Lê Vương đã chôn chân tại chỗ ngay cửa như phỗng nhìn hết tất cả. Lâm Minh Triết chạy lại chỗ anh ta rồi nói: "Mau đi theo bọn họ. Anh định đứng đó thôi sao?"
Sau khi ném Trần Đạm vài lần, Linh Hồ đã xách bỗng ông ta lên và bắt đầu đi về hướng cái xác của nó. Linh Hồ di chuyển khá nhanh, Lâm Minh Triết và Lê Vương chạy theo phía sau nhưng lại không dám manh động.
Ngay lúc này, Ngô Hoài Sinh đã cảm nhận được quỷ khí mạnh mẽ của Linh Hồ. Anh chống tay ngồi dậy, nhìn xác Tô Huyền Sương đang xách Trần Đạm đi vào. Trên người Tô Huyền Sương khá nhiều vết thương, khuôn mặt và miệng dính đầy máu me, đặc biệt là cổ tay trái bị cứa và trước bụng đang chảy máu ròng ròng.
"Chim Lạc thần, đã lâu không gặp!"
Tô Huyền Sương ngoác cái miệng rộng ra cười nói với Ngô Hoài Sinh. Chim Lạc thần ư, Ngô Hoài Sinh vẫn không thể nhớ được. Thất Nguyệt vốn đang bị thương nằm trên đất vừa nhìn thấy Trần Đạm bị Linh Hồ xách vào, cô gắng sức vừa bò vừa gọi: "Cha, cha!"
"Ô, kia chính là con gái của Linh Miêu ư. Tốt thôi, hôm nay ta sẽ cho gia đình ba người các ngươi được đoàn tụ."
Linh Hồ ném Trần Đạm xuống đất, sau đó ném về phía về Thất Nguyệt một làn quỷ khí. Kê tinh vừa thấy Linh Hồ đi vào, nó đã vội quỳ xuống rồi đứng về phía Linh Hồ. Thất Nguyệt vết thương chưa kịp hết đau đã bị tấn công. Cả người cô đính đầy máu và vết thương, cô đang nằm thoi thóp nhưng ánh mắt vẫn kiên định chằm chằm nhìn về phía Linh Hồ.
"Mi chỉ là một Á Linh Miêu, ngay cả người mẹ Linh Miêu của mi còn phải chết thảm hại. Bây giờ chỉ dựa vào mi, mi cũng sẽ sớm được gia nhập vào đám Lệ quỷ ở đây mà thôi."
Linh Hồ chán ghét nhìn Thất Nguyệt như một con côn trùng thấp kém dưới chân mình. Ngay lúc này, những người có mặt tại đây chắn chắc đã nhìn thấy một cảnh tượng cảm động. Một cái bóng từ bên ngoài đi ngoài đi vào, là một cô gái. Cô gái nọ có làn da trắng bệch, đôi môi đỏ tươi. Khuôn mặt cô ấy toát lên vẻ buồn bã cực độ, cô ấy đi về phía Thất Nguyệt đang nằm dưới đất rồi cúi xuống ôm lấy Thất Nguyệt.
Hai bọn họ có liên quan gì?
Cô gái đó chính là người mà Tô Huyền Sương đã nhìn thấy đứng trên đường rừng. Ngô Hoài Sinh cau mày, lần đầu tiên anh cảm thấy thương xót cho một số phận. Lúc trước anh luôn cảm thấy hai người bọn có liên quan với nhau, bây giờ mới biết hoá ra bọn họ là chị em.
Dù liên quan thế nào thì anh không biết, anh biết được một điều, Thất Nguyệt không phải là con gái của Linh Miêu. Con gái của Linh Miêu chính là cô gái đứng trên đường rừng đó. Nhưng không hiểu vì sao Thất Nguyệt lại đang chảy trong mình máu của cô gái kia. Và cô gái kia hiện tại đã chết, cô ấy bây giờ chỉ còn là một dã quỷ.
"Mi... sao các người lại có thể làm được như thế?"
Linh Hồ có vẻ cũng rất bất ngờ với màn đổi máu này. Xem ra bao lâu bị nhốt trong mộ, ai rồi cũng biến thành kẻ đần thôi. Nó bắt đầu cảm thấy tức giận hơn vì bị con người mà nó cho là thấp kém qua mặt. Dường như lúc này nó chưa vội nhập xác mà muốn giết Thất Nguyệt trước.
