"Một năm trước, khi đi đào mộ ở núi Vĩ Tùng, mi đã giết chết một cô con gái của thần núi. Hai tay mi đã dính đầy máu tươi, bị thần núi nguyền rủa. Nay mi lại muốn tìm ngọc Trường Sinh để sống tiếp ư."
Tiếng khàn khàn lạnh lẽo vang lên ở đâu đó. Tô Huyền Sương nhận ra mình đang đứng ở một nơi xa lạ. Nơi đây tối tăm hệt như linh hồn của cô, ngột ngạt và tanh tưởi mùi máu. Cô lắc đầu, chối cãi: "Không có, tôi không giết người. Tôi căn bản không hề giết ai cả."
"Mi còn chối cãi sao, mi đã cầm con dao kia của mi, từng nhát từng nhát tâm vào bụng cô ấy mà."
Giọng nói ấy lại vang lên, không nghe được là nam hay nữ, chỉ thấy giống như lạnh lẽo từ địa ngục. Tô Huyền Sương lắc đầu, cố bịt tay để không nghe thấy. Nhưng đột nhiên phía trước mặt cô xuất hiện một ánh sáng đến mức cô phải mở mắt ra. Trong ánh sáng đó tái hiện lại một khung cảnh quen mắt của một năm trước. Trong cảnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm con dao dính đầy máu tươi liên tực đâm vào bụng cô gái khác.
Lúc ấy trời mưa phùn, trên đường núi trơn trượt vắng tanh không một bóng người. Cô gái tóc đuôi ngựa kia như một con dã thú, hai tay dính đầy máu vẫn chưa chịu ngừng lại. Máu bắn lên mặt cô ta lấm lem, mưa phùn không thể dội sạch được. Cho đến khi cô gái đáng thương kia nằm im hẳn, cô ta mới ngừng lại.
Tô Huyền Sương ôm đầu rên rỉ. Cô không hề cố ý giết người, lúc đó cô đã bị trúng một loại độc mà người dân ở đó dùng đễ bẫy thú. Lúc đó cô đang mất kiểm soát, cô chỉ nhớ, lúc đó cô đang vật lộn với một con quỷ. Cho đến khi thuốc đã hết tác dụng thì cô mới nhận ra con quỷ mà cô giết kia có máu đỏ như con người. Nhưng cho đến bây giờ cô và những người trong đoàn đều không xác nhận được. Bọn họ cho rằng đó vốn dĩ là một con quỷ dữ chiếm xác người, bởi vì người dân ở đó cũng đã nói như vậy.
Nhưng tại sao?
Tô Huyền Sương còn chưa hết kinh hãi thì bây giờ lại thêm kinh hãi. Bởi vì cái xác mà cô đã giết bây giờ đang nghẻo đầu nhìn về phía cô. Khuôn mặt kia có chút quen thuộc, chính là cô gái đứng trên đường núi, cô ta đang nở một nụ cười quái dị.
Hình ảnh kia mờ dần, mờ dần theo tiếng cười lanh lảnh của giọng nói đó. Tô Huyền Sương ngồi phịch xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi, mặt mày xám ngoét không còn một giọt máu. Cô cảm thấy chuyến đi này chính là đi vào đường chết của cô. Và cô không chắc rằng nơi đây liệu có phải là mồ chôn của cô hay không. Bao nhiêu kinh nghiệm vào mộ tích lũy lâu nay, đối với ngôi mộ này hoàn toàn vô dụng.
Nhóm người Ngô Hoài Sinh vẫn còn đi tìm. Bởi vì vị trí của bốn căn phòng sau khi rơi xuống vốn chẳng còn nằm ở vị trí ban đầu. Nơi mà bọn họ đứng bây giờ giống như một cái sa mạc, đi mãi không tìm thấy lối ra.
Người sống như mặt trời mọc, người chết như mặt trời lặn... Ngô Hoài Sinh bảo Phan Vĩnh lấy la bàn ra tìm hướng. May mắn thay la bàn của Phan Vĩnh vẫn còn hoạt động. La bàn xoay qua xoay lại một lúc cuối cùng dừng hẳn. Bọn họ nhắm theo hướng tây mà đi tìm, chỉ hy vọng rằng cái la bàn này không có gì kì lạ.
