có tư cách gì mà sử dụng Thiên Địa nhãn?"
U Tịch cười khẩy một cái, bàn tay đang giơ lên của Diêm vương Địa Chí bỗng khựng lại. Đại Ngâu không vui nhìn hắn nói: "Vô dụng! Không phải máu của ngươi đã hoà lẫn vào máu của cô ta sao, không phải ngươi đã tính toán sẵn đến giây phút này hay sao?"
Diêm vương Địa Chí không hề e sợ U Tịch, hắn chính là đang e sợ Đại Ngâu. Một cú chuyển mình như thế của Đại Ngâu há có ai mà không sợ hãi chứ. Khoảnh khắc Đại Ngâu gặp hắn lúc hắn đang truy đuổi U Tịch, hắn đã sợ hãi rồi...
("Địa long!"
Diêm vương Địa Chí sau khi xuống tay giết Đại Tế Ti thì vẫn đang ở trong hư không im lặng nhắm mắt. Hắn muốn tìm kiếm thứ nhất là tung tích của Thiên Chí, thứ hai là muốn đuổi theo U Tịch. Hắn cho dù thế nào cũng không tin tưởng một cú kia của hắn có thể đánh bại Ứng long biến mất không một dấu vết.
Sau khi nghe ai đó ở phía sau gọi mình, Diêm vương Địa Chí mở mắt, chậm rãi quay lại, nhìn thấy Đại Ngâu đang bước đi trên không trung.
"Sao có thể?"
Diêm vương Địa Chí cảnh giác cao độ. Đại Ngâu tiếp cận hắn, nhẹ nhàng không có một chút động tĩnh nào, nó nói: "Đang tìm anh trai song sinh kia của ngươi sao? Yên tâm đi, ta đã nhốt hắn trong đôi mắt mình, hắn sẽ không thể thoát ra được đâu."
"Ngươi là ai?"
Diêm vương Địa Chí vung trượng chĩa thẳng về phía Đại Ngâu. Đại Ngâu vẫn không chút hề hấn, nó vẫn đang tiến về phía Diêm vương Địa Chí. Đột nhiên đôi mắt Đại Ngâu đỏ lên, Diêm vương Địa Chí như bị cuốn vào đó. Chỉ trong một niệm, Diêm vương Địa Chí tỉnh lại. Đầu tiên trên mặt hắn tràn đầy kinh hãi, sau đó lập tức chống trượng quỳ xuống một chân, chắp tay nói: "Nguyện góp sức cho thần thú đại nhân!"
Đại Ngâu hừ một tiếng rồi nói: "Địa long, ngươi thật sự rất dễ nói chuyện. Bổn toạ thích tâm địa đen tối của ngươi. Nào, đi thôi. Bổn toạ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện trước!")
"Bổn toạ cho ngươi thời gian mười giây, nếu như vẫn chưa đoạt được Thiên Địa nhãn thì ván bài này không cần tiếp tục nữa."
Đại Ngâu nói một câu cảnh tỉnh Diêm vương Địa Chí, hắn lập tức lấy lại tinh thần. Mưu tính bao lâu cuối cùng ngày này cũng đã đến, sợ hãi lúc này thì có ích gì chứ. Diêm vương Địa Chí cắn lấy đầu ngón tay, ép máu ra ngoài, sau đó đưa lên trước mắt U Tịch. U Tịch liều mạng nhắm nghiền hai mắt, nhưng hiện tại bị Diêm vương Địa Chí bức đến hai mắt đau nhói, không thể nhắm được.
Lẽ nào tất cả đến đây là kết thúc rồi ư?
Đây là thứ số mệnh chết tiệt gì chứ?
Cô bây giờ chỉ là một con cá đã nằm trên thớt không còn sức vùng vẫy, chỉ có thể mặc cho số phận. Đến khi đã không chịu nỗi nữa, cô mở mắt lên, nhìn lấy tam giới lần cuối cùng. Diêm vương Địa Chí vung tay ngang mắt cô, sau đó ánh sáng đã tắt hẳn. Tam giới vẫn còn đau khổ như thế, chỉ là kể từ lúc này, cô không còn có thể nhìn thấy nữa...