Chương 75: Ứng Long quy vị

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:27:24

Thiên Chí một tay ôm ngang hông U Tịch, một tay tuốt kiếm Tử Ly chém về phía Diêm vương Địa Chí. Diêm vương Địa Chí thôi tấn công U Tịch, hắn mau chóng vung trượng đầu lâu đỡ đòn. Hắn kì thật nhìn một đôi trước mặt có chút ngứa mắt nói: "Cô chạy đến đây để sống chết có nhau với hắn à?" "Đúng vậy! Ngươi lại làm sao, ghen tị ư?" U Tịch lại chọc điên Diêm vương Địa Chí, hắn nhếch mép cười khinh bỉ: "Ta hiểu rồi, ngươi không thích làm Diêm hậu, muốn chui lủi chứ gì?" Thiên Chí chĩa kiếm ngang ngắt lời Diêm vương Địa Chí: "Cô ấy thế nào lại chẳng liên quan đến ngươi. Mau trả Đại Ngâu lại cho ta, nếu không ngươi chết chắc rồi!" Diêm vương Địa Chí ngửa cổ lên trời cười một tràng dài ghê rợn, trong lời nói mang theo châm chọc: "Haha! Trong mắt anh trai là ngươi ta rốt cuộc là cái thá gì? Ngươi cướp hết tất cả của ta, cướp luôn cả người yêu của ta. Bây giờ ngươi lại vì một con chó mà chĩa mũi kiếm đòi giết ta. Ta quả là có một người anh trai xứng đáng mà!" "Ai là người yêu của ngươi?" Sắc mặt của Thiên Chí tức thì thay đổi. Tức giận, ngạc nhiên, tò mò, ... Diêm vương Địa Chí hiểu rõ anh trai hắn, hắn đối đáp Thiên Chí cười cợt một cái rồi nói: "Ta không nói cho ngươi!" Hắn không nói, nhưng hắn lại đăm đăm nhìn về U Tịch. Này chẳng khác nào hắn nói người yêu ta đang đi với ngươi kia sao. Diêm vương Địa Chí đã có sức mạnh lại cộng thêm bản tính ranh ma, hắn muốn phá giữa. Thiên Chí không thể không nhìn về U Tịch, U Tịch lúc này càng thanh minh e là càng rối, cô chỉ lắc đầu nói một câu chắc nịch: "Ta không quen biết hắn!" Sau khi nói xong câu đó, U Tịch cảm thấy đầu đau như búa bổ, một âm thanh vang vang trong đầu cô: "Ngay cả nàng cũng không ủng hộ ta, vậy ta cần trái tim này làm gì? Người ta yêu luôn miệng nói yêu ta, nhưng chưa từng ủng hộ ta. Ta mơ bá nghiệp thì có gì sai, ta sinh ra thân phận thấp kém thì có gì sai?" Giọng nói của Diêm vương Địa Chí? U Tịch ôm đầu, giương mắt nhìn Diêm vương Địa Chí trước mặt. Hắn rốt cuộc là ai, trước đây cô và hắn có quan hệ gì? Trong đầu cô lại vang lên giọng nói đó: "Nếu như nàng không nhẫn tâm, vậy ta lấy trái tim của nàng trước!" Ai! Ai người đào lấy trái tim ta? Ai! Ai người khiến lồng ngực ta trống hoác lạnh lẽo? U Tịch thống khổ tột độ, ôm ngực khụy xuống. "U Tịch!" Là giọng của Thiên Chí gọi, anh cúi người đỡ cô. U Tịch vẫn còn tỉnh táo, cô nhìn căm phẫn nhìn về phía Diêm vương Địa Chí. Hai tiếng U Tịch vẫn còn vướng trong cổ họng hắn, cánh tay kia muốn vươn ra đỡ cô đang dang dở. Thấy U Tịch nhìn mình, hắn rụt vội cánh tay, nội tâm cào xé dữ dội. Hắn vì cái gì mà đẩy hai người hắn yêu thương đều rời xa hắn. Vì cái gì mà biến thành tội đồ của tam giới. Rốt cuộc là vì điều gì, điều gì đã đẩy hắn đi đến con đường ngày hôm nay... U Tịch đảo mắt về, ôn hoà nhìn Thiên Chí nói khẽ: "Đến núi Linh Sơn!" Lại một phút dao động mà Diêm vương Địa Chí để xổng hai đối thủ. Một cơn tức giận kìm nén đó đã khiến nước ngập xung quanh đó cháy thành lửa rợp trời, sinh linh kêu khóc. Thiên Chí đưa U Tịch trong kết giới bay đến núi Linh