Chương 15: Truyền thuyết núi rừng

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:22:28

Cả đoàn người sững sờ, trong đó Thất Nguyệt vốn là người yên tĩnh không cảm xúc nhất thì bây giờ lại là người chấn động nhiều nhất. Linh Miêu bái nguyệt! Xưa nay khi nhắc đến hai chữ Linh Miêu, người người đều sợ hãi. Bởi vì nó tượng trưng cho những điều xúi quẩy. Hiện tại nó lại xuất hiện nơi núi rừng hẻo lánh này... Tô Huyền Sương kéo cánh tay cha cô lại rồi nói: "Cha à, chúng ta trở về nhà thôi." Đây chắc chắn là câu nói mang theo thấp thỏm sợ hãi. Tô Huyền Sương nói: "Cô Thất Nguyệt, chúng ta đã thoả thuận sẽ cùng nhau vào mộ. Nay cửa mộ còn chưa thấy, các người không thể đi." "Địa bàn của chúng tôi, các người muốn làm gì?" Thất Nguyệt vừa lớn giọng nói xong thì Lê Vương đã gác con dao dài của anh lên cổ cô. Tô Huyền Sương vòng tới sát mặt Thất Nguyệt rồi nói: "Nếu như các người dám đi, tôi cam đoan sẽ cắt gân chân của các người, sau đó quẳng vào trong động ăn xác phía trên." Trần Đạm gỡ tay Thất Nguyệt, cô nhìn ông ta liên tục bất an lắc đầu. Trần Đạm lắc đầu nhìn cô: "Không sao, không sao." Ngô Hoài Sinh không có hứng doạ dẫm người kiểu này, anh bảo Phan Vĩnh cất la bàn rồi đứng tựa một bên xem. Lâm Sở đi tới chỗ Trần Đạm, anh ta xoay xoay cái zippo trong tay rồi nói: "Dù nói thế nào thì bây giờ chúng ta cũng đã cùng chuyến tuyến rồi. Thay vì lục đục nội bộ thì sao chú Trần đây không kể chuyện chú biết về Linh Miêu bái nguyệt cho chúng tôi cùng biết?" Trần Đạm thở hắc ra, Lâm Sở nói tiếp: "Đương nhiên, chúng ta sau khi vào trong mộ sẽ có mục đích riêng. Đã giao ước, ai tìm được ngọc Trường Sinh trước thì là của người đó. Nếu như chú không chia sẻ thông tin, đến khi chưa vào đến trong mộ có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ không cứu hai người đâu." "Ai sẽ làm chứng việc các người giữ đúng lời hứa mà không giở trò xấu xa?" Thất Nguyệt nói, Lâm Sở tiếp lời: " Chẳng phải các người nói đây là địa bàn của các người sao, vậy còn sợ gì chúng tôi nữa. Đương nhiên, nếu như đến lúc đó chúng tôi có giết các người diệt khẩu thì bây giờ các người vẫn phải đi theo chúng tôi thôi." Tô Huyền Sương gỡ con dao trên cổ Tô Huyền Sương ra, sau đó niềm nở nói: "Mọi người không cần áp lực, cũng không cần làm mất hoà khí. Chú Trần, chính là chú muốn đưa chúng tôi vào mộ kia mà. Lợi ích mà chú nên nhận cũng đã nhận được rồi. Bây giờ nhân lúc trăng chưa lên hẳn, chúng ta hãy nghỉ ngơi tại chỗ, ăn uống tiếp sức. Chú Trần, mong chú hãy kể câu chuyện về Linh Miêu bái nguyệt cho chúng tôi được nghe." Cả đoàn ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người lấy đồ khô trong balo và nước ra ăn uống tại chỗ. Trần Đạm và Thất Nguyệt cũng thế, ông ta vừa ăn một miếng bánh, vừa bắt đầu