Chương 81: Trăng máu biến đổi

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:29:23

"Ngươi đã bỏ quên điều gì? Sao ngươi lại có thể quên..." Trong cơn mơ, U Tịch lại nghe thấy giọng nói của Thiên Địa thư. Cô đã quên đi điều gì... ? Đôi mắt tuyệt đẹp dưới Hoàng Tuyền! Khung cảnh ấy gần lại, gần lại, hiện rõ ra một khuôn mặt. Người đàn ông ấy vốn chẳng hề mở mắt, người đàn ông ấy đang ngồi thiền dưới đáy hồ ngủ say. Một nửa hồ trên vương chướng khí, một nửa hồ dưới trong veo thanh tịnh. Người có sức mạnh thanh tẩy, vốn dĩ không phải là Diêm vương Địa Chí. Ngủ say trấn hồ... Là Ứng long Thiên Chí! Ha! Thiên Địa nhãn thì là cái gì, Thiên Địa nhãn không nhìn thấu tình ái. Nực cười, bi ai, cái tình yêu mà cô gọi là chân chính chờ đợi kia hoá ra chính là một nhầm lẫn. Thiên Chí, ta vốn dĩ không nên quên đi người! U Tịch tỉnh dậy nhờ Thiên Chí đánh thức, trong giấc mơ đó cô đã khóc rất dữ. Cô đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy Thiên Chí, còn lẩm bẩm nói: "Ta biết mà, ta biết người ta yêu sẽ không thể làm hại ta. Xin lỗi, xin lỗi! Ta không nên quên người." "U Tịch, cuối cùng em cũng nhận ra tôi rồi!" Thiên Chí chờ ngày này đã lâu rồi. Thử tưởng tượng khi đó U Tịch đã nhầm anh với Diêm vương Địa Chí anh đã đau khổ bao nhiêu. Khoảnh khắc U Tịch bị đào lấy trái tim, U Tịch không đau nữa, nhưng anh đau như muốn chết đi vậy. Ngủ say trấn hồ! Nỗi đau này thì có là gì so! Thiên Chí vẫn không quên nghề hoạ sĩ, anh lấy giấy mực ra vẽ một bức tranh. Trong tranh là cảnh U Tịch mặc chiếc áo dài ngũ thân màu đỏ thẫm, tóc dài buông thả đang đứng ở bờ Bỉ Ngạn, trên tay cầm một đoá bỉ ngạn vương. Ánh mắt kia tối tăm lạnh lẽo như thể có thể nhìn thấu hết thảy kia đang chăm chú nhìn về một nơi, là tận sâu vạn trượng Hoàng Tuyền. Phải công nhận một điều, Thiên Chí vẽ tranh sinh động như thật, tuyệt diệu không thể nói. Có lẽ anh chính là một hoạ sư vẽ đẹp nhất tam giới rồi. Sau khi vẽ xong, anh lại đem treo lên trong phòng. Một đêm trôi qua trong yên tĩnh. Sáng hôm sau thầy Đỗ vẫn nấu một bữa sáng, tâm trạng và sức khoẻ của U Tịch khá lên một chút, cô lại giở trò tham ăn. Liên tục chọc đũa vào đĩa tranh đồ ăn, thầy Đỗ uất ức nói: "Các người có thể kính lão đắc thọ một chút hay không?" Thiên Chí sặc cơm, U Tịch buông đũa, chống cằm nhìn thầy Đỗ với vẻ mặt rất chi là này nọ nói: "Ta nói này lão Đỗ, ở đây ông là người nhỏ tuổi nhất đấy nhé!" Thầy Đỗ lập tức buông đũa, chấp tay vái một cái: "Cô nhỏ, là con đã sai rồi!" Thiên Chí cười đến ngả nghiên. U Tịch lại cầm đũa lên rồi nói: "Ngài cũng đừng có cười nữa, cẩn thận cười rách cái miệng bây giờ. Ăn cơm đi, ăn xong bữa cơm này rồi chúng ta chia tay nhau." Ăn xong bữa cơm, thầy Đỗ nhập vào tiên tịch, hoá thân về trời! Chỉ còn lại U Tịch và Thiên Chí, hai bọn họ nắm tay nhau đi ra cửa. Ai ngờ vừa mới bước qua kết giới đã thấy một vệt sáng hình mặt trăng khuyết màu đỏ giáng xuống. Hai người thả tay nhau ra, dạt về hai bên, U Tịch phải vung roi Sinh Tử làm đà dừng. Vệt sáng kia vừa xuống tới mặt nước đã xoay như bông vụ, sau đó sôi sùng sục lên. U Tịch dùng roi khiển một quạ đen, sau đó lấy đà nhảy lên lưng nó. Thiên Chí tuốt kiếm Tử Ly, bay khỏi mặt nước chém một nhát về phía vệt sáng bay tới. Diêm vương Địa Chí giơ trượng đầu lâu đỡ kiếm, hiện nguyện hình. U Tịch ngửi thấy một mùi lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn, trăng máu đã đỏ hơn lúc trước. Nếu như không hành động nhanh hơn, chỉ sợ là không còn kịp nữa. "Địa long, ngươi nhất định muốn chết dưới thanh kiếm