"Hai cậu mau đứng dậy đi tìm chú Lâm Sở. Cẩn thận trời tối."
Tô Huyền Sương ra lệnh cho hai cậu trai trẻ trong nhóm cầm đèn pin ra ngoài tìm Lâm Sở. Lâm Sở rất có kinh nghiệm về mấy chuyện này, nhất định sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu. Tuy vậy nhưng Tô Huyền Sương vẫn rất lo lắng, cô đứng dậy, yên lặng nhìn ra ngoài khoảng không tối mịt.
Lúc này Trần Đạm đang ăn thì đột nhiên nói với Ngô Hoài Sinh một câu: "Ở nơi này thường ít có dã thú, cậu có biết tại sao không?"
Ngô Hoài Sinh không có hứng thú trả lời, Trần Đạm cũng mặc anh, ông nói tiếp: "Bởi vì bọn dã thú không thích những thứ dơ bẩn. Chúng chỉ đến khi ngửi thấy mùi xác chết thôi, cậu nói xem đêm nay trong số chúng ta có ai sẽ phải làm mồi cho bọn chúng hay không?"
"Có!"
Ngô Hoài Sinh trả lời, Trần Đạm hỏi: "Là ai?"
"Là ông đó. Ông nói quá nhiều hù doạ người trong đội, lát nữa cô ta sẽ sai người thủ tiêu ông."
Ngô Hoài Sinh nói tỉnh như không, Phan Vĩnh ngồi bên cạnh ôm bụng cười, Tô Huyền Sương cảm thấy tên này thật là quá hiểu cô, nên cũng cười cười.
Lâm Sở bên ngoài cứ đi cứ đi như thế, những cây hoa kia mọc như bất tận, không có hồi kết. Lâm Sở đi được một lúc thì choàng tỉnh, nhìn lại xung quanh không có bất cây hoa đỏ nào. Anh ta không biết bản thân đang ở đâu, di động thì bỏ quên trong lều. Bốn bên tối thui tối mịt, chốc lát lại có những tiếng kêu quái lạ phát ra. Cho dù Lâm Sở có gan dạ cỡ nào thì đứng trước hoàn cảnh này cũng không khỏi có chút sợ.
Rừng thiêng nước độc, ai mà biết được ở đây tồn tại thứ quái quỷ gì cơ chứ. Lâm Sở không dám la hét gọi ai, chỉ đành lò dò tìm xe hướng nào có ánh sáng lửa mà đội nhóm. Nhưng kì thật cho dù tìm thế nào cũng không thể nhìn thấy, bốn bên rối mịt như đang ở trong căn phòng kín. Không có gió, không thấy hơi lạnh, cho dù trời tối cỡ nào, rừng rậm ra sao thì ít ra cũng phải nhìn thấy thứ gì đó chứ.
Khoan đã, những tiếng kêu quái lạ kia cũng thật là bất thường. Nếu như tiếng côn trùng hay động vật gì thì cũng phải có thêm tiếng những con khác. Trong đám cây um tùm này không thể nào không có dế được. Với bao nhiêu năm kinh nghiệm, Lâm Sở giờ đã nhận ra điểm bất thường này. Giống như trong phòng kín... lẽ nào là quỷ dựng tường?
Quỷ dựng tường ở bên ngoài tuy rằng hiếm gặp nhưng ở trong vùng núi rừng này thì không hề hiếm gặp tí nào. Trước kia lúc vào trong mộ, bọn họ cũng đã từng gặp qua quỷ dựng tường. Nhưng loại quỷ dựng tường mà tốn công tốn sức dụ người ta đi như thế này thì đúng là lần đầu mới gặp. Lâm Sở tức tối vì bỏ quên di động ở trong lều, qua một lát anh mò mẵm trong túi quần hộp thì phát hiện ra cái zippo quý giá của mình.
