Chương 76: Linh hồn của U Tịch

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:27:43

Ứng long một đường bay thẳng xuống Địa phủ. Âm binh và những thứ dơ bẩn khác nhìn thấy Ứng long đều không dám ló ra, tất cả tháo chạy nháo nhào. Thật không biết, với đám tay sai nhát cáy như thế, Diêm vương Địa Chí có thể làm nên bá nghiệp gì đây? Đôi mắt Ứng long dưới Địa phủ sáng rực, soi rõ khắp nơi. Đột nhiên nó tăng tốc bay về phía căn phòng mà U Tịch bị nhốt, sau đó một cú hút vào. Căn phòng làm bằng xương sọ vô cùng chắc chắn, ấy vậy mà lại bị Ứng long một cú hút sập. U Tịch không biết nó muốn làm cái gì cho đến khi nhìn thấy ngọn đèn lưu ly màu xanh chầm chậm bay lên. Ứng long sao lại muốn lấy ngọn đèn lưu ly kia? Ứng long vừa đưa tay trước của nó lên muốn hứng lấy ngọn đèn thì một cơn cuồng phong kéo đến. Ngọn đèn lưu ly biến mất. Đến khi cuồng phong dừng lại thì nhìn thấy Địa long một mình sừng sững đứng ở đó, nó ngậm ngọn đèn ở trong miệng. U Tịch nhìn thấy ngọn đèn đột nhiên bồn chồn khó tả, cô tựa như đứng không vững trên lưng Ứng long. Vậy mà Ứng long có thể nhận ra, nó gầm lên một tiếng về phía Địa long rồi nói: "Địa long, ngươi dám dùng trái tim con người để luyện thành đèn?" Trái tim con người ư? Câu đó khiến U Tịch càng thêm chú ý. Nhưng Ứng long lại đột nhiên nói: "Trái tim lưu ly? Địa long, ngươi hết thuốc chữa rồi!" Địa long nghe thấy như thế, nó trước tiên biến về thành hình người, sau đó mới cúi nhẹ đầu về phía Ứng long với thái độ khinh bỉ nói: "Chúc mừng thần thú Ứng long quy vị!" Ứng long rất biết điều, nó ra hiệu cho U Tịch rời khỏi lưng nó rồi mới biến về thành Thiên Chí. Thiên Chí không rõ trái tim lưu ly kia là của ai, nhưng với đôi mắt thần Long của mình, anh biết nó có giá trị như thế nào. Nhìn người em trai thái độ khinh khỉnh kia, anh lắc đầu nói: "Ngươi điên rồi, ngươi giữ trái tim đó, Thần Phật bất tha." Diêm vương Địa Chí cười ha hả, hắn nói: "Ta đã là thần, vậy ta còn sợ ai?" Sau đó Diêm vương Địa Chí nhìn về phía U Tịch, chỉ vào ngọn đèn lưu ly nói: "Cô có biết không? Trái tim lưu ly này Thiên Địa chỉ có một, đó là trái tim của người hành thiện nhiều kiếp, phúc đức vô biên. Trái tim này dùng để làm đèn, cháy ngàn năm không tắt." "Trái tim lưu ly, của ta?" Đó chính là ngọn đèn ở trong căn phòng nọ dưới Địa phủ. Lồng ngực U Tịch đột nhiên xuất hiện một tia ấm áp. Người có trái tim lưu ly không một vết khuyết, không một chút vẫn đục mới có tư cách mở ra Thiên Địa nhãn. "Ai?" U Tịch bỗng dưng chạy về phía Diêm vương Địa Chí. Cô khẳng định rằng mình vừa thấy một cái bóng. Cái bóng mặc một chiếc áo ngũ thân màu đỏ, tóc đen dài và giống hệt như cô. Biết cô đã nhìn thấy mình, cái bóng vốn đang đứng cạnh ngọn đèn lưu ly vội chạy đi. Diêm vương Địa Chí tựa như rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cái bóng. Hắn vừa quay đầu tìm kiếm cái bóng vừa muốn giấu đi ngọn đèn. Thế nhưng hắn vẫn không nhanh bằng, U Tịch còn cách Diêm vương Địa Chí mấy mét đã thấy cái bóng như một cơn gió cuộn tròn xung quanh ngọn đèn. U Tịch nhào tới bắt lấy cái bóng nhưng chỉ bắt được không khí mà