Vừa đúng lúc ông trưởng thôn và một cô gái trẻ ôm theo mấy cái chăn bông đi qua. Ngoài trời dường như đã ngớt mưa, bởi vì bọn họ không cần che dù. Vừa nhìn thấy bà thím kia đang bị hai người đàn ông vây giữ thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Tô Huyền Sương tưởng rằng ông ấy tức giận vì người của cô giữ bà thím. Nhưng không, ông ta đặt chăn xuống đất rồi tới kéo tay bà ta mà nói: "Tôi đã dặn bà không được làm phiền khách. Có phải bà lại nói năng nhăng cuội để doạ họ hay không?"
Tô Huyền Sương ra hiệu cho Lâm Sở tới sờ vào ông trưởng thôn nhưng anh ta dứt khoác lắc đầu. Chuyện này dù sao cũng thật sự kì quái, Tô Huyền Sương quả thật cũng có chút không muốn chạm vào. Ngay lúc này, Ngô Hoài Sinh đang ngủ bỗng ngồi bật dậy đi ra ngoài. Ngang qua ông trưởng thôn anh giống như ngái ngủ mà bất cẩn va vào ông ta một cái. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng cánh tay Ngô Hoài Sinh chạm vào ông trưởng thôn bằng da bằng thịt.
Ngô Hoài Sinh gật đầu ngụ ý xin lỗi rồi đi hẳn ra ngoài giống như đang đi vệ sinh. Ông trưởng thôn không để ý tới chuyện đó lắm, ông ta quay lại cười cười nói với Tô Huyền Sương: "Bà chủ Tô, thật sự xin lỗi. Bà thím này ở thôn của chúng tôi là một goá phụ, năm năm trước bà ấy cùng chồng đi vào trong núi Trường Dương kia kiếm sống. Nhưng không may, lúc họ quay về thì ông chồng bị một căn bệnh kì lạ, cứ liên tục mê sảng, nói năng những câu lạ lùng. Chẳng bao lâu sau da thịt ông ấy thối rửa rồi qua đời. Thím ấy kể từ lúc đó đã đau buồn tột độ, liên tục nói rằng do bọn họ đã đem những thứ dơ bẩn tà ác về và hại chết cả thôn này."
Tô Huyền Sương mời ông trưởng thôn và cô gái ngồi xuống, mời bọn họ món bánh mà đoàn của cô đem từ thành phố B đến, sau đó mới tỏ ra thương tiếc hỏi: "Vậy thím ấy cứ bị như thế sao?"
Ông trưởng thôn nói: "Thi thoảng cũng có lúc thím ấy tỉnh táo. Lúc tỉnh táo thường hay kể những việc xảy ra lúc bọn họ ở trong núi. Nhưng tiếc là mỗi lúc thím ấy kể thì lại phát bệnh lên. Mỗi lúc phát bệnh thì liên tục gào thét, nói rằng thím ấy nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng cả thôn bị thứ đó giết sạch. Cả thôn toàn là máu và xác người, như một thôn chết."
"Thứ đó? Thứ đó trong lời của thím ấy rốt cuộc là thứ gì? Chú có thể kể lại cho chúng tôi những lời mà thím ấy đã kể hay không?"
Tô Huyền Sương hỏi, ông trưởng thôn như đang đăm chiêu nghĩ về cái ngày đau buồn đó rồi nói: "Không nói rõ được! Nhưng thứ ở trong núi mà thím ấy kể bọn họ đã gặp phải có lẽ..."
Ông trưởng thôn cố tình bỏ dở câu nói để kích thích sự tò mò của Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương khẽ cau mày, sau đó ra hiệu cho Lâm Sở lấy một xấp tiền màu xanh dày cộp kẹp vào một hộp bánh đẩy qua cho ông ta. Ông trưởng thôn cầm hộp bánh lên, sau khi liếc nhìn bên trong thì đôi mắt sáng lên trông thấy. Khoé môi Tô Huyền Sương khẽ nhếch lên, cô biết rằng trên đời này không có bất cứ thứ gì không thể mua bằng tiền. Nếu như có thì cũng có thể mua bằng nhiều tiền hơn.