Lâm Sở cười mỉm, bọn quỷ dựng tường này sợ nhất là lửa. Anh bật zippo, ngọn lửa cháy phừng lên một cái sau đó... tắt ngúm. Một tia hy vọng cuối cùng của Lâm Sở đã bị dập tắt y như ngọn lửa zippo. Anh tuyệt vọng một giây, sau đó lập tức xốc lại tinh thần và bắt đầu đi. Cho dù không thể thoát ra nhưng vẫn không thể ngồi chịu chết.
Hai người mà Tô Huyền Sương sai đi tìm Lâm Sở cứ đi mãi xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy anh ta đâu. Thời gian anh ta ra ngoài không lâu, không thể nào đi đến phạm vi xa hơn được. Càng nói, Lâm Sở là người cẩn thận như thế nào, bọn họ đã từng làm việc với anh rất nhiều lần nên rất hiểu anh.
Tìm kiếm một hồi không được, hai người đành quay lại lều. Sau khi nghe kể lại, Tô Huyền Sương khẽ siết chặt tay, trong lòng có chút lo lắng. Nếu như Lâm Sở đã gặp chuyện, chỉ sợ sai người đi cứu sẽ chỉ gặp thêm rắc rối. Tô Huyền Sương nhìn sang Ngô Hoài Sinh đang ăn con vật lạ, sau đó đã ép mình từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Lê Vương đi tới nói nhỏ với Tô Huyền Sương: "Cô chủ, bây giờ thế nào?"
Tô Huyền Sương đứng rung chân, liên tục cắn môi nhìn về phía Ngô Hoài Sinh. Lê Vương rất tinh ý đã nhìn ra ý định của cô, anh toang đi thì bị cô ngăn lại. Cuối cùng Tô Huyền Sương cũng tự mình đi tới nói với Ngô Hoài Sinh: "Thần tiên, anh có thể cùng tôi ra ngoài tìm chú Lâm Sở không?"
Nghe hai chữ thần tiên, Ngô Hoài Sinh ngừng ăn nhìn lên. Hoá ra lúc Tô Huyền Sương nhờ vả người khác còn có bộ mặt này. Ngô Hoài Sinh dứt khoác đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Phan Vĩnh cũng muốn chạy theo nhưng đã bị Lê Vương kéo lại. Ngô Hoài Sinh trong túi không có vũ khí gì, chỉ có một cái hộp quẹt bình thường, vậy mà vẫn lao ra ngoài bóng đêm.
Tô Huyền Sương cầm đèn pin vừa đi vừa soi khắp nơi tìm kiếm. Bên ngoài toàn là rừng cây, nếu như Lâm Sở bị một con rắn chúa lôi lên trên cây thì cũng khó lòng mà tìm được.
"Lâm Sở, chú Lâm Sở..."
Tô Huyền Sương vừa gọi đã bị Ngô Hoài Sinh bụm miệng, anh lắc đầu rồi nói: "Đừng la lớn, có quỷ dựng tường."
Tô Huyền Sương im bặt.
Ngô Hoài Sinh đứng im quan sát bốn phía, sau đó đem cái hộp quẹt ra rồi hỏi: "Cô có thứ gì có thể đốt cháy được không?"
Tô Huyền Sương lấy cuốn sổ tay trong túi đeo ra, chần chừ một giây rồi xé phăng tờ cuối cùng vẫn còn trống đưa cho Ngô Hoài Sinh. Anh cầm lấy tờ giấy, sau đó lại có ý muốn đòi con dao vắt trên lưng quần của cô. Tô Huyền Sương bực dọc rút ra, Ngô Hoài Sinh cắm tờ giấy trên con dao rồi bật lửa đốt. Lửa vừa bén cháy, anh dùng lực ném con dao về khoảng không trước mặt.
Chiêu này chỉ có thể phá được chỗ tường mà quỷ dựng cho hai người. Nhưng trong ánh lửa phừng phừng ấy nghe thấy tiếng la thất thanh của Lâm Sở. Hai người cầm đèn chạy về phía trước, tuy nhiên đến chỗ con dao rơi xuống thì phía trước cũng đã tối đen. Phía sau lưng đã bình thường trở lại, Tô Huyền Sương đi lùi mấy bước rồi xé thêm tờ giấy nữa đưa cho Ngô Hoài Sinh, muốn anh phá tường.
Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: "Quỷ dựng tường nhốt anh ta không đơn giản. Nó có mục đích nào đó."
"Ma quỷ mà cũng văn vở gớm! Nhưng bây giờ phải làm thế nào?"
Tô Huyền Sương vẫn cầm con dao trên tay, Ngô Hoài Sinh lại cất hộp quẹt vào túi quần rồi nói: "Đi về bên kia chờ một lát."
Cả hai người cùng lùi về cách đó không xa yên lặng quan sát. Nhưng còn chưa đứng được yên thì Tô Huyền Sương cảm thấy trên cổ mình ngưa ngứa nhồn nhột. Cô còn tưởng Ngô Hoài Sinh giả vờ đạo mạo kia thừa cơ đêm tối giở trò nên nhìn thử. Nếu như là anh thì cô nhất định sẽ không chần chừ mà xiên con dao trên tay cô cho anh một nhát.
Nào ngờ khi cô quay lại thì thôi ôi, trên nhánh cây có một cái bóng trắng toát. Cái bóng kia tóc tai dài sọc, nó đang cố gắng dùng hai tay vặn cái đầu xuống. Và cái thứ nhồn nhột trên cổ kia chính là tóc của nó. Tô Huyền Sương hét toáng lên, chạy ra mấy bước. Tuy rằng cô không sợ, nhưng đến bất ngờ thế này khiến cô giật mình. Chỉ tiếc là dường như Ngô Hoài Sinh không nhìn thấy, anh ta nhìn cô với ánh mắt vô cùng này nọ. Đại khái là giống như nhìn kẻ tâm thần.
Tô Huyền Sương liếc liếc về phía cái bóng và nó đang dần biến mất. Cô ước rằng nó sẽ quay lại để đem mớ tóc đó siết cổ tên Ngô Hoài Sinh chết dẫm này. Cô không đứng ở đó nữa mà sang cây đối diện đứng, thi thoảng vẫn nhìn về hướng này.
Lâm Sở sau khi la hét vì bị vật nhọn nào đó đâm vào thì lại tiếp tục đi. Đi một lát, anh nhìn thấy một bóng người xuất hiện. May mà bóng người đó không phải mặc áo trắng, cô ta mặc một bộ đồ thể thao ôm sát, tóc dài buộc cao đang đi về phía này. Chỉ là kì lạ một điều, trong tay cô ta không hề có lửa, nhưng cô ta bước tới đâu thì tường tan tới đó. Lâm Sở thở phào nhìn cảnh vật trở lại bình thường, đang định cảm ơn người tới thì anh lại giật mình. Bởi vì người tới kia chính là Thất Nguyệt, con gái của ông trưởng thôn.
Trông cô ta chẳng giống như một bà đồng chút nào. Lúc đối diện, Thất Nguyệt mới bật đèn pin trong tay soi vào mặt Lâm Sở. Lâm Sở lắp ba lắp bắp nói: "Sao... sao cô lại ở đây?"
Thất Nguyệt không trả lời, cô dùng đèn soi muốn đi về hướng lều trại. Lâm Sở đi theo cô, miệng không ngừng liên tục hỏi đủ thứ, nhưng Thất Nguyệt không thèm trả lời. Trong đội đã có thần tiên Ngô Hoài Sinh im như hến rồi, nay còn gặp thêm một Thất Nguyệt nữa, thật là không biết phải sống sao.
Tô Huyền Sương đi tới chỗ bọn họ, cô cũng ngạc nhiên về sự có mặt có Thất Nguyệt, nhưng Lâm Sở đã an toàn, điều đó mới quan trọng.
"Quay về thôi!"
Tô Huyền Sương nói với Ngô Hoài Sinh, anh không trả lời mà chỉ xoay người đi. Chỉ có điều Tô Huyền Sương lại vô tình nhìn thấy Ngô Hoài Sinh nhìn Thất Nguyệt bằng một ánh mắt vô cùng kì lạ.