"Kẻ nào?"
Ngô Hoài Sinh lại quay đầu, nhưng tiếng cười đó lại vang lên sau lưng anh.
"Kẻ nào lại giả thần giả quỷ ở đây?"
Ngô Hoài Sinh liên tục quay đầu tìm kiếm, tiếng cười kia lại liên tục ở phía sau anh. Cho dù anh có nhìn thế nào cũng không thấy được nó. Kẻ đó như muốn bức anh phát điên, lẫn trong tiếng cười đó là một tiếng nói của đàn ông khàn khàn: "Ngô Hoài Sinh, cảm giác này có quen không. Giống như việc ngươi liên tục tìm kiếm bí ẩn về thân thế của mình nhưng vĩnh viễn ở phía sau mà ngươi không thể nhìn thấy được."
Cảm giác như nó đã đến gần nhưng lại không có cách nào nhìn thấy. Cảm giác này chính là bức Ngô Hoài Sinh phát điên. Thân thế, chỉ vì đi tìm thân thế đó mà anh đã khiến người quan trọng nhất đời mình phải bỏ mạng. Đã qua ngàn năm, anh dần đè nén ý nghĩ tìm lại thân thế nhưng dường như anh chẳng thể nào làm được. Mỗi khi anh muốn quên đi thì lại có thứ gì đó thôi thúc anh tìm kiếm.
"Anh là ai, sao lại biết tên tôi. Tôi sớm đã từ bỏ việc đó, nếu như anh có ý định công kích tôi thì anh đã thất bại rồi."
Ngô Hoài Sinh quyết tâm trở lại quan tài, nhưng giọng nói kia lại với theo: "Khởi đầu trong mộ thất, sao không kết thúc ở mộ thất?"
Đêm hôm đó Tô Huyền Sương lại đi tìm Ngô Hoài Sinh. Lần này cô không đem theo Lâm Sở mà tự mình lái xe và đem đồ nghề đến. Mấy loại chuyện này đối với cô không hề khó khăn, từ trên xe xuống đã đi một mạch vào cầm xẻng đào mộ Ngô Hoài Sinh lên.
Ngô Hoài Sinh đêm hôm bị người ta đào mộ lại không có tí nhang khói thì cáu giận trông thấy. Người đến lại là Tô Huyền Sương, anh quay phắt người bỏ đi. Tô Huyền Sương đã quyết chí đêm nay cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ mời được Ngô Hoài Sinh, cô nói: "Chúng ta chỉ cần đi chung, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi."
"Đi đâu?"
Ngô Hoài Sinh giả ngu, Tô Huyền Sương đưa mảnh giấy mà "nó" đã gửi cho Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh không có hứng thú, nhưng khi anh thấy ba chữ núi Trường Dương thì khẽ nhíu mày. Tô Huyền Sương quan sát anh, cô dè dặt hỏi: "Thế nào? Anh cũng cầu giấc mộng trường sinh kia mà. Chúng ta cùng đi, ai lấy được sẽ là của người đó."
Trên đời này thật sự có loại ngọc này ư?
Ngô Hoài Sinh nghi hoặc nhìn Tô Huyền Sương: "Cô gian xảo như vậy, lấy gì đảm bảo đến lúc đó người của cô sẽ không thủ tiêu tôi để cướp ngọc chứ?"
"Ngô Hoài Sinh, tôi tưởng anh không màn cuộc đời chứ. Hoá ra anh cũng là kẻ tham sống sợ chết ư?"
"Cô gái, ít ra thì mạng của tôi cũng không dành cho loại người như cô!"
Tô Huyền Sưong khẽ giật khoé môi muốn bật lại nhưng cô phải nhẫn nhịn nuốt xuống. Dù sao đi nữa thì nhân tài khó cầu, Ngô Hoài Sinh kia lại là nhân tài trong nhân tài, chịu thiệt một chút, sau này đòi lại. Ngô Hoài Sinh lơ đãng trả lại mảnh giấy cho Tô Huyền Sương với thái độ từ chối.
Không còn cách nào, chỉ có thể ăn may mà thôi. Tô Huyền Sương nhận lại mảnh giấy rồi nói: "Bảy giờ sáng ba ngày sao tại cửa tiệm Tô Phù Cư, đến hay không tùy anh."
