U Tịch khâu xong vết thương cho Đại Ngâu thì hai người lại bị chia cách. U Tịch vẫn bị nhốt trong ngục Câu Lưu, lạnh đến thấu xương. Cô ngồi co ro bó gối trong ngục, yên lặng nhắm mắt. Không biết hiện tại là ngày hay đêm, thời gian giống như đã ngừng lại...
Một đốm sáng đang tới gần, U Tịch chậm rãi mở mắt. Phía ngoài lồng sắt có ai đó đang thắp một cây nến cầm trên tay. U Tịch cẩn thận nhìn, là Thiên nữ Tuệ Lan. Cô lại nhàm chán nhắm mắt, bởi vì cảm thấy Tuệ Lan kia chính là không có một chút ý tốt nào đâu.
Thiên nữ Tuệ Lan năm lần bảy lượt bị U Tịch xem thường, cô ta vô cùng tức giận dùng chân đá vào thanh sắt gây ra tiếng kêu vang vọng khắp Địa phủ. U Tịch bị làm ồn đến mức phải mở to hai mắt, trừng trừng nhìn cô ta: "Ngươi vẫn chưa hết điên sao, chạy đến đây như con chó xổng chuồng thế?"
"Chủ nhân giao cho ta đến đây giám sát ngươi. Hiện giờ người đã là chim trong lồng, cẩn thận ta xé cái miệng ngươi ra."
Thiên nữ Tuệ Lan chân vẫn bị đau do đá vào lồng sắt, cô ta một tay cầm nến, một tay xoa chân, miệng vẫn không quên la lối. U Tịch không buồn nhúc nhích hoặc không nhúc nhích nổi, cô thở cũng ra cả khói lạnh, cau mày nói: "Chủ nhân? Ngươi phản bội Thiên giới rồi ư?"
"Thiên giới chó má, toàn là một lũ rùa rụt cổ. Lão già Thiên vương kia sai khiến ta làm bao nhiêu việc cho hắn, hại ta chết đi sống lại mấy kiếp, thậm chí còn bị Địa long thủ tiêu mấy lần. Vậy mà bây giờ lão lại nuốt lời, nịnh bợ Ứng long, đã vậy còn chối bỏ ta."
Thiên nữ Tuệ Lan càng nói càng phẫn nộ. Nhưng không ai có thể cảm thông cho cô ta cả. Những gì cô ta làm chỉ để đổi lấy tham vọng của bản thân cô ta mà thôi. Tự cho mình là thông minh, cô ta nghĩ Thiên vương lão thần là kẻ ngốc hay sao.
U Tịch lại nhắm mắt, điều này khiến cho Thiên nữ Tuệ Lan vô cùng không vui, cô ta đưa tay tạo ra một cục tuyết lớn, cứ thế ném thẳng vào U Tịch. U Tịch giật mình đứng lên, Bỉ Ngạn linh trên bàn chân cô nhanh chóng bò lên hút sạch tuyết cho cô.
"Lạnh sao, ta tưởng ngươi không biết lạnh chứ?"
U Tịch ném cho Thiên nữ Tuệ Lan một cái nhìn lạnh lẽo, cô rút Sinh Tử roi ra, nhỏ giọng chửi một tiếng "Con mụ điên này!" Sau đó vun roi qua khỏi lồng sắt, nhắm thẳng vào Thiên nữ Tuệ Lan. Một vết rách dài xuất hiện trên má trái của cô ta do roi Sinh Tử tạo nên chắc chắn vĩnh viễn không thể lành lại. Cô ta ném cây nến xuống đất, bưng mặt rống lên mấy tiếng như dã thú rồi quay lưng chạy mất.
"Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ móc mắt ngươi ra!"
U Tịch thu roi, lại co ro ngồi xuống tựa lồng sắt nhắm mắt. Qua một lúc nữa, đột nhiên cô cảm thấy có ai đó đang kéo váy mình. U Tịch thận trọng mở mắt, đập vào mắt cô là một hình dáng đen đúa không có mặt. Nhưng cô có thể nhận ra mùi này, là mùi của Diêm vương. U Tịch ngẩng đầu, hỏi cái bóng đen đang từ từ như dạng lỏng chảy vào trong lồng sắt: "Thất điện Diêm vương?"
Cái bóng đen cất giọng òm òm: "Là ta! Quan sứ U Tịch vẫn tốt chứ?"
"Đừng có hỏi ngu nữa, ngươi nhìn ta trông giống đang ổn ư? Còn ngươi, vẫn chưa bị Địa long giết sao?"
U Tịch này vẫn không bỏ thói độc mồm độc miệng. Gặp lại người ta không hỏi người ta làm thế nào còn sống mà lại hỏi người ta sao vẫn chưa bị giết. Cái bóng tự xưng là thất điện Diêm vương kia không có hơi để hơn thua với U Tịch. Hắn khó nhọc nói: "Là thần khuyển Đại Ngâu đã cứu ta!"
