Chương 43: Quán Chiêu Hồn

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:31:13

"Mọi người cẩn thận! Vẫn như cũ, bình tĩnh và ghi nhớ họ tên, bát tự của mình." Ngô Hoài Sinh nói xong, anh lại bước đi như cũ. Bốn người phía sau cũng vội đi theo, dù sao Ngô Hoài Sinh đã nói như thế thì chắc chắn không có vấn đề gì lớn. Chỉ là... chỉ có trời mới biết vấn đề nhỏ của Ngô Hoài Sinh chính là vấn đề cực lớn của bọn họ. Phan Vĩnh lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, và chỗ báo nhiệt độ đã không còn hoạt động. Cứ đi như thế cũng phải gần một tiếng, con đường này giống như dài bất tận. Anh ta lại lấy la bàn ra xem, nhưng la bàn giờ đây cũng không hoạt động nữa. Phan Vĩnh nói với Ngô Hoài Sinh như thế, nơi này la bàn không còn hoạt động, đoán chừng bọn họ sắp bước vào thành Quỷ rồi. Cảm giác càng lúc càng lạnh, đặc biệt là Lâm Sở và Phan Vĩnh càng lúc càng mệt mỏi như sinh mệnh dần cạn kiệt. Ngô Hoài Sinh không vấn đề gì, Thất Nguyệt chỉ hơi không khoẻ và Lâm Minh Triết vì đang trong mộng nên không bị ảnh hưởng. Sương mù càng lúc càng đặc, bọn họ bắt đầu nghe xung quanh có tiếng kêu quái lạ những con thú xung quanh đâu đó trong bóng tối. Thời gian trôi nhanh một cách lạ thường, Phan Vĩnh nhớ rằng anh vừa xem đồng hồ, nhưng bây giờ đã là 11 giờ 55 phút đêm rồi. Anh chắc chắn không nhanh đến vậy, bởi vì anh chỉ vừa đi được có vài bước chân thôi mà. Quỷ thành có lẽ sẽ mở cửa vào lúc 0 giờ. Bọn họ cảm thấy bước chân bây giờ đang giẫm lại tại chỗ. Tiếng kêu quái lạ của những con thú khác nhau vang lên càng nhiều. Thậm chí bọn họ còn có thể nghe thấy những tiếng cười lanh lảnh vang lên sát bên tai mình. Tiếng mỏ vang lên đều đều, giống như tiếng tích tắc sắp đến giờ. Thất Nguyệt quay lại phía sau rồi nói: "Người dư ra biến mất rồi!" Quả nhiên, kẻ đó chính là quỷ dẫn đường. Có lẽ Âm binh đã đi bằng một con đường khác vào thành, và quỷ dẫn đường đã xuất hiện để đưa bọn họ đi. Theo truyền thuyết về Quỷ thành, quỷ dẫn đường này một kẻ chết lang thang không nhà, cũng không còn nhớ bất cứ thứ gì. Nó không có hại, nhưng mỗi khi dẫn đường thường sẽ lấy mất đi một thứ gì đó của khách hàng xem như tiền công. Lâm Minh Triết hỏi: "Mọi người kiểm tra xem có bị gì hay mất gì không?" Ngô Hoài Sinh không cho rằng quỷ dẫn đường kia có thể lấy được thứ gì từ anh. Bốn người kia lần lượt xem xét, Thất Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Lâm Sở rồi nói: "Lâm Sở, anh đã già đi rồi!" Thứ mà quỷ dẫn đường lấy đi chính là tuổi thọ của Lâm Sở. Nhưng Lâm Sở không cảm thấy anh yếu hay đau nhức gì của tuổi già ngoài sự già nua trên khuôn mặt. Tuy là có hơi buồn cười nhưng không ai dám cười trên sự đau khổ của Lâm Sở. Ngay lúc này bỗng "Đinh" một tiếng, sau đó giống như tiếng xích bánh xe kèn kẹt vang lên. Trong màn sương mù đen kịt phía trước mặt bọn hiện ra một cánh