Nhưng nụ cười của cô dần tắt khi thấy ông trưởng thôn đặt hộp bánh xuống, sau đó đẩy qua cho cô: "Cô chủ Tô, bánh này quá quý, không dám nhận thêm."
Lâm Sở nhanh tay cầm lấy đưa qua cho con gái ông trưởng thôn nãy giờ vẫn đang ngồi yên lặng. Tuy nhiên cô ta một bộ dạng vô cùng cao lãnh, không những không nhận bánh mà đến nhìn một cái cũng không thèm. Lâm Sở nở một cười méo mó, sau đó đem cái hộp bánh về rồi rút ra một cái mà ăn.
Kể nhiều như vậy lại không nhận tiền, trên đời làm gì có ai lại thích làm không công như thế chứ. Tô Huyền Sương cũng giả bộ tự nhiên nói với ông trưởng thôn: "Nơi này cũng thật là có nhiều chuyện li kì. Nhân lúc tôi cũng có ý định viết một cuốn bút kí, hay là lát nữa chú có thể đưa tôi đi ra ngoài thăm thú một lát không?"
Chưa đợi ông trưởng thôn trả lời, cô con gái im như hến nãy giờ đã lên tiếng: "Trời cũng đã tối rồi, hay là để ngày mai tôi đưa chị đi?"
Tô Huyền Sương cười đáp lời: "Chúng tôi thời gian và kinh phí có hạn, chỉ ở nhờ đêm nay thôi, sáng mai trời quang tạnh là phải lên đường rồi. Cô gái yên tâm đi, chúng tôi chỉ ra ngoài ít phút mà thôi, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đâu."
Cô con gái nhìn cha cô ta một cái, hai người trao đổi ánh mắt với nhau gì đó rồi ông trưởng thôn nói: "Thất Nguyệt, ở đây chờ cha."
Tô Huyền Sương và ông trưởng thôn cùng nhau vừa bước ra khỏi cửa thì bà thím đột nhiên cười lên haha rồi nói, giọng nói oán thán như thể oan hồn nơi địa ngục: "Các người đều cho rằng tôi là kẻ điên ư? Được thôi, nếu các người đã nghĩ tôi là kẻ điên, vậy tôi sẽ điên cho các người thấy!"
Bà thím vừa nói xong thì đã vùng vẫy một cái thoát khỏi hai người đàn ông rồi chạy sượt qua Tô Huyền Sương mà chạy ra ngoài. Quái lạ, bà thím thoạt nhìn yếu ớt kia bây giờ lại khoẻ tới như vậy. Tô Huyền Sương hất mặt, hai người đàn ông vội vã đuổi theo. Bóng người vừa khuất, bọn họ nghe thấy một tiếng la hét kì quái đau đớn vang lên, sau đó bà thím được hai người đàn ông đưa trở vào.
Lúc đi ngang qua Tô Huyền Sương, cô chắc chắn rằng bản thân đã nhìn thấy ánh mắt bà thím kia rất lạ. Vừa giống như ngạo nghễ, lại giống như bi thương, hoặc đơn giản là oán hận hệt như một phù thủy. Bà ta còn không quên tặng cho cô một nụ kì quặc.
Tô Huyền Sương trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố nén xuống rồi cùng ông trưởng thôn quay đầu đi. Nào ngờ vừa mới quay đầu đã nghe phía sau vang lên tiếng la hét. Bọn họ quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đàn ông giữ bà thím đã ngã xuống đất và trào máu thất khiếu. Rõ ràng bọn họ chỉ vừa lướt qua còn chưa đầy một mét.