kể. Trong ngọn núi này có một con Linh Miêu thành tinh, nghe nói nó chuyên uống máu người để sống. Tất cả những cái xác trong kia hơn nửa là của người trong thôn nhỏ bỏ hoang kia, non nửa còn lại là của dân đào mộ. Con Linh Miêu này hành tung như quỷ thần, nhanh đến nỗi người chết hầu như không kịp nhìn thấy nó. Mũi của nó vô cùng thính, nghe nói nói là do một con Linh Miêu mẹ giao hợp với một con quỷ sinh ra nó. Do uống quá nhiều máu người mà Linh Miêu giống như bị nguyền rủa. Cứ vào mỗi đêm trăng rằm nó sẽ biến thành dạng mèo không ra mèo, quỷ không ra quỷ. Sau đó Linh Miêu sợ hãi, đêm đêm thành tâm bái nguyệt, cầu trăng không trừng phạt nó. Tuy nhiên sau bao ngày bái nguyệt mà nó vẫn không thể trở lại bình thường, chậm chí dạng quỷ cũng càng ngày càng khó coi. Lâm Sở vừa nghe vừa gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Khoan đã, nói như thế sao lại có bức tượng đẹp đẽ như vậy nằm ở đây? Nếu như ai cũng bị Linh Miêu uống máu, vậy ai là người đã đúc tượng cho Linh Miêu?" Cả đoàn người cùng một thắc mắc, Lê Vương lại để mắt tới ông ta, anh nói: "Chú Trần Đạm, chúng tôi không ngồi đây để nghe ông nói nhảm hù doạ. Nếu như ông không có ý định kể cho đàng hoàng thì kẻ tiếp theo bị Linh Miêu uống máu chính là ông đó." Thất Nguyệt siết chặt hai tay, cho dù không khí ở đây vô cùng ẩm thấp nhưng cô vẫn đổ mồ hôi. Ngô Hoài Sinh đứng tựa vách tường nãy giờ đi tới, anh liếc mắt nhìn Tô Huyền Sương rồi nói: "Hay là để tôi kể cho chú nghe nhé, chú Trần?" Trần Đạm nâng mắt nhìn Ngô Hoài Sinh, trong lòng thầm rủa tên này có biết cái quái gì đâu mà nhiều chuyện. Còn bày ra cái vẻ cao ngạo, thần thần bí bí, để xem hắn nói được cái gì. Trần Đạm nghĩ như thế, ông ta cười gian manh rồi nói: "Nếu như cậu Ngô đây đã biết tường tận, vậy chẳng phải cậu đã biết rõ về nơi này sao?" Ngô Hoài Sinh nhìn sang ông ta rồi nói: "Ông không cần vu khống cho tôi. Nếu như mỗi câu chuyện đều có truyền thuyết của nó, vậy sao chúng ta không thử tìm hiểu?" Trần Đạm còn định nói gì thì Ngô Hoài Sinh tiếp luôn: "À! Tôi đã nói nơi đây nếu như có truyền thuyết gì đó thì hẳn phải là truyền thuyết núi rừng. Nếu như tôi nói tôi giao tiếp được với các hồn ma ở đây thì các người nghĩ sao?" Vẻ mặt của Ngô Hoài Sinh trong phút chốc từ sáng sủa biến thành tăm tối. Con người anh không ưa thị phi, nhưng không có nghĩa người khác có thể múa rìu qua mặt anh. Nếu bây giờ Trần Đạm còn không thành thật, đến lúc vào trong mộ ông ta sẽ chẳng thể có được câu nào thành thật đâu. Nếu cứ như thế ông ta sẽ kéo Tô Huyền Sương xuống, và Tô Huyền Sương cũng sẽ kéo chân anh. Không ngờ sự thay đổi sắc mặt đó của Ngô Hoài Sinh đã doạ Thất Nguyệt thất kinh, cô ta níu lấy cánh tay của Trần Đạm. Ngô Hoài Sinh luôn tình cờ nhìn thấy sự thay đổi của