Ba ngày sau tại cửa tiệm Tô Phù Cư. Tô Huyền Sương đã trang bị sẵn sàng, cô mặc quần bò đen ôm sát, áo thun đen và áo khoác da, chân đi giày bost, đội tóc tém màu đen đang đứng tựa vào đầu xe mài con dao găm của mình. Cô liên tục nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 6 giờ 40 phút. Đội hình có tổng cộng ba mươi người, tuổi tác từ hai mươi đến bốn mươi. Những người đó đều là nòng cốt của nhà họ Tô, kinh nghiệm và gan dạ có thừa.
Lâm Sở từ sớm đã đến, anh ta đang loay hoay chuẩn bị một balo vải bố hành lí to tướng. Thứ quý giá nhất của anh ta chính là một cái zipo và côn nhị khúc. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lâm Sở đi tới hỏi Tô Huyền Sương: "Cô chủ, liệu anh ta có tới không?"
Tô Huyền Sương lại nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 6 giờ 55 phút. Cô cất con dao vào lưng quần rồi vỗ tay ra hiệu với đoàn người: "Chuẩn bị xuất phát. Chúng ta sẽ di chuyển bằng máy bay đến sân bay ở thành phố Q rồi đi xe tiếp vào trong núi Trường Dương."
"Bà chủ Tô, thêm hai vé thương gia nữa đi."
Tô Huyền Sương vừa dứt lời thì đã nghe tiếng Phan Vĩnh, cô quay đầu nhìn thấy anh ta đang đẩy cửa ghế lái bước ra. Tô Huyền Sương nhướn mày, có chút không vui. Phan Vĩnh nói: "Bà chủ Tô không hoan nghênh tôi sao? Cô tiếc một vé máy bay tới như vậy à?"
Từ ghế lái phụ lúc này cũng mở ra, Ngô Hoài Sinh mặc một bộ đồ đen, chân dài miên man bước xuống. Tô Huyền Sương nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: "Sao có thể chứ. Mau, mau đặt thêm hai vé thương gia nữa cho khách quý."
Thành phố B của bọn họ nằm ở phía nam, núi Trường Dương lại ở phía bắc, cách nhau mấy mươi nghìn cây số. Bọn họ ngồi máy bay hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay ở thành phố Q. Thời tiết phía bắc không giống với phía nam, thời gian này ở phía nam đang là mùa nắng nóng nhưng phía bắc lại là mùa mưa. Lúc lên máy bay là trời vẫn nắng đẹp, đến lúc xuống máy bay thì trời đã đổ mưa nhỏ.
Thành phố Q đúng là thành phố núi rừng, quả thật có chút hoang vu. Sân bay với quy mô nhỏ và mọi thứ cũng có phần cũ kĩ, cộng thêm mưa gió âm u đầy trời, thiếu gia Phan Vĩnh bắt đầu hối hận khi đã đòi đi theo Ngô Hoài Sinh. Tô Huyền Sương nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của Phan Vĩnh thì lại gần nói: "Không ngờ Phan đại thiếu gia lại vứt hết tất cả hào hoa bên ngoài, bất chấp nguy hiểm để theo anh ta đi vào núi rừng nguy hiểm này. Tôi nên khen anh là fan cuồng hay là kẻ đeo bám ngu ngốc đây?"
"Tô Huyền Sương, cô không cần châm chọc đâu. Phan thiếu gia đây nhiều tiền nhưng tài cũng không thiếu. Tôi nhất định phải đi theo bảo vệ thần tượng, không để cho cô có cơ hội giở trờ đâu."
Phan Vĩnh bật lại ngay tức thì, Tô Huyền Sương đương nhiên cũng không nhịn: "Đợi đến lúc vào đó gặp nguy hiểm tôi sẽ đẩy anh lên đoạn đầu đài. Hoặc là lúc thiếu lương thực sẽ xẻ thịt của anh ra nướng ăn."
Trong lúc hai người kia đang hăng hái đấu võ mồm thì Ngô Hoài Sinh mở cây dù trong tay rồi bước ra ngoài. Đoàn người của Tô Huyền Sương đã lái mười chiếc xe jeep loại chuyên dùng để chạy đường núi đến. Phan Vĩnh cũng vội mở dù chạy theo Ngô Hoài Sinh: "Đợi tôi với thần tượng."