Bà thím thoát ra, không ai có tâm tư hoặc không dám đến giữ bà lại mà chỉ lo nhào tới xem đồng đội. Lê Vương là người chạy tới nhanh nhất, anh ta là người am hiểu về y học nhất trong đội. Anh ta còn vô cùng quan tâm đồng đội của mình cho nên đương nhiên là người xông lên trước.
Tô Huyền Sương là người thứ hai tới xem, sau đó là tới Lâm Sở và những người khác. Ông trưởng thôn cùng có chút kích động tới gần xem, duy nhất chỉ có một mình Thất Nguyệt kia là bình tĩnh ngồi yên một chỗ. Ngô Hoài Sinh và Phan Vĩnh vào tới, cả hai bọn họ không né sang một bên không muốn xem náo nhiệt.
Đang lúc Lê Vương xem xét hai người nọ, anh ta chẳng cần mất mấy phút để báo tử. Tô Huyền Sương và anh ta nhìn nhau, anh ta khẽ lắc đầu biểu thị hai người kia đã chết thì bà thím lại cất thêm một tràng cười hả hê lạnh giá nữa: "Bốn bốn! Tử tử! Ha ha tôi đã nói rồi mà. Các người còn không tin tôi ư, các người nhất định phải bỏ mạng ở đây. Bởi vì đây chính là thôn chết!"
Cho dù mọi việc cũng không còn tà môn như lời bà thím nói ban đầu. Nhưng bây giờ nghe bà ta nói câu thôn chết vẫn khiến người nghe không khỏi sởn gai óc. Ông trưởng thôn tức giận lao tới hung bạo giữ lấy bà thím. Bà ta giờ đây như hoàn toàn biến thành điên dại, không ngừng gào thét rồi chụp lấy cánh tay ông trưởng thôn mà cắn một cái.
Hàm răng của bà thím vô cùng sắt bén, chỉ một cú cắn đã khiến cánh tay săn chắt của ông trưởng thông rách một lỏm, máu chảy ra ròng ròng. Ở phía này Lê Vương đang ra sức tìm nguyên nhân cái chết của hai người kia. Lâm Sở thì đang gọi điện cho người nhà của họ và bên y tế. Những người còn lại cũng loay hoay làm cái này cái nọ, vừa làm vừa nơm nớp lo sợ.
Sự tình rối loạn tới như vậy nhưng Thất Nguyệt vẫn không hề động đậy. Nếu như người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta là người vừa mù vừa điếc cơ đấy. Ngô Hoài Sinh không lo chuyện bao đồng, Phan Vĩnh thì đương nhiên cũng không muốn dính dáng vào những loại chuyện này nên hai bọn họ yên ổn ngồi ở một góc quan sát.
Cũng chính vì như vậy nên hành động búng một thứ bột gì đó màu trắng tới chỗ của bà thím mới lọt vào tầm mắt của Ngô Hoài Sinh. Ông trưởng thôn bị bà thím cắn tuy rằng tức giận nhưng vẫn cam chịu mà không hề phản bác lại bà. Đúng lúc một người trong đội nhìn thấy tay ông ta bị cắn đến đổ máu ròng ròng, muốn tới băng bó giúp thì đột nhiên tới phiên bà thím ngã lăn ra đất.
Thứ bột trắng mà Thất Nguyệt vừa búng ra đó, khi hoà vào không khí và tiếp cận với bà thím thì bà ta bắt đầu có hành động co giật. Sau khi tuột khỏi tay ông trưởng thôn thì bà ta đã nằm lăn lóc quằn quại dưới đất. Sau tầm một phút quằn quại đau đớn thì bà thím cũng yên lặng trở lại. Khi người đàn ông định băng bó cho ông trưởng thôn cúi xuống xem thử thì anh ta đã giật mình. Bởi vì bà thím kia giờ đây đã tắt thở. Thất khiếu của bà ấy cũng chảy đầy máu giống như hai người kia, nhưng tình trạng của bà dường như còn kì lạ hơn một chút.