người phụ nữ này. Cô ta có tâm thái không vững vàng, linh hồn của cô ta cũng xiêu vẹo vụn vặt. Đôi lúc cô ta cứng rắn lạnh lùng, nhưng vừa chỉ mới chớp mắt đã biến thành sợ hãi tột độ. Cô ta lúc ở trong thôn không hề chớp mắt dù là mấy mạng người chết ở trước mặt. Thậm chí lúc đi trong đám xác chết cũng không mảy may lay động. Vậy mà bây giờ lại rung sợ chỉ vì một câu chuyện Linh Miêu bái nguyệt. Rốt cuộc cô ta là ai, hai cha con họ có liên quan gì với truyền thuyết Linh Miêu bái nguyệt. Liệu đám xác người trong động xác kia có liên quan gì tới bọn họ hay không. Những lời Trần Đạm nói, có câu nào là thật, câu nào là giả? Nhìn vẻ trấn áp của Ngô Hoài Sinh, Trần Đạm cuối cùng cũng xuống nước lên tiếng xin lỗi rồi chuẩn bị kể lại. Ngô Hoài Sinh đi về phía Phan Vĩnh, lúc đi ngang qua Tô Huyền Sương, cô ta nhìn anh với ánh mắt lạ thường, muốn kéo anh ngồi xuống cạnh nhưng đã bị phớt lờ. Tô Huyền Sương có một chút cho rằng Ngô Hoài Sinh kia có cao ngạo cỡ nào rốt cuộc cũng là đàn ông. Đàn ông thường sẽ khó qua khỏi ải mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân vừa tài giỏi, vừa xinh đẹp lại vừa giàu có là cô. Nhưng chỉ có trời mới biết trong đầu Ngô Hoài Sinh đang nghĩ cái gì. Rất lâu trước đây, núi Trường Dương này và thôn nhỏ ngoài kia vẫn chưa tách biệt. Và thôn kia vẫn chưa bị nước mưa nhấn chìm như bây giờ. Trong ngọn núi này có một con Linh Miêu giống cái, con Linh Miêu này có kích thước to lớn, như một con hổ. Những người trong thôn vào núi tìm củi và những thứ linh tinh có thể ăn được mỗi khi gặp con Linh Miêu này đều sợ hãi mà bỏ chạy mất mật. Sau đó con Linh Miêu đã theo dấu bọn họ về thôn, ban đầu chỉ ăn trộm trứng gà của bọn họ. Sau đó dần dà không còn trứng gà để ăn, nó đã ăn tới con gà. Trong thôn mất gà như thế nên đã rình xem thì phát hiện kẻ trộm chính là con Linh Miêu kia. Một hôm bọn họ đã liên kết với nhau nay một mẻ lưới rắn chắc để bẫy bắt Linh Miêu. Nào ngờ đến lúc Linh Miêu sắp bị đánh chết thì có một cậu trai trẻ đến cầu xin cho nó. Dân thôn cuối cùng cũng rũ lòng thương xót, thả Linh Miêu về núi. Cậu trai trẻ kia không biết vì sao lại giống như bị Linh Miêu câu hồn, nhất quyết muốn về núi ở với Linh Miêu. Trời cũng không biết được bọn họ giao hợp với nhau kiểu gì, chỉ biết rằng không lâu sau đó cậu trai trẻ kia bế về một đứa trẻ. Đứa trẻ đó hình dáng xấu xí kì quặc không giống như một con người. Người trong thôn sợ hãi không thôi, còn ra ngoài cầu pháp sư về trừ tà. Nhưng bao nhiêu pháp sư đều không thể làm gì được, thậm chí còn bị đứa trẻ đó một phát cắn ngay cổ chết tươi. Sau khi đứa trẻ đó liên tục uống máu người thì dần đã trở lại hình dáng giống như con người. Cậu trai trẻ thấy thế liền nổi lên sát tâm, đã ra tay giết người để cho đứa trẻ uống máu.