Chương 42: Âm binh dẫn đường

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:30:58

Nhóm người bắt đầu khởi hành, và Ngô Hoài Sinh là người cõng Tô Huyền Sương. Cái đầu tóc giả của Tô Huyền Sương dù ngã nghiên với Linh Hồ cũng không rơi thì lại rơi ngay lúc này. Tóc giả vừa rơi xuống đất, trông vẻ mặt của Ngô Hoài Sinh có chút hoang mang. Anh còn tưởng anh vừa xốc Tô Huyền Sương lên lưng cõng thì đã làm rụng hết tóc của cô ta xuống chứ. Thất Nguyệt cười khổ, đi tới sờ sờ cái chụp tóc thật đã được Tô Huyền Sương chụp lên khi đội tóc giả. Như thế này có khi lại hay, vừa gọn gàng vừa tiện lợi, cô nói: "Cái kia là tóc giả của cô ta. Kì quái, rõ ràng có tóc mà lại đi đội tóc giả làm gì cho mệt." Lâm Sở định nói gì đó, nhưng anh ta lại im lặng. Bây giờ nơi này giống như mê cung, không còn đường như ban đầu, bọn họ đành phải dùng la bàn nhắm hướng. Phan Vĩnh xem đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ tối và nhiệt độ hiện tại là... 0 độ. Ở nơi này đêm ngày như nhau chỉ có chút ánh sáng lờ mờ, hiện tại năm người bọn họ chỉ có hai cái đèn pin. Cho dù nhiệt độ thấp tới như vậy nhưng bọn họ lại chẳng cảm thấy lạnh, chỉ thấy mệt và đói. Phan Vĩnh mở la bàn, để cho nó xoay xoay một chút rồi nói: "Thần tượng anh xem, bây giờ chúng ta phải đi về hướng nào đây?" Ngô Hoài Sinh nhìn la bàn, sau đó nói: "Lâm Minh Triết, cậu cảm thấy Quỷ thành có thể ở hướng nào?" "Nếu như theo những gì tôi được biết, Quỷ thành có thể nằm ở hướng Bắc!" Lâm Minh Triết vừa nói xong thì Thất Nguyệt trợn mắt nhìn anh ta nói: "Anh có chắc không đó, nếu như anh dẫn chúng tôi đi sai đường thì tôi sẽ uống máu anh đó." Nhìn bộ dạng liếm mép của Thất Nguyệt, Lâm Minh Triết nói, tôi biết một bài đồng dao như thế này: Thất Nguyệt quay đầu tìm kiếm, cô nhìn thấy bóng dáng chị mình đứng ở gần đó, cô ấy đang gật đầu. Cả nhóm thống nhất đi về phía bắc, chỉ là nơi này bây giờ không có bất cứ manh mối nào, chỉ ôm bụng đói mà đi thôi. Nhưng dường như con người chẳng thể chịu được cơn khát do mất nước, lại là người bị thương. Lâm Sở ôm bụng ngồi thụp xuống, anh nói: "Xin thứ lỗi, nhưng tôi thật sự không đi nỗi nữa." Dù sao Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh đều cảm thấy có lí. Đoạn đường phía trước không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đi bao lâu mới có thể tìm được thức ăn nước uống, lại là vô vọng. Chi bằng đi tìm lại hành lí đã đánh rơi, dù sao bây giờ Linh Hồ đã đi, đi tìm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ngô Hoài Sinh suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu nói: "Cũng được, cố gắng men theo con đường cũ và cẩn thận. Tuy rằng Linh Hồ và Tứ Quỷ Trấn Xác đã đi rồi nhưng những xác sống bị cổ trùng kí sinh cũng không dễ đối phó." Thế là bọn họ lại quay trở về tìm hành lí. Men dọc theo con đường cũ, mũi của Thất Nguyệt dùng khá tốt. Tuy rằng dọc đường bọn họ có gặp vài xác sống nhưng do tránh né kịp và không phát ra tiếng động nên không vấn đề gì. Đu được một lúc, bọn họ đã tìm thấy hành lí, may mà vẫn còn nguyên vẹn. Hành lí của ba mươi mấy người, chỉ năm người bọn họ dùng chắc có thể cầm cự được ít lâu không lo lắng. Lâm Sở mở một cái balo ra rồi vặn chai nước hộc một hơi cạn, sau đó lại lấy bánh quy ra nhai ngấu nghiến. Sau khi bụng dạ tạm ổn, anh ta mới lục tìm mấy viên thuốc giảm đau uống vào. Mọi người đều ăn uống qua loa lót dạ rồi bắt đầu gom đồ. Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh sang mấy cái balo, chủ yếu lấy đèn pin, bật lửa, thuốc, nước và đồ ăn. Sau đó mọi người đều thay một bộ đồ sạch. Do khả năng mang có giới hạn, Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh mang mỗi người hai cái balo. Thất Nguyệt mang tận ba cái, Lâm Sở vì bị thương nên sắp xếp cho anh một cái balo nhẹ nhất. Bọn họ còn nhét đủ thứ vào túi áo túi quần. Chủ yếu là những thứ cần thiết, quần áo bọn họ chỉ mang mỗi người thêm một bộ. Mọi người đều đã đứng dậy, chỉ còn Phan Vĩnh vẫn đang cố nhét thêm mấy thứ vào túi. Lâm Minh Triết vừa muốn thúc giục thì anh ta đã la ó lên. Phan Vĩnh mặt mày tái méc, tay cầm chai nước run lên lẩy bẩy. Phía sau anh ta có một cái sống không đầu, một tay nó cầm cái đầu, tay còn lại khều khều Phan Vĩnh giống như đang rủ anh ta chơi cùng. Anh chàng xác sống này có lẽ là người hiền lành dễ thương nhất trong đoàn, ngay cả lúc biến thành xác sống cũng đáng yêu như vậy. Nhưng Phan Vĩnh không cho là thế, sau khi cơn giật mình qua đi, anh ta hùng hổ cầm chai nước đánh tới tấp vào cái cổ không đầu máu me ấy. "Chạy mau thôi!" Phan Vĩnh vừa nói vừa mang hành lí chạy sượt qua mặt Ngô Hoài Sinh thì bị anh kéo lại. Ngô Hoài Sinh ra hiệu im lặng rồi hất mặt về phía trước. Mọi người lập tức lắng nghe, nơi đó giống như có tiếng bước chân của một đoàn người đang đi. Ban đầu bọn họ cứ nghĩ là đám xác sống. Nhưng không, tiếng bước chân kia tuy rằng của rất nhiều người nhưng lại vô cùng quy luật. Vừa nghe có cảm giác nặng nề nhưng nghe lâu lại giống như đang đi trên mặt đất. "Thứ gì vậy?" Lâm Sở sợ sệt hỏi, Thất Nguyệt nhìn Ngô Hoài Sinh càng khiến Lâm Sở sợ hơn. Lâm Minh Triết nhìn hai người họ, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ có sai không nhỉ, bọn họ có phải là Âm binh không?" Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt cùng gật đầu. Ngô Hoài Sinh nói: "Mau đi theo bọn họ, bọn họ có thể đang đến Quỷ thành." Ngô Hoài Sinh dẫn đầu đi trước, càng đi tới, những cái bóng phát ra âm thanh ấy càng hiện rõ. Bọn họ thấy chính xác là một đoàn Âm binh, bọn chúng đang nối tiếp nhau đi một cách có quy tắc. Phía trước bọn họ có một cái chuông đồng đang rung lên tạo nên âm thanh leng keng lanh lảnh rợn người. Phan Vĩnh vừa đi vừa len lén lấy la bàn ra xem, đám Âm binh kia quả thật đi về hướng bắc. Nhưng cũng lạ thay, bọn họ tìm đường vô cùng vất vả, nhưng đám Âm binh này lại toàn đi vào những đường thẳng. Hơn nữa còn rất thành thạo, giống như bọn chúng đã đi rất nhiều lần rồi vậy. Âm binh xuất hiện, rất có thể truyền thuyết về Quỷ thành là có thật. Và chủ nhân của Quỷ thành kia chính là chúa quỷ. Đoạn đường này thật sự rất dài, không giống với cấu kết trong