Tô Huyền Sương ngồi đờ đẫn dưới đất, không hiểu sao bây giờ lại có ý định lấy dao ra. Lê Vương nãy giờ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh sợ hãi giữ chặt cô. Tô Huyền Sương lúc này cảm giác đầu óc mụ mị, giống như cô không còn là cô nữa. Xung quanh là những âm thanh kinh dị, nào là cười đùa, nào là rên khóc, nào là...
Lê Vương không trụ nổi, bị Tô Huyền Sương tặng cho một nhát vào mặt, những người còn lại thấy thế vừa định tới giúp thì giống như bị trời tròng chôn chân tại chỗ. Tô Huyền Sương đứng phắt dậy, đôi mắt cô bây giờ chuyển sang xanh lè. Xung quanh được bao bởi một loại chướng khí ngột ngạt. Cô đưa lưỡi dao dính đầy máu lên miệng liếm một cái, sau đó nở một cười quái dị.
Ngay lúc này Ngô Hoài Sinh đã thành công phá tường xông vào. Tuy nhiên vẫn là dùng máu và xẻng của Thất Nguyệt. Tường vừa mới thủng một lỗ, bọn họ đã kinh ngạc đến há miệng. Tô Huyền Sương như biến thành một người khác. Không đúng, phải là biến thành một con quỷ. Hai mắt cô ta xanh lè, một cái miệng đỏ tươi và một con dao đầy máu.
Ngô Hoài Sinh xông đến giật con dao trên tay Tô Huyền Sương. Ngô Hoài Sinh rất nhanh, nhưng Tô Huyền Sương lại nhanh hơn khiến anh không những không giật được dao mà còn bị cô ta tặng cho một vết cào trên mặt. Mùi hương trên người cô ta nồng đậm, lại có một chút quen thuộc. Vết thương trên cổ Ngô Hoài Sinh nhanh chóng lành lại, anh lùi ra ngoài. Tô Huyền Sương cất một tràng cười lớn, lại dũi tay như đang thư giãn.
Linh Hồ nhập thế!
"Cô ấy bị làm sao thế?"
Người kì lạ Thất Nguyệt lúc này cũng phải thốt lên câu hỏi kia. Ngô Hoài Sinh khẽ cau mày, anh dõi mắt lên lên trần nhà mà như thể anh có thể nhìn xuyên thấu cả ngọn núi và dõi mắt lên trời. Quả nhiên, anh vội vã quay sang hỏi Phan Vĩnh: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Gần bốn giờ sáng, sao vậy thần tượng?"
Phan Vĩnh giống như đại diện hỏi cho tất cả những người có mặt tại đây. Ngô Hoài Sinh lại nhìn Tô Huyền Sương, nhìn xuống mặt đất rồi hỏi: "Tô Huyền Sương sinh ngày bao nhiêu?"
Lâm Sở lập tức trả lời: "Sinh ngày mùng chín tháng bảy năm Canh Ngọ."
Hai hàng mày của anh càng nhíu chặt, anh nói: "Sinh ngày vãng vong, tháng vong hồn, năm nay được sao Vân Hớn chiếu mệnh. Sao Vân Hớn là hung tinh. Hiện tại mặt trăng đã lặn, mặt trời chưa mọc, đúng lúc sao Vân Hớn đang sáng nhất bầu trời, soi thẳng xuống đỉnh núi..."
Ngô Hoài Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Tô Huyền Sương rồi nói tiếp: "Chủ nhân ngôi mộ này chính là một con xích Linh Hồ!"
Hồ Ly tu thành người là lông trắng mắt đỏ. Linh Hồ có tuổi lớn hơn nhưng lại không tu thành người. Loại này hung thần sát ác, lông đỏ mắt xanh, vô cùng hung hiểm. Linh Hồ đã mất tích rất lâu, trước đây đã từng nghe nói nó đột ngột biến mất. Rất có thể là đã bị chôn và phong ấn tại ngôi mộ này. Hiện tại có mượn được xác kẻ có sinh thần bát tự đại hung, muốn quay trở lại nhân gian một lần nữa.
