Chương 53

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:20:38

U Tịch cười nhàn nhạt, có thể nghe thấy sự mỉa mai trong đó. Cô dõi đôi mắt sâu thẳm của mình xuống vực, chua chát nói: "Người đời ngu ngốc, không nhìn rõ thị phi." "Em có ý gì?" "Là ai đã nói dị thú Hắc Long Giao hung thần sát ác, không có linh tính. Là ai đã nói năm đó tam giới lâm trận, Hắc Long Giao tội nặng bị chôn thây nhân gian. Khiên Ti giám, quan lớn dưới một kẻ trên vạn kẻ của Địa phủ tay cầm Dị Cốt thương oai phong lẫm liệt cưỡi Hắc Long Giao dị thú đánh trận. Giết chết quân chủ của mình, hy sinh bản thân và thần thú tộc để rồi nhận lại được gì. Nhận lại chỉ là vạn kẻ phỉ nhổ, hậu nhân trong tộc sống chui lủi như kẻ không nhà." U Tịch lại lặp lại câu nói đó một lần nữa, Thiên Chí khẽ cau mày theo câu nói của cô. U Tịch chìa tay ra: "Trả cho tôi!" Thiên Chí chậm rãi đưa trả mảnh da bụng của Hắc Long Giao cho U Tịch. U Tịch giật lấy, ném lên không trung sau đó dùng dị năng ép mảnh da trở nên cực mỏng. Lấy mảnh da thấp xuống, cô ra hiệu nhờ Thiên Chí và Đại Ngâu trợ giúp bảo vệ xung quanh cô. U Tịch cẩn thận thả mảnh da xuống, sau đó bay xuống theo. Càng xuống gần, bộ xương của Hắc Long Giao càng hiện rõ ra trước mặt U Tịch. Một bộ xương của một anh hùng chiến tranh tuyệt đẹp, ngạo nghễ nằm đó. Tuy rằng đầu nơi Thiên giới, đuôi chốn Địa ngục nhưng ngàn năm nay vẫn không chút nhúc nhích. Một vị anh hùng như vậy, lại bị người đời phỉ nhổ, nguyền rủa. Chợt bên trên nghe thấy tiếng ồn ào hoà lẫn trong tiếng khói bụi mịt mờ. U Tịch đứng lên mảnh dây leo, nhìn lên trên. Phía sau lưng vang vọng tiếng gầm gừ, Thiên Chí và Đại Ngâu quay đầu nhìn lại, từ trong đám khói bụi âm u, một con hổ trắng từ từ đi tới. Đại Ngâu theo bản năng đi tới trước mặt Thiên Chí che chắn. Thiên Chí lấy tay xua nó, sau đó anh bình tĩnh nhìn con hổ đang đi tới. Con hổ vằn trắng tuyệt đẹp, cơ hồ muốn phát sáng, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Thiên Chí cau mày nhìn nó, cảm giác con hổ không hề chân thật, anh hỏi: "Ngươi là ai?" Hổ trắng dừng lại trước mặt Thiên Chí, nó quỳ hai chân trước xuống, đột nhiên nói: "Tiểu nhân là hổ thần ở núi này, biết được Ứng long thần và U Tịch hồn chủ ở tại đây muốn hồi sinh dị thú Hắc Long Giao nên đến báo tin. Hiện tại ma khí của Địa long đã đặt chân đến mảnh đất này, mong hai vị hãy cẩn thận." "Ngươi, đã chết rồi?" "Đúng vậy!" Con hổ trắng đứng thẳng người rồi một đường quay đầu đi, chẳng qua được mấy bước, bóng dáng con hổ đã biến mất. Lúc này Đại Ngâu đã chồm người nhìn xuống vực gọi U Tịch. U Tịch ngẩng đầu lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Hổ thần trấn núi vừa báo tin, ma chướng của Diêm vương Địa Chí đã đặt chân đến đây rồi. Chủ nhân, cô có cảm nhận được gì không?" Còn chưa kịp trả lời Đại Ngâu thì U Tịch đã phải đu dây mau lẹ né qua. Một vật gì đó nhanh như chớp mắt vừa muốn tấn công cô. "Chủ nhân!" "U Tịch!" Cả Thiên Chí và Đại Ngâu đồng thanh gọi, U Tịch không có thời gian trả lời. Cô bỏ sợi dây leo, lấy đà nhảy xuống tiếp. Cô muốn Hắc Long Giao sống lại trước. "Cẩn thận!" Lại là tiếng của hai kẻ bên trên, U Tịch ngẩng đầu, sau đó vừa lấy chân đá vật kia dính vào vách núi, vừa nói vọng lên: "Đừng xuống đây!" Câu này là nói với Thiên Chí bên