của ta ư?" Thiên Chí lại muốn bạt kiếm, Diêm vương Địa Chí hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi đang nói nhảm đấy sao? Ta sẽ sớm cho người bầu bạn với vạn sinh linh mà ngươi đã bảo vệ hàng ngàn năm nay, ngươi sẽ không cô đơn đâu." Ngay lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng hú kéo dài khiến người nghe sởn cả gai óc. Bóng một con chó mực đang ngửa cổ và hú lên từng hồi. Như một cách gọi, tưởng như tiếng cánh cửa Địa ngục đang mở ra răng rắc răng rắc. Khắp nơi toàn là lệ khí, lệ khí nồng nặc. U Tịch lấy tay che mũi, cô trông thấy ở Địa phủ có hàng ngàn hàng vạn cô hồn dã quỷ đang nghe theo tiếng hú của con chó mực kia mà kéo nhau bước lên thế gian. Thiên Chí ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, anh có chút kích động nhưng sau đó lập tức hạ quyết tâm. Đem kiếm Tử Ly ra trước mặt, sau đó dùng nó hút hết tất cả lửa của xung quanh đó trên. Bên trong là Tử Ly hoả màu tím, bọc bên ngoài màu đỏ của lửa nhân gian. Sau đó anh dùng hai tay cầm kiếm, không do dự chém một cú về phía con chó. Con chó kia là Đại Ngâu, chó canh giữ Địa ngục. Mang trong mình tử khí của Địa ngục có thể triệu hồi cô hồn dã quỷ lên thế gian. Thiên Chí ấy vậy mà lại không do dự một chút nào thẳng tay chém về phía nó. Diêm vương Địa Chí vì muốn tàn sát chúng sinh thiên hạ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Còn Thiên Chí vì để cứu chúng sinh thiên hạ mà không tiếc trả bất cứ cái giá nào. Hai anh em bọn họ giống nhau ở chỗ đều chỉ ôm duy nhất một tín ngưỡng, nhưng tín ngưỡng của bọn họ lại đối lập nhau. Đại Ngâu hứng trọn một cú, nó ngã người rống lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất. Vầng sáng lửa mà Thiên Chí đã chém bây giờ đang tản về bờ ranh giới nhân địa. Vầng sáng chiếu tới đâu, cô hồn dã quỷ bị thiêu rụi tới đó, nhưng vẫn còn một số đã tràn qua, Thiên giới đã sai Thiên binh xuống thu dọn bọn chúng. Vầng sáng kia dừng lại ở bờ nhân địa tạo nên một kết giới mỏng. Đám cô hồn dã quỷ kia vì không còn nghe thấy tiếng hú nên không dám manh động trèo lên nữa. Diêm vương Địa Chí gân trán nổi lên, hắn tiếc rẻ tặc lưỡi một cái rồi ném cây trượng, chuyển mình một cái biến thành một con rồng đen lớn rồi hướng đầu về phía Thiên Chí gầm lên một tiếng. U Tịch phải khiển con quạ bay ra xa để tránh đòn, nhưng con quạ này giống như già cả sức yếu chẳng con bay nổi, vì thế một người một quạ cứ chao đảo như sắp rơi. Thiên Chí hứng trọn cú gầm của Địa long, quần áo rách nát tơi tả, từ từ biến thành rồng trắng. Tông Nhân lúc này cưỡi hổ thần bay đến, hổ thần mọc thêm một đôi cánh trong suốt bay về phía U Tịch. "Pháp sư U Tịch, mau lên lưng hổ!" Nghe thấy Tông Nhân, U Tịch lấy đà nhảy sang lưng hổ thần đứng chung với Tông Nhân, còn không quên tặng cho con quạ đen xui xẻo một đạp. Bọn họ yên lặng quan sát hai con rồng đang quần thảo trên bầu trời. Chỉ mới qua một lúc, hai con rồng đều trở lại thành hình người. Diêm vương Địa Chí chống trượng đáp xuống lưng một con quạ biến dị. Mái tóc trắng của hắn rối thành lộn xộn, che mất cả nửa già khuôn mặt, trông hắn trở nên cổ quái vô cùng. Thiên Chí thì... quần áo đều bị Địa long thổi cho rách nát cả rồi. Cảnh tượng nhất định rất nóng bỏng, rất bắt mắt! Ai ngờ Tông Nhân kia nhiều chuyện dập tan chuyện tốt của người ta. Hắn dùng quạt trên tay thu những mảnh vãi rách về rồi đắp lại lành lặn, cuối cùng dùng một cái phẩy quạt đem quần áo mặt lại vào người Thiên Chí. Tất cả động tác chỉ kéo dài chưa đầy một phút, làm cho U Tịch tiếc tới mức xiếc xéo Tông Nhân.