Chương 38: Cóc tinh màu đỏ

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:14:48

Trời mưa giông quá to khiến cho Thiên Chí và thầy Đỗ không tài nào ngủ được trong căn nhà gỗ của U Tịch. Cảm giác mỗi khi nhắm mắt lại là gió sẽ thổi bay cả nhà lẫn người đi mất. Điện đóm cũng tắt ngúm rồi, trời tối khiến bọn họ càng thêm khó chịu. Thiên Chí đốt một cây nến cầm trên tay đi ra ngoài, nào ngờ vừa hé cửa đã bị gió thổi tắt. "Các người hãy vào trong nhà ở yên đi. Gió không làm sập căn nhà này được đâu." Cái giọng nói ấy mới lạnh lẽo làm sao, Thiên Chí và thầy Đỗ quay lại, họ nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện hai đóm sáng đỏ rực. Thầy Đỗ suýt nữa nhảy bổ lên người Thiên Chí: "Có ma!" Đại Ngâu sủa lên một tiếng bất lực. Thiên Chí mở đèn điện thoại soi, hoá ra là Đại Ngâu. Bộ lông đen của nó bị bóng tối nuốt chửng, chỉ để lộ hai con mắt đỏ rực mà thôi. Thiên Chí đưa tay vuốt ve Đại Ngâu, anh hỏi: "U Tịch đâu, cô ấy chưa quay lại sao?" Đại Ngâu không trả lời, nó lắc đầu ra hiệu im lặng. Phía ngoài hàng rào, dường như có âm thanh gì đó. Thiên Chí nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, lạ thay, cho dù đang là mưa to gió lớn nhưng hai chiếc đèn lồng treo trên cửa nhà không mảy may nhúc nhích. Nó vẫn cứ nằm im và sáng nến như mọi khi. Chỉ có chiếc chuông gió vốn nằm im không hề bị dao động bởi gió mà bây giờ nó lại khẽ ngân lên mấy tiếng... Thiên Chí và thầy Đỗ đồng thời sởn gai ốc. "Hai ngươi có nghe không, âm thanh kì quái ở ngoài kia?" Tiếng Đại Ngâu nhỏ dần, trực giác cho nó biết có điềm không lành. U Tịch lại không có ở đây, nó không thể làm liều để hai người này bị thương tổn gì. "Vào nhà đi! Bất kể có là thứ gì đi nữa, chỉ cần chúng ta ở trong đây, thứ đó sẽ không vượt qua hàng rào hoa Xương được." Đại Ngâu lấy đầu đẩy cánh cửa khép lại nhưng tay của Thiên Chí cũng vừa vặn ngăn cản. Thiên Chí nhẹ lắc đầu, anh đột nhiên nghiêm trọng nói: "Thứ đó... dường như đang gọi tôi!" Là thứ gì? Mỗi người đều nghe thấy tiếng khác nhau. Đại Ngâu bất quá chỉ nghe mấy tiếng rên rỉ quái gở, nhưng Thiên Chí và thầy Đỗ đã nghe thấy gì? "Tôi đi lấy ô!" Thầy Đỗ toang vào trong thì Đại Ngâu ngăn ông lại, nó nói: "Mở ô vào lúc này không phải quyết định gì khôn ngoan đâu. Nên nhớ, ô là tà vật. Không! Ít ra hiện tại nó trở thành tà vật." "Đại Ngâu, tôi muốn ra ngoài. Đây là quyết định của tôi, không liên quan đến người khác." Thiên Chí nói rất nghiêm túc, Đại Ngâu nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi sẽ đi cùng!" Từ bên trong hàng rào, hai người một chó đã nhìn thấy một đám cóc màu đỏ đang nhảy xung quanh hàng rào. Bọn chúng to lớn gấp bốn lần loại cóc bình thường. Toàn thân nó màu đỏ rực, trên lưng có hai chốm vàng đang nhảy qua nhảy lại xung quanh hàng rào, cật lực kêu. Thầy Đỗ chưa gì đã răng va vào nhau, không biết vì lạnh hay vì sợ mà nói: "Bọn chúng là thứ gì vậy?" Câu này tất nhiên là hỏi Đại Ngâu, nó chằm chằm dõi theo lũ cóc rồi nói: "Tôi cũng không biết, chưa từng gặp qua bao giờ." Tinh quái, bọn chúng vừa cảm nhận thấy hơi người đã lập tức xếp thành hàng dài, sau đó bắt đầu nhảy đi. Thiên Chí là người đầu tiên mở cửa rào ra ngoài, tiếp đến là thầy Đỗ. Thầy Đỗ cũng thật sợ hãi, ông không phải là quá nhát gan, nhưng những thứ này trong đời ông chưa từng gặp qua. Từ ngày gặp Thiên Chí trên tàu hoả ông đã chứng kiến quá nhiều