Hắc Long Giao gật đầu ba cái, sau đó cuộn mình bay về phía Thiên tướng. U Tịch tuy rằng bản tính dữ tợn nhưng không đến nỗi sát sinh như rạ. Cô khó chịu cau mày, chỉ vừa thấy Hắc Long Giao cuộn tròn vòng qua Thiên tướng, sau đó thẳng người bay lên. Thiên tướng đã bị nghiền thành nước, máu đỏ hoà với nước đang trút xuống vực.
Có thù tất báo, không dài dòng!
So với cảnh tượng thấy ở Thiên Địa thư, cảnh tượng thấy ở trước mắt càng sinh động hơn nhiều. U Tịch bất giác lùi về hai bước, nhìn Thiên Chí đang lạnh lùng đứng nhìn mà không hề chớp mắt. Cô nghĩ, nếu như Thiên Chí không nhường lại cho Hắc Long Giao, với Thiên sát mệnh trên người, anh sẽ dùng biện pháp gì để giết Thiên tướng?
Thiên sát mệnh!
Mạt thế!
U Tịch vẫn đang suy tư thì con quạ tinh nãy giờ không biết đang ở đâu lại bay ra, sáp lại gần cô. Đại Ngâu bên cạnh gầm gừ chồm người bảo vệ U Tịch. Thiên Chí nhanh như chớp đã tóm được con quạ, sau đó đem nó tuốt từ lông cánh đến tận bên trong. Quạ tinh bị nhổ lông cánh không bay nổi, nó dùng cánh còn lại khó nhọc lập lạch bạch bay mãi không khỏi.
Thiên Chí nắm cổ nó: "Quay về nói với chủ nhân Địa long của ngươi, bổn thần chờ hắn!"
Quạ tinh bay lạch bạch đi trông vô cùng tội nghiệp. Mà lúc này Hắc Long Giao đột nhiên gấp gáp bay tới chỗ của U Tịch. U Tịch sực tỉnh, cô nhìn vào mắt Hắc Long Giao rồi lấy tay sờ lên đầu nó. Qua một lúc, sắc mặt của U Tịch càng lúc càng tối lại. Thiên Chí bay về bên cạnh cô, lo lắng hỏi: "U Tịch, nhìn thấy cái gì?"
"Hắc Long Giao cảm ứng được, Diêm vương Địa Chí đã thất thủ, ác linh tỉnh lại hoàn toàn rồi!"
Vừa nói xong, U Tịch đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực, khắp thân đau đớn cùng cực. Đau... tại sao cô lại cảm nhận được đau đớn?
U Tịch rung rẩy mấy cái, thở dốc muốn vịn Thiên Chí nhưng cô đã vịn hụt, sau đó cứ thế lộn cổ té xuống vực.
"U Tịch!"
"Chủ nhân!"
Thiên Chí và Đại Ngâu lại đồng thanh hét lên, nhưng nhanh nhất vẫn là Hắc Long Giao. U Tịch rơi tự do xuống giữa đường thì được Hắc Long Giao vớt lên. U Tịch bám trên lưng Hắc Long Giao, sau đó nôn ra một ngụm máu. Máu đen đặc sánh chảy dọc trên lưng Hắc Long Giao, U Tịch mơ hồ nhìn nó đến hoa mắt.
Thiên Chí vươn tay đến muốn đỡ nhưng U Tịch đưa tay ngăn cản, sau đó bất lực lắc đầu. Thiên Chí bất đắc dĩ phải lùi lại nhìn chằm chằm cô.
Bây giờ U Tịch mới biết, do dòng máu đen này trong cơ thể khiến cho cho cô đau đớn. U Tịch vịn chặt vây của Hắc Long Giao để không bị té ngã lần nữa. Từ trong dòng máu chảy trên lưng Hắc Long Giao, U Tịch nhìn thấy một hình dáng màu đen to lớn đang vùng vẫy giữa Vong Xuyên. Vừa chớp mắt, hình dáng đó đã di chuyển đến một ngọn núi nào đó... là núi Linh Sơn.
Hình dáng màu đen đó nhìn qua có vẻ vô cùng mạnh, nhưng hiện tại nó lại tựa như rất yếu ớt. Nhìn qua bên cạnh, một con rồng trắng với đôi cánh trên lưng đang quần thảo bên cạnh nó. Những sợi màu đỏ đang muốn đâm sâu vào trong hình dáng màu đen kia.
Là Xích Nghiệp tơ!
Ứng long đang dùng râu của mình đã đâm vào đối phương. U Tịch nhìn thấy rất chân thật, giống như đang xem phim trên tivi vậy. Râu của Ứng long đâm sâu vào trong cơ thể kia, nó co giật mấy cái, sau đó không còn nhúc nhích nổi nữa. Ứng long đem râu rút ra, máu đen đặc sánh của hình dáng màu đen kia đang theo hai lỗ thủng bị đâm tuôn trào ra bất tận.