Chỉ chờ Tô Huyền Sương đi trước, đoàn người của cô cũng đồng loạt mở dù đi theo. Ba người Tô Huyền Sương, Ngô Hoài Sinh và Phan Vĩnh ngồi chung một xe dẫn đầu, ngoài bọn họ còn có thêm một người lái xe nữa. Tô Huyền Sương ngồi ở ghế lái phụ, người lái xe liên tục hỏi cô về tình hình của chuyến đi. Người lái xe là một thanh niên trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, anh ta tên là Lê Vương. Lê Vương kia có khuôn mặt điển trai, dáng người vô cùng rắn rỏi và phong trần. Theo như cuộc nói chuyện của bọn họ thì Lê Vương này có vẻ là người quản lí đội rải rác ở khắp nơi.
Ngô Hoài Sinh không hề mở miệng, anh chỉ yên lặng ngồi nhìn về phía rừng cây bạt ngàn của hai bên đường. Phan Vĩnh cũng rất yên lặng, cắm tai nghe vào và bắt đầu chơi game. Lê Vương có chút tò mò, dùng ánh mắt hỏi Tô Huyền Sương, hai bọn họ trao đổi điều gì đó.
Ngồi trên xe gần ba tiếng đồng hồ, ngoài trời vẫn không hề tạnh mưa. Cuối cùng, Tô Huyền Sương nhìn bản đồ trên ipad rồi bật bộ đàm ra lệnh cho đoàn xe phía sau dừng lại ở một thôn nhỏ phía trước. Trên bản đồ hiển thị đây là thôn cuối cùng của vùng ngoại ô, đi sâu vào nữa chính là đường rừng không có người sinh sống.
Mưa vẫn chưa tạnh hẳn, Tô Huyền Sương nhảy xuống xe, mở dù rồi đi vào gõ của một ngôi nhà ở gần cuối thôn. Không biết là giỏi hay may mắn, mà lại gõ trúng cửa nhà ông trưởng thôn. Tô Huyền Sương tươi cười nói điều gì đó với ông ta, ông ta ngoái đầu nhìn về phía đoàn xe rồi khẽ gật đầu. Tô Huyền Sương quay lại, nói vào bộ đàm ra lệnh cho đoàn người phía sau đổ xe ngay ngắn.
Dĩ nhiên là Tô Huyền Sương đã hào phóng đưa ra một cọc tiền xanh dày cộp. Tuy nói là phí ở nhờ nhưng với số tiền này có thể ở nhờ tận một tháng cũng còn thừa. Hiện tại đã là gần 3 giờ chiều, Tô Huyền Sương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn còn âm u rồi theo chân ông trưởng thôn đi về phía cuối thôn cách đó không xa. Trời đã sắp tối lại mưa gió, bọn họ cũng không biết nhiều về đoạn đường phía trước. Dù sao những tư liệu tìm được cũng không đáng tin bằng kinh nghiệm thực tiễn của người dân sinh sống ở đây. Cứ ở lại đây đêm nay, vừa có thể hỏi thăm địa hình, vừa tìm thử xem có người nào có thể dẫn đường hay không.
Trưởng thôn dẫn bọn họ đến nhà khách của thôn, sau đó bảo họ hãy nghỉ ngơi trước, ông sẽ quay về chuẩn bị đồ ăn. Còn chưa vào nhà, Tô Huyền Sương đã quay lại điểm danh. Lúc ở thành phố B bọn họ xuất phát trong đội có ba mươi người, cộng thêm cô, Ngô Hoài Sinh, Lâm Sở và Phan Vĩnh nữa là ba mươi bốn người. Đoàn xe rước bọn họ ở sân bay là mười chiếc, lái xe phải cần đến mười người.
Bốn mươi bốn!
44!
Đây là tử tử, Lâm Sở vốn trốn ở xó nào bây giờ đi nhanh tới chỗ Tô Huyền Sương, có chút khẩn trương, quay đầu hỏi Tô Huyền Sương: "Cô chủ, làm sao đây?"