thứ quá tầm tay. Vì vậy ông từ một thầy bói có đạo hạnh biến thành phế nhân trong nhóm. Đại Ngâu ra cuối cùng, nó còn không quên đóng cửa rào lại. Bọn cóc này muốn nhảy đi đâu chứ. Thiên Chí cẩn thận cùng thầy Đỗ và Đại Ngâu theo phía sau. Mưa gió tầm tã cùng với sấm chớp, đúng là khiến người ta ngán ngẩm. Kì lạ, đoạn đường gần Vô Tình cư của U Tịch ngoài rừng thông thì không hề có đèo dốc hay hang động nào. Nhưng hiện tại bọn họ đang theo đám cóc đi vào một cái hang tối. "Tiêu rồi, chúng ta bị dẫn đường rồi." Đi một lát Đại Ngâu đã phát giác ra là cả ba đã bị lũ cóc này dẫn đường. Nó dừng lại, tập trung cao độ quan sát. Nhưng tiếc thay thầy Đỗ và Thiên Chí không hề dừng lại. Hai người họ đi cứ như người bị thôi miên, bước đi xiêu vẹo không có kiểm soát. Trước mặt đã là một cái động to cùng những đốm đỏ sáng rực chói mắt. Đại Ngâu nhảy tới trước mặt ra sức ngăn cản nhưng hai người họ không mảy may đếm xỉa nó. Thiên Chí không biết từ đâu sức lực vô cùng mạnh, anh lấy tay nhấn đầu Đại Ngâu xuống sau đó co chân đạp. Đại Ngâu nằm bẹp dí dưới đất cho Thiên Chí giẫm lên đi qua, phía sau còn có thêm thầy Đỗ giẫm lên. Không phải là lúc than vãn, Đại Ngâu tiếp tục ngóc đầu dậy chạy theo ra sức ngăn cản. Lũ cóc nhảy gần đến động sáng kia thì bất thình lình dừng lại, quay thành vòng tròn và nhảy mấy điệu kì quặc. Thiên Chí và thầy Đỗ chảy cả máu mũi, sau đó đến hai khoé mắt cũng chảy xuống hai dòng máu. Bị thôi miên thật rồi! Đại Ngâu là thần Khuyển, cho dù nó bị đoạ Địa phủ mấy ngàn năm nhưng bóng tối vẫn không thể xâm nhập được nó. Vì vậy đối với lũ cóc tinh ngập mùi yêu khí này nó quả thật không chịu nổi. Càng huống hồ lũ cóc tinh này quả thật lạ mắt, không thể biết được là ai ở phía sau điều khiển chúng. Đại Ngâu bất lực, nó chỉ đành cố gắng cảnh tỉnh Thiên Chí và thầy Đỗ. Nhưng đột nhiên Thiên Chí ngồi xổm xuống rồi chống tay xuống đất làm tướng cóc, hai mắt cũng dần trở nên đỏ rực. Sau khi quanh mấy vòng, anh dừng lại rồi đưa tay lên không trung trước mặt như muốn bóp nát thứ gì đó. Đại Ngâu cố trợn to mắt rồi dùng nhãn quang để nhìn. Thấy rồi, nó thấy rồi. Sợ dây trắng tinh đang vòng thành hình tròn trước mặt Thiên Chí, nó là luân hồi quỹ. Chủ nhân của bọn cóc tinh này là ai, tại sao lại muốn Thiên Chí tự tay bóp nát luân hồi quỹ của bản thân. Không hề bình thường, Thiên Chí không phải là người bình thường. Vốn nghĩ Thiên Chí chỉ là hơi không bình thường mà thôi, nhưng hiện tại có thể phán đoán, anh là người có thân phận lớn. Bởi vì thân phận quá lớn, một khi tiến vào luân hồi sẽ không có ai tùy tiện động vào luân hồi quỹ ngoại trừ chính người đó. Lê Thiên Chí rốt cuộc là ai? "Chủ nhân của ngươi đã phạm đại tội, tay dính đầy máu, người đầy sát khí. Ngươi cũng sẽ chịu vạ lây, bị phế bỏ mệnh tiên, đài xuống Địa Ngục làm chó canh cổng." Trong mơ hồ, Đại Ngâu lại tự dưng nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu. Câu nói này có ý nghĩa gì, tại sao lại xuất hiện trong đầu nó. Phải chăng... trong quá khứ mà nó không nhớ được đã từng xảy ra điều gì quan trọng? Đại Ngâu bị câu nói kia vang vọng khiến đầu óc choáng váng. Trong lúc nó đang lảo đảo hoa mắt thì mơ hồi nhìn thấy một cái bóng đỏ hiện ra. Cái bóng đỏ với mái tóc đen dài chấm ngang eo, là U Tịch. U Tịch ngồi xuống đối diện với Thiên Chí, cô đưa tay bịt tai anh lại, thì thầm nói: "Lê Thiên Chí, đừng nghe!"