trên, anh vừa định co chân phóng xuống thì đã dừng lại, sau đó nóng ruột nhìn xuống vực. Vật vừa bị U Tịch đá văng vào vách đá bây giờ lại bay ra, U Tịch nheo mắt: "Quạ tinh? Cái con vật ngu ngốc này." "Có phải hối hận vì không giết ta không. Vậy hiện tại ngươi chết đi." "Quạ đen thối, chỉ bằng vào ngươi đã mơ tưởng giết ta?" Con quạ đen tay sai của Diêm vương Địa Chí biến thành hình dạng một con quạ đen lớn như con đại bàng, nó đang sải to hai cánh đánh nhau với U Tịch. U Tịch gọi ra roi Sinh Tử, cô ngự trên dây roi, cẩn thận nhìn xuống xương của Hắc Long Giao. Miếng da kia như vật tìm về chủ, dù U Tịch nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn thấy bụng thì nó đã tìm thấy và dán vào. Miếng da bụng vừa liền vào đã ẩn ẩn hiện hiện lên một con Hắc Long Giao hoàn chỉnh. Quạ đen sốt ruột sợ không hoàn thành được nhiệm vụ, nó không sợ bị U Tịch đánh mà cắm đầu bay xuống. U Tịch đuổi theo, cô nhảy khỏi roi Sinh Tử, lại cuộn nó trên tay rồi quất roi theo quạ đen, quấn ngang cổ nó kéo lên. Quạ đen kêu lên một tiếng thống khổ ghê rợn, sau đó kéo theo mấy tiếng éc éc. Mặc cho nó ra sức đập cánh thì vẫn không thể phản kháng được U Tịch. Nó không ngờ tới, U Tịch đứng giữa vực thẳm cheo leo không có cánh mà vẫn có thể đập được con quạ đen cánh to là nó. Đại Ngâu bên trên rướn người nhao nhao liên tục không đứng yên, nó chỉ mong có thể mọc được hai cánh để bay xuống giúp U Tịch. Thiên Chí lấy tay sờ nó trấn an, sau đó tiếp tục nhìn xuống quan sát. U Tịch bên dưới vẫn giữ chặt quạ đen, sau đó đem luôn đầu roi dùng sức buộc vào một nhánh cây. Hắc Long Giao càng hiện rõ, từng bộ phận trên người nó đã mọc lại, từng mảnh vải đen bóng loé sáng dưới nước. U Tịch đáp xuống nước, quỳ xuống một chân rồi chắp tay nói: "Cung nghênh dị thú Hắc Long Giao hồi sinh. Nay tam giới lại một lần nữa chao đảo gặp nguy, U Tịch ta cả gan tự ý hồi sinh ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua, lại thêm một lần nữa ra tay cứu giúp chúng sinh." Đợi qua mấy phút vẫn không có hồi âm gì, Hắc Long Giao vẫn nằm im lìm không nhúc nhích. Con quạ đen bị xích bên trên không chịu yên phận, nó ra sức vùng vẫy cắn mổ sắp thoát ra tới nơi rồi. U Tịch nhìn lên, sau đó lại nhìn xuống nước rồi sốt ruột nói một lần nữa: "Dị thú Hắc Long Giao, U Tịch ta biết ngài chịu nỗi oan khuất lớn. Nhưng ta cũng biết ngài tuyệt đối không thèm để tâm mấy chuyện vặt vãnh này. Ngài đã không tiếc hy sinh mạng mình để cứu tam giới, cứu chúng sinh của ngài. Vậy bây giờ ngài nỡ nhẫn tâm để tam giới mà ngài xả bỏ cả sinh mạng ngài để giữ lấy bị người ta diệt mất hay sao?" Vẫn không có gì! U Tịch chán nản hoàn toàn! Nhưng sau đó cô đã phải xốc lại tinh thần, bởi vì con quạ đen đã xổng ra rồi. Roi Sinh Tử bị nó ném vèo vèo về phía cô. U Tịch đứng dậy, ngã người né dây roi vừa lướt qua, sau đó nắm đầu roi nói: "Chẳng lẽ ngài nhất định muốn nếm qua máu của kẻ đó mới chịu hồi sinh sao?" U Tịch nói xong đã gọi mũi roi quay về muốn cứa tay lấy máu thì lúc này mặt nước đột nhiên thay đổi. Cô nhìn xuống, Hắc Long Giao bây giờ đã mở mắt. Hai mắt nó tuy rằng so với mắt Ứng long không đẹp bằng. Nhưng nó rất đặc biệt, một đôi mắt xanh trong cái thân hình đen thui đó, mang theo một loại sát khí, một loại kiên định của vị anh hùng.