mộ một chút nào. Giống như bọn họ đang đi vào Quỷ lộ, bởi vì chỉ là một đường thẳng tấp. Quan trọng là bọn họ chỉ vừa đi một lúc thì không còn nhìn thấy cảnh hai bên nữa. Xung quanh và phía trước càng lúc màng mờ mịt và tối tăm. Chỉ còn tiếng chuông đồng vang lên leng keng rợn người khuất trong làn sương tối. Nhìn kĩ dưới mặt đất sẽ thấy một lớp sương mờ dày đặc, thậm chí không còn thấy được chân mình. Quỷ khí nồng đậm, cảnh vật quỷ dị, Lâm Sở nói: "Mọi người, có phải chúng ta đã chết rồi không. Bây giờ chúng ta đang đi xuống Âm phủ sao?" Lâm Minh Triết véo cho anh ta một cái rõ đau rồi nói: "Anh có đau không, nếu không đau thì anh vẫn còn sống đấy. Anh nên biết ơn vì khi còn sống đã có thể đi vào thành Quỷ. Khi nào ra ngoài, anh đảm bảo sẽ trở thành một con người khác hoàn toàn." "Trước khi lột xác, đảm bảo anh phải còn sống mới được!" Thất Nguyệt xen vào, cuộc nói chuyện rôm rả xem ra đã làm tan bớt sự nặng nề trong lòng mọi người. Ngô Hoài Sinh thật sự không biết mệt, anh cõng Tô Huyền Sương trên lưng đã lâu nhưng chẳng hề than vãn câu nào, thậm chí tư thế cũng không hề thay đổi. Sau khi nghe cuộc nói chuyện phía sau, anh hắn giọng một cái rồi nói: "Mọi người vẫn phải cẩn thận phía sau, phải liên tục nhìn xem số người có đúng hay không?" Lại là màn đếm số người, mọi người chỉ cần nghe đến đây thôi đã ớn lạnh. Nhưng cho dù bọn họ có sợ hãi thì dường như cũng không thể thoát khỏi. Thất Nguyệt nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau. Ngoài chị gái luôn đi bên cạnh cô, Phan Vĩnh đi phía trước, Lâm Sở và Lâm Minh Triết song hàng phía sau thì cô còn thấy một người nữa... Cho dù sương mù dày đặc nhưng với đôi mắt mèo rừng của mình, cô chắc chắn vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ. Nhưng người dư ra phía sau ấy... người đó mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai hay nón áo khoác gì đó sụp xuống che gần khuất khuôn mặt. Thất Nguyệt nhỏ giọng nói: "Chúng ta lại dư ra một người rồi!" "Gì chứ? Liệu có phải đó là người chị gái kia của cô hay không?" Lâm Minh Triết nói, nhưng anh ta căn bản không dám quay đầu nhìn, chỉ nghe phía sau lưng mình đột nhiên lạnh hơn bình thường. Thất Nguyệt nói: "Không phải, chị ấy đang đi bên cạnh tôi rồi. Người dư ra đó đi ở phía sau lưng anh." Vẻ mặt của Lâm Minh Triết còn quái dị hơn cả bầu không khí hiện tại. Vẻ mặt đó vừa là sợ hãi vừa tò mò nghi ngờ không biết có phải là Thất Nguyệt cố ý doạ anh ta hay không. Nhưng Thất Nguyệt lại rất nghiêm trọng, cô nói: "Không tin tôi nói chị ấy chào anh nhé?" Quả thật, Thất Nguyệt vừa mới dứt lời thì bên cạnh cô bất thình lình xuất hiện một bóng người có làn da trắng quá mức cho phép, cô ấy đang nở một nụ cười với Lâm Minh Triết. Lâm Minh Triết và cả Lâm Sở suýt thì tớt tim ra ngoài. Ngô Hoài Sinh bỗng nhiên đi chậm lại, anh nói: "Không ổn! Kẻ phía sau lưng đó đang lùa chúng ta đi." Lúc này mọi người mới phát giác, âm thanh của tiếng chuông đồng đã biến mất từ lúc nào. Cảm giác đoàn Âm binh cũng không còn nữa, phía trước yên ắng và quỷ dị lạ thường.