Bởi vì những câu chuyện thần thoại này không được lưu truyền rộng rãi. Lại có niên đại quá xa nên ít có người biết đến sự tồn tại của Linh Hồ. Kẻ chôn nó nhất định là một người có hiểu biết, muốn dùng những thứ khác để trấn áp nó từ bên ngoài và lùi bước những kẻ đến trộm mộ.
Nếu như hồn nó đã mạnh như vậy, chắc chắn xác của nó cũng sẽ ở gần đây. Nếu như tìm được xác nó và giải quyết trước, có lẽ sẽ dễ đối phó hơn. Nó chỉ mới nhập vào Tô Huyền Sương, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại. Nhưng những người ở đây làm gì có ai có thể đánh nhau với yêu quái cơ chứ?
Ngô Hoài Sinh nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nhìn thấy Lâm Minh Triết ở bên cạnh. Lâm Minh Triết đã đi vào mộng, mà trong giấc mộng đó, Ngô Hoài Sinh có thể điều khiển hành động và sức mạnh của anh. Còn thêm một điều nữa là... anh ta sẽ không chết.
Bây giờ chỉ có thể chờ vào Ngô Hoài Sinh và Lâm Minh Triết. Nếu như sớm biết vào mộ sẽ gặp một con yêu quái như thế này bọn họ sẽ mời vài cao nhân đắc đạo đi cùng rồi. Nhưng cũng rất khó, những cao nhân ấy sớm đã tạ thế, những người còn sống có lẽ cũng đã vào rừng ẩn cư, không dễ mời như thế.
Nhìn dáng vẻ của Tô Huyền Sương càng lúc càng dữ tợn, Ngô Hoài Sinh nói: "Lâm Minh Triết, anh ở lại cùng với mọi người. Thất Nguyệt, cô đi theo tôi tìm xác Linh Hồ."
Phan Vĩnh kéo áo Ngô Hoài Sinh: "Thần tượng đi rồi chúng tôi phải làm sao? Hay là cho tôi đi chung với anh đi."
"Không được! Đi theo tôi càng nguy hiểm hơn."
Nói xong, Ngô Hoài Sinh đã ra hiệu cho Thất Nguyệt rời đi. Bọn họ không có thời gian, chỉ có thể nhắm hướng chạy. Sao Vân Hớn di dời từ từ đến vị trí cái xác, bọn họ cứ chạy về hướng sao sẽ di chuyển là được. Kì thật, Ngô Hoài Sinh chưa từng học qua mấy cái này, những gì anh biết chỉ là kinh nghiệm đúc kết từ lâu.
"Anh Hoài Sinh, em biết anh không phải là người bình thường. Rốt cuộc anh là ai?"
Thất Nguyệt và chạy song song với Ngô Hoài Sinh vừa hỏi. Ngô Hoài Sinh là ai ư, chính bản thân anh còn không biết rõ anh là ai. Anh chỉ biết rằng những người muốn biết về thân thế của anh đều có kết cục thê thảm. Chỉ có anh, sống lai sống lắt trên cõi đời này.
"Cô không cần biết! Bởi vì những người muốn biết về thân thế của tôi đều không có kết cục tốt đẹp."
Ngô Hoài Sinh chỉ lạnh nhạt trả lời chứ không hề khó chịu. Thất Nguyệt có chút buồn bã nói: "Xem ra anh cũng giống như em. Những ai muốn biết về thân phận của em đều phải chết. Anh biết mà phải không, em không phải là một người bình thường."
Đúng vậy! Ngô Hoài Sinh đã biết Thất Nguyệt không phải là người bình thường ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Nhưng anh không hề có hứng thú bởi vì cô vô hại, dần dà anh mới có chút chú ý về cô khi thấy cô đã nhiều lần giúp đỡ mọi người. Sơ với Tô Huyền Sương lòng dạ thâm sâu, đầy mưu mô quỷ kế kia thì anh thích Thất Nguyệt đơn giản này hơn.