cổng lớn. Trong vô vàn tiếng kêu khóc của ma quỷ, cánh cổng ấy đang dần hiện rõ ra. Cánh cổng to lớn như cổng chào của một thành phố lớn. Đặc biệt, cánh cổng ấy như được làm toàn bằng xương xậu, chính giữa cổng treo một cái biển, trên tấm biển đó khắc hai chữ cổ. "Quỷ thành!" Ngô Hoài Sinh lẩm bẩm đọc hai chữ cổ trên cánh cổng. Lâm Minh Triết vui mừng muốn nhảy dựng lên nói: "Quỷ thành, Quỷ thành thật sự có tồn tại. Âm Dương giới thật sự có tồn tại." Tương truyền, cảnh cổng Quỷ thành chỉ mở đúng 0 giờ, và đóng lại vào 0 giờ 45 phút, chỉ mở của 45 phút một ngày. Người vào được Quỷ thành hoặc là người có mệnh đặc biệt, hoặc là người đã chết, hoặc là người sắp chết. Chỉ sợ là sau khi Phan Vĩnh và Lâm Sở biết được tin này chắc sẽ nghĩ bản thân là vế sau, người sắp chết. Bọn họ đã vô tình bị cuốn sâu vào chuyến đi này, dường như không còn đường trở lại. "Đi thôi, trước khi nó đóng lại!" Ngô Hoài Sinh lại dẫn đầu vào trước, mọi người nối tiếp ở phía sau vào theo. Rõ ràng bọn họ chỉ có sáu người và đều im lặng như hến nhưng lại có cảm giác giống như có rất nhiều người đang đi vào. Thi thoảng bọn họ còn có cảm giác như có ai đó đụng trúng vào mình, và tiếng nói cười cứ vang lên đều bên tai. Đây thật sự khiến người ta nổi gai óc, cảm giác giống như đang đi xuống Âm phủ hoặc chen chút đi đầu thai vậy. Vừa bước qua cánh cửa, cái lạnh và quỷ khí nồng nặc đã bao trùm lấy bọn họ. Những người cảm thấy mệt giờ đã đỡ hơn nhiều, nhưng lại bắt đầu cảm thấy nặng nề. Khung cảnh quỷ dị y như cái tên, ngoài sương mù và chướng khí nồng nặc thì bọn họ không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Cho dù Thất Nguyệt và Lâm Minh Triết đã bật đèn pin những vẫn không nhìn thấy gì. Ngay lúc này từ phía trước có một cái đốm đỏ nhỏ như ma trơi đang tới gần. Thất Nguyệt đã chuẩn bị đối phó, nhưng cái đốm đỏ đó chỉ dừng lại ở khoảng cách hai mét đối diện. Hoá ra cái đốm đỏ đó là cái đèn mà nó cầm trên tay. Kẻ cầm đèn là một con quỷ nhỏ, với cái mặt trắng bệch và thân hình... ừ thì trông nó khá quái dị. Xem ra cái mặt kia của nó là thứ dễ coi nhất rồi. Nó đung đưa cái ngọn đèn bằng cánh tay xương xẩu tới trước mặt Ngô Hoài Sinh nhưng không nói gì. Ngô Hoài Sinh nhìn nó mấy giây rồi nói: "Nó bảo chúng ta mua đèn đi. Ở Quỷ thành này nhất định phải dùng loại đèn này thắp sáng mới được." Lâm Sở nói: "Nó lại đòi tiền công là gì vậy. Nói với nó tôi không còn tuổi thọ để đổi nữa đâu nhé." "Quỷ trong thành này yêu cầu cao lắm, chút tuổi thọ đó của anh bọn nó không thèm để mắt tới đâu." Ngô Hoài Sinh nén cười nói, Lâm Sở sừng sộ lên: "Sao anh nói giống y chang Thất Nguyệt vậy? Các người thật là thô lỗ khi nói về tôi như thế." Thất Nguyệt cười cười đi lên nhận lấy cây đèn rồi nhìn nó chạy biến vào trong bóng tối. Ngô Hoài Sinh nhìn thấy chị của Thất Nguyệt đang đứng bên cạnh, anh im lặng không nói