Sơn. Ở lưng chừng núi, U Tịch ra hiệu dừng lại. Cô tần ngần tới lui mấy vòng xem xét, theo như những gì cô nhìn thấy, có lẽ là ngay chỗ này. Nhưng tại sao vẫn không thể nhìn thấy gì? U Tịch thở dài một cái chán nản rồi đột nhiên hai mắt bừng sáng. Cô xoè bàn tay ra trước mặt, Thiên Địa thư hiện ra nằm trên tay cô. U Tịch bưng Thiên Địa thư xoay một vòng, sau đó dừng lại ở hướng Đông. Lúc này phía trước mặt nhoáng lên mấy lượt rồi từ từ hiện ra một tán cây Bồ Đề to lớn. U Tịch thu lại Thiên Địa thư rồi nở một nụ cười. Thiên Chí ngẩn người tại chỗ, thoáng chốc cảm xúc ngổn ngang. Một biểu cảm khó tả hiện trên mặt anh, kéo theo một giọt nước mắt. Giống như linh hồn bị đẩy khỏi thể xác rất lâu, hiện tại linh hồn tìm lại được thể xác của mình. Ai vì ai? Ứng long Thiên Chí vì tam giới mà rũ bỏ chân thân của mình, cô độc ngủ say dưới vạn trượng Hoàng Tuyền hàng ngàn năm. Có đáng không, khi anh cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé, khao khát hạnh phúc cho riêng mình? Một con rồng trắng đang nằm ngủ say dưới tán cây Bồ Đề to lớn kia, đẹp đẽ giống hệt như tranh vẽ. Cảnh trong tranh mỹ lệ thoát tục không tả xiết. U Tịch quay đầu nhìn Thiên Chí, Thiên Chí vô thức đi về phía con rồng. Con rồng đang ngủ say kia như cảm ứng được nguyên thần của mình. Nó tuy rằng không hề động đậy nhưng toàn thân tựa như phát sáng. Thiên Chí vừa bước vào kết giới, một chiếc lá Bồ Đề từ trên cây khẽ chao lượn xuống. Anh đưa tay, chiếc lá đậu xuống bàn tay anh. Thì ra chân thân Ứng long mà cô tìm không thấy không phải do chân thân ẩn mình kĩ mà là do cây Bồ Đề ngàn năm này mở kết giới bảo vệ nó. Một thứ sức mạnh linh thiêng mà cô không thể chạm đến được. Thứ sức mạnh thiêng liêng ấy đã thương xót một vị thần đã xả thân cứu sinh linh tam giới nên mới ra tay bảo vệ vị thần ấy. U Tịch lặng lẽ nhìn cảnh tượng đẹp đẽ kia, thầm nghĩ hàng ngàn năm qua Bồ Đề đã giăng kết giới thanh tẩy chân thân thần thú viễn cổ Ứng long. Không biết có thể tẩy đi được phần nào của Thiên Sát mệnh hay không. Cô thật mong, Bồ Đề có thể thanh tẩy được, dù chỉ là chút ít. Thiên Chí đem lá Bồ Đề đi tới, ngồi xổm xuống rồi đặt lá lên đỉnh đầu con rồng. Chỉ qua một lúc không lâu, Thiên Chí nhắm nghiền hai mắt rồi biến mất. U Tịch di chuyển bước chân nhưng cô nhanh chóng khựng lại. Bởi vì con rồng trắng vốn đang ngủ say kia đột nhiên từ từ mở mắt, sau đó khẽ động đậy. Cây Bồ Đề thu lại kết giới, hiện tại có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy. Ứng long quy vị! Trăng máu chậm rãi suy yếu, đất trời như được gột rửa. Ứng long đứng dậy, sau đó quỳ hai chân trước, khấu đầu với gốc Bồ Đề. Sau khi tạ ơn với ân nhân của mình, Ứng long quay đầu về phía U Tịch, dang rộng đôi cánh mạnh mẽ mà uyển chuyển của mình rồi ngửa cổ lên trời gầm lên một tiếng vang dội. U Tịch quỳ một chân, chắp tay nói: "Cung nghênh Ứng long thần quy vị!" Ứng long dùng đầu cọ cọ vào người U Tịch, sau đó nó nghiên một cánh xuống bên chân cô. U Tịch nở một nụ cười nhẹ nhõm rồi bước lên lưng Ứng long. Ứng long vỗ cánh, sau đó cứ thế uy mãnh chở U Tịch trên lưng, bay lượn trong biển trăng máu hướng về Vô Tình cư.