thôi, bởi vì cái bóng đã nhanh chóng nhập vào ngọn đèn. Sau khi cái bóng nhập vào, ngọn đèn trở nên sáng rực rồi hắc ra một loại sức mạnh kì lạ khiến cho Diêm vương Địa Chí không giữ nổi mà để nó bay vụt khỏi tay hắn. U Tịch nhìn theo ngọn đèn, cô bỗng dưng như bị thôi miên, cô nhắm mắt, sau đó mở ra đã nhìn thấy cảnh tượng của quá khứ hơn một trăm năm trước. "Làng Phù Dung thuở đó hưng thịnh thái bình hơn rất nhiều so với những nơi khác. NgườiNgười ta luôn truyền tai nhau rằng nhà họ Đỗ sinh được một cô con gái mệnh pháp sư tên gọi Đỗ U Tịch. Năm lên mười tuổi đã có thể liệu sự như thần, xua đuổi tà ma trong thôn. Thế nhưng nhiều người già ở làng vẫn nghi kị cô, bởi vì khi vừa sinh cô ra thì mẹ cô đã qua đời. Già làng đều nói cô khắc chết mẹ mình, từ đó cho dù cô có làm bao nhiêu việc giúp người nhưng vẫn không ít người coi cô như ma quỷ. Đỗ U Tịch đặc biệt thích màu đỏ thẫm, từ lúc biết điệu đà, cô luôn mặc những chiếc áo ngũ thân màu đỏ thẫm. Cô có một đôi mắt rất đặc biệt, đó là sâu hoắm và lạnh lẽo tối tăm. Người ta nói đó là đôi mắt cản mệnh của thân chủ, vì thế không có nhà nào muốn tới hỏi cưới cô. Năm mười bảy tuổi, Đỗ U Tịch từng diệt được tà ma ẩn nấp trong miếu thần. Khi đó làng Phù Dung đều trở nên tăm tối bởi tà khí của đám ma quỷ. Đêm đến ma quỷ cầm đèn đi khắp đường thôn, bắt trẻ con đem giấu để ăn thịt. Làng Phù Dung vốn hưng thịnh nay đột nhiên trở nên hoang tàn. Chập tối là nhà nào cũng đóng chặt cửa không dám ra đường. Đỗ U Tịch tay không tất sắt, tìm đến miếu thần kia để trừ hại giúp dân. Khi đó cô mới biết bản thân có thể nhìn thấy được vạn vật, quá khứ và tương lai của Thiên Địa. Cô không biết đôi mắt của mình là thứ gì, nhưng cô chỉ biết mình có nghĩa vụ giúp đỡ người khác, không lấy công lao. Từ sau đêm đó, Đỗ U Tịch dần được người dân tín phụng, tôn làm nữ pháp sư." Đỗ U Tịch! Là ta! Cuối cùng cũng có một ngày U Tịch nhìn thấy được quá khứ của mình. Điều mà cô đã ao ước trăm năm qua, quá khứ khi cô còn là con người. Hoá ra người con gái mặc áo ngũ thân màu đỏ thẫm đã cứu bỉ ngạn linh trong giấc mơ kia chính là cô. Hoá ra khi còn là con người cô có hình dáng như vậy, từng là một nữ pháp sư tôn quý. Hoá ra khi đó, cô đã từng mở được Thiên Địa nhãn. Nhưng vì sao, vì sao lại không thể nhìn thấy nữa? U Tịch quay đầu nhìn Thiên Chí, cả anh và Diêm vương Địa Chí vẫn đứng yên như trời tròng. Sao thế này, cả Địa phủ, trăng máu, mọi vật đều như ngưng lại... Cô đang ở đâu đây? Đột nhiên U Tịch thấy chói mắt quá, một ánh sáng màu xanh đang phóng đại trước mặt. Cô che mắt nhìn lên, thì ra là ngọn đèn lưu ly kia. "Trái tim?" U Tịch hỏi khẽ, ngọn đèn lưu ly phảng phất một cái rồi đột nhiên cất giọng quái lạ: "Ngươi đây rồi, thân xác tội nghiệp. Ta đã đợi ngươi hơn một trăm năm rồi!" Giọng nói kia vừa dứt, nó đã nhanh chóng lao thẳng đến và nhập vào người U Tịch. U Tịch dường như sắp không dung hoà nổi, cô cảm thấy cả người bốc cháy phừng phừng, sau đó lại trở nên rung rẩy. Nơi lồng ngực trống hoác lạnh lẽo bao lâu nay, bây giờ cảm thấy như đã được lắp đầy. Đây chính là cảm giác có trái tim sao, ấm áp quá...