U Tịch không cảm thấy Đại Ngâu sẽ làm loại chuyện thừa thải đó. Càng huống hồ nó hiện tại đang thần trí không ổn, làm gì có thể cứu ai được. Thấy U Tịch vẻ mặt vô cùng hoài nghi, thất điện Diêm vương tiếp luôn: "Bởi vì ta cũng là khuyển tộc!"
Thì ra là đồng loại!
"Ngươi đến đây làm gì?"
Nghe U Tịch hỏi, thất điện Diêm vương ra sức dụng dạng lỏng kia làm thành xúc tua mà bẻ lồng sắt, hắn nói: "Để cứu ngươi! Câu Lưu ngục này vốn là do ta lập nên, ta nghĩ phá vỡ nó không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta đang bị Địa long truy đuổi không thể giúp ngươi được nhiều. Còn lại phải xem ngươi rồi."
Trong đầu U Tịch vang vọng tiếng nói của ai đó nghe không rõ, nhưng cô hiểu được kẻ đó đang kêu cô hãy tìm con tiểu quỷ ở Thương Ngạn đài giúp đỡ. Là Thiên Địa thư gọi cô, nhưng sao cô có thể kéo người vô tội vào để họ hy sinh vô ích chứ. Diêm vương Địa Chí hắn không giết cô là bởi vì cô còn giá trị lợi dụng, nhưng những người khác hắn nhất định sẽ không nương tay.
U Tịch ôm đầu kềm chế, đợi sau khi thất điện Diêm vương bẻ xong lồng sắt, cô bắt đầu đứng dậy và chạy trốn. Quả nhiên là người chế tạo, phá hủy không một chút động tĩnh nào. U Tịch không kịp cảm ơn, cô khẩn trương gọi Bạch Ngư ra dò đường. Lúc này có lẽ Diêm vương Địa Chí đang đi đồ sát ở đâu đó rồi nên không phát hiện cô vượt ngục.
Địa phủ cô lạnh cô đã từng tung hoành ngang dọc, bây giờ lại trở thành ác mộng. U Tịch lê thân khó nhọc, cố né tránh đám âm binh quỷ sai để đi về hướng nhân gian. Trong cơn đau cùng cực từ trong máu, cô đã nhìn thấy một điều khủng khiếp. Diêm vương Địa Chí muốn đưa máu của hắn vào cơ thể cô để hoà nhập với Thiên Địa nhãn. Một kẻ có dã tâm hủy diệt tam giới, muốn thống trị tam giới vĩnh viễn chìm trong bóng tối, biến thành Địa ngục.
Hai hình dáng giống nhau, cùng nở ra từ một quả trứng. Nhưng một người là thần, một kẻ là quỷ.
Đoạn đường mới dài làm sao, nhưng may mắn trên chân có Bỉ Ngạn linh nâng đỡ nên bước chân có thể dễ dàng hơn. Chuông Tử Linh vang lên leng keng, giúp xua đi những âm hồn dã quỷ vất vưởng muốn xâu xé cô.
Ngay lúc này, lạnh lẽo và đau đớn. Nhưng U Tịch lại đột nhiên nghĩ về Thiên Chí, không biết anh đang làm gì, có đi tìm cô hay không. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị U Tịch đuổi ra khỏi đầu, nhường chỗ cho suy nghĩ tìm cách thoát thân. Bạch Ngư đối với dòng nước chướng khí này rất nhạy bén, nó đã dẫn đường cho U Tịch tránh những tay mắt của Diêm vương Địa Chí.
Đi mãi, đi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy Hồi Ngạn quan đổ nát hiện ra trước mặt. U Tịch mừng rỡ, đưa Bạch Ngư vào đồng hồ Sinh Tử rồi rảo bước nhanh hơn. Đi qua Hồi Ngạn quan thì đến Bỉ Ngạn trì, nước trong trì đã cạn lại từ lúc nào, chỉ thấy toàn màu đỏ không biết là thứ gì. Hoa bỉ ngạn giữ trì đã đi đâu không thấy đoá nào cả. Xung quanh đó đổ nát tan tác do Thiên Chí đánh kết giới tạo ra.
U Tịch khẽ chớp mắt, Thiên Địa nhãn hoạt động, cô nhìn thấy cảnh tượng Thiên Chí tay cầm kiếm Tử Ly điên cuồng chém vào kết giới, không biết khi nào trên môi cô lại nở một nụ cười yếu ớt. Một cảm giác lạ lẫm xuất hiện, như một đốm lửa ấm áp giữa Địa ngục lạnh lẽo. Sau đó cô thấy Thiên Chí áo rách nát, giật phăng bỏ áo rồi quay lưng bước đi. U Tịch vô thức đưa tay vào không trung trước mặt như muốn níu lại. Nhưng hình bóng Thiên Chí khoác áo choàng của trắng của Đại Tế Ti cứ thế xa dần, xa dần. Trước mặt U Tịch đột tối lại, sau đó cô ngất đi.