gì. Đúng là chỉ có quỷ với quỷ mới dễ nói chuyện với nhau. Sau khi ngọn đèn về tay Thất Nguyệt, mọi thứ đã trở nên khác hẳn. Đây là một toà thành đổ nát, tuy rằng có rất nhiều "người" đang qua lại tấp nập nhưng mọi thứ đêù rất hoang tàn. Chỉ một cây đèn lại có thể soi sáng cả toà thành ư. Điều này chính là chỉ cần có ngọn đèn đó thì mọi thứ đều hiện rõ, nếu không sẽ chỉ thấy một bóng tối bao trùm. Những thứ ở nơi này đều rất cổ xưa, nhưng những "người" ở đây lại có những hình thù hết sức bình thường. Nếu muốn dùng từ chính xác để miêu tả thì đây giống như một cái bãi tha ma. Xung quanh khắp nơi đều là xương xậu. Lâm Sở nói: "Nơi này còn đáng sợ hơn trong mộ kia nữa." Lâm Minh Triết ngược lại có vẻ hưng phấn, anh ta nói: "Đương nhiên rồi! Nếu không nó đã không được gọi là Quỷ thành. Ngô Hoài Sinh, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Ngô Hoài Sinh hất mặt về phía trước. Kì thật chỉ có thể đi thẳng chứ làm gì có đường nào để đi nữa. Bọn họ vừa định đi đã thấy phía trước có một cái đầu lâu lăn long lóc ngang qua. Cái đầu lâu nọ hệt như một cái loa phát thanh, nội dung truyền đạt là: "Quỷ thành, chỉ nhận người chết không nhận người sống." Lâm Sở nghe thế bèn run lên: "Nó có ý gì vậy?" Lâm Minh Triết nhún vai nói: "Chính là ý đó. Chính là anh sắp biến thành người chết rồi đó." Thất Nguyệt đấm cho Lâm Minh Triết một cái cảnh cáo. Cho dù sự thật có như vậy đi nữa thì cũng không nên làm nhục lòng quân. Người vẫn còn sống, chuyện tiếp theo xảy ra không ai nói được gì cả. Chỉ là bọn họ vì sao lại vào đây, phải chăng mỗi người đều có mục đích riêng của mình? "Này! Dậy đi, đi ra chỗ khác để chúng tôi còn làm ăn." Tiếng của một bà lão vang lên, bà ta đang vỗ vai Lâm Minh Triết. Lâm Minh Triết tỉnh dậy đầu tiên, sau đó gọi cả đoàn cùng dậy. Lâm Sở ngủ đến rõ dãi, anh ta lấy tay lau lau nước miếng, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi giật mình nói: "Mọi người mau nhìn xem, có phải chúng ta đã ra ngoài rồi không?" Mọi người đều nhìn xung quanh, nơi bọn họ đang ngồi ngủ là một con phố cổ. Hai bên nhà đều được xây tường đã cũ, có vẻ tuổi thọ phải trên năm mươi năm. Dưới con đường lát đá, lại rất bằng phẳng và sạch sẽ, xem chừng con đường này chẳng có mấy chiếc xe qua lại. "Các người còn làm gì vậy, tỉnh rồi thì mau đi để tôi còn mở cửa dọn hàng." Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn bà lão đang nói. Bà ta tầm bảy tám mươi tuổi, tóc đã bạc gần hết, khuôn mặt tròn trông có vẻ phúc hậu. Đây là một cửa tiệm bán tiền vàng mã, tên cửa hiệu là Quán Chiêu Hồn. Quán Chiêu Hồn ư, cái tên này nghe có vẻ rất này nọ nha. Ngô Hoài Sinh lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi nhìn Tô Huyền Sương đang nằm bên cạnh tựa vào anh. Đáng thương cho Ngô Hoài Sinh ngủ ngồi cũng không yên. Một bên bị Tô Huyền Sương tựa, một bên bị Phan Vĩnh tựa.