Quen quá, máu kia... chính là loại máu đang chảy trên người của U Tịch. Là máu của quỷ, máu của tội đồ thiên cổ!
Thảo nào xưa nay máu của cô khiến cho vạn ma quỷ kiên dè, sợ hãi. Một khi máu mất đi sẽ không sinh ra nữa. Cuối cùng U Tịch cũng biết bài đồng dao truyền miệng trong nhân gian xưa nay hoá ra chính là thật.
"Đèn lồng bên trong sáng lên ánh nến
Chuông gió ngân gọi khách lúc không giờ
Nữ tử hồng y chảy dòng máu quỷ
Đưa tiễn ngươi một đoạn đến Diêm đài!"
Một sắp xếp không kẽ hở, và U Tịch cô chính là nạn nhân. Bị người ta lừa lọc lợi dụng mà không mảy may hay biết. Một con rối, không có bất cứ giá trị nào. Nhưng ai, phía sau lưng hết thảy sắp xếp là ai?
"Hắc Long Giao, ngài hãy trấn giữ ở đây!"
U Tịch nghỉ ngơi rất nhanh, sau đó lấy lại tinh thần nói với Hắc Long Giao. Hắc Long Giao nghiên người thả cô xuống đất rồi cuộn mình bay xuống nước. Thiên Chí đỡ lấy U Tịch, anh nói: "Chúng ta phải lẫn trốn hắn ta đã!"
"Có ý gì?"
U Tịch vừa hỏi, sau đó tự cô đã có câu trả lời. Ác linh thức tỉnh, một khi nó muốn tung hoành nhất định phải có được thân thể hoàn chỉnh. Đến lúc đó, máu của hắn nhất định phải lấy lại. Một khi không còn máu, U Tịch chỉ còn lại một cái xác khô mà thôi.
"Đại Ngâu, ngươi có ý kiến gì không?"
Đại Ngâu ở bên cạnh trả lời: "Không có, tôi theo chủ nhân."
"Trước khi hắn ta đuổi tới, chúng ta mau đi thôi. Tôi nhất định sẽ không để hắn hại em!"
Thiên Chí vừa bế thốc U Tịch lên chưa kịp di chuyển thì một vệt sáng hiện ra trước mặt. Vệt sáng chưa tan đã thấy bóng dáng một cô gái bước đi trên cỏ, là Thiên nữ Tuệ Lan. U Tịch gỡ tay Thiên Chí đứng xuống đất, Thiên nữ Tuệ Lan vừa hiện rõ còn thấy hai Thiên tướng đứng hai bên.
"Súc sinh, mau theo bổn tiên về chịu tội!"
Thiên nữ Tuệ Lan giọng điệu khinh thường, U Tịch nhìn trước nhìn sau không có ai thì mới biết hoá ra là nói mình. Cô vẫn chưa hết đau, mặt mày nhăn nhó nói: "Lại ăn nói ngông cuồng rồi! Cho dù hiện tại bổn toạ không còn là Quan Sứ tam giới, nhưng vẫn là người có Thiên Địa nhãn. Một tiểu tiên con quan như ngươi đã tưởng mình là con của trời rồi à?"
"Câm cái miệng chó của ngươi lại. Tội đồ mà vẫn dám lên giọng với bổn tiên sao? Bổn tiên ở đây mang theo Thiên lệnh, người đâu, bắt súc sinh này lại cho ta."
"Đại Ngâu, cô ta bảo ngươi câm cái miệng lại kìa!"
U Tịch dù đang đau cũng phải bật cười mà giễu cợt. Thiên nữ Tuệ Lan giậm chân tức tối. Thiên tướng hai bên vừa mới giương binh khí thì Thiên Chí đã đưa tay che trước mặt U Tịch. Mặt mày anh lạnh tanh nói: "Kẻ nào dám?"
Sát khí hừng hực, hai Thiên tướng không hẹn và cùng nhau lùi về. U Tịch ôm cánh tay của Thiên Chí, vẫn còn tâm trạng trề môi chòng ghẹo: "Ta nói ngươi đừng có suốt ngày bổn tiên bổn tiên, ngươi không mỏi miệng sao? Ngươi không mỏi nhưng ta mỏi rồi này!"
U Tịch vừa nói vừa ngoai cái miệng rất chi là gợi đòn. Trình độ chọc điên người khác của cô rất cao, bởi vì Thiên nữ Tuệ Lan đã mặt mày xám xịt, giật giật cơ mặt rồi. U Tịch hôm nay đã biết, lần trước Thiên nữ Tuệ Lan thoát khỏi Hoả Câu ngục của Diêm vương Địa Chí là do Thiên vương làm. Kẻ chống lưng phía sau cho cô ta chính là Thiên vương. Tội nghiệp thay, cô ta xuất thân thần tiên, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi cảnh bị người ta lợi dụng.
Vừa nghĩ đến đây, U Tịch lại theo bản năng chớp mắt liên tục mấy cái, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Mùng bảy sắp đến, trăng máu tái khởi...