Ngô Hoài Sinh vừa muốn làm gì đó, nghe thấy thế anh vội dừng lại. Đúng lúc này Lâm Minh Triết và Lê Vương đuổi tới, hai bọn họ yên lặng đứng bên cạnh Ngô Hoài Sinh. Sắc mặt Thất Nguyệt trắng bệch, cô ho khan mấy cái, đẩy cô gái kia ra rồi lấy trong túi áo trong ra một miếng ngọc. Ngô Hoài Sinh nhận ra miếng ngọc đó, Thất Nguyệt từng đưa cho anh xem. Đó là di vật của Linh Miêu để lại, thứ đỏ đỏ bên trong là một giọt máu của nó.
Thất Nguyệt nhỏ một giọt máu của mình xuống miếng ngọc, miếng ngọc nhanh chóng nuốt vào trong. Hai giọt máu lúc này đã hoà lẫn vào nhau. Cô cầm chặt miếng ngọc trên tay, hai mắt bắt đầu dần đổi màu. Đôi mắt cô nhanh chóng biến thành màu xanh pha hổ phách tuyệt đẹp. Móng tay ló ra, răng nanh mọc lên, thậm chí hai tai cũng dần biến đổi thành lỗ tai mèo nhưng dài và đẹp hơn.
"Nhập quỷ mẫu tử!"
Lâm Minh Triết lẩm bẩm nói, Ngô Hoài Sinh quay sang nhìn anh ta. Lâm Minh Triết này rõ ràng biết quá nhiều so với một tên trộm mộ. Tại sao ngay cả cấm thuật của loài Linh Miêu anh cũng biết chứ. Nhập quỷ mẫu tử, nói cách khác chính là con cái sẽ dùng máu của mình để hoà lẫn vào giọt máu để lại của người mẹ quỷ quá cố, từ đó triệu hồi linh hồn của người mẹ nhập về xác mình để tăng sức mạnh.
Nhưng trò này thật sự vô cùng nguy hiểm, nếu như không phải bị đẩy đến đường cùng, vạn bất đắc dĩ sẽ không ai muốn làm thế. Bởi vì đây là trò ăn may, tuy là cấm thuật của tộc nhưng vì người mẹ quỷ đã mất đó không biết có còn tồn tại hay không. Nếu như có quỷ đại ác mạnh ở gần lúc nhập quỷ, nó sẽ nhân lúc này nhập vào khổ chủ, từ đó chiếm luôn thân xác.
Ngô Hoài Sinh dang tay lùa Lâm Minh Triết và Lê Vương về phía sau. Trần Đạm nhìn thấy cảnh đó dù chỉ là lờ mờ nhưng có thể thấy được sự tuyệt vọng giãy giụa trong ông. Cảm giác giống như thứ mình trân quý, không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ bây giờ đang sắp rời bỏ mình.
Thất Nguyệt như được gột rửa, cô đứng dậy, căm phẫn nhìn về phía Linh Hồ. Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ miệng cô: "Linh Hồ, cho dù hôm nay có hồn bay phách tán, ta cũng sẽ đấu với mi."
Trần Đạm nhận ra giọng nói, ông ta cố gắng lấy tay dụi mắt. Nhưng rất tiếc, có vẻ bây giờ thị lực của ông ta đã mất hẳn. Ông ta lê lết bò tới chỗ Thất Nguyệt, nhưng Thất Nguyệt bây giờ đã lao về phía Linh Hồ. Linh Hồ dõng dạc đứng đó, đưa tay tóm lấy ngang cổ Thất Nguyệt rồi nhấc bổng lên.
Thất Nguyệt nhe răng khè khè với Linh Hồ, hai tay cô liên tục cào về phía nó. Linh Hồ không nhân nhượng đánh cho cô một cái rồi ném ra ngoài. Sau đó Linh Hồ đã quay lưng đi, để Thất Nguyệt lại cho Kê Tinh. Nhưng Kê Tinh có vẻ sợ "mèo", nó không dám tiếp cận.
Linh Hồ tức giận quay lại, ló đuôi ra quấn lấy Kê Tinh rồi ném trở vào phòng phía đông. Sau đó nó nhìn thẳng về căn phòng phía bắc, nơi đó quỷ khỉ cuồn cuộn. Cánh cửa mở tung, bước ra một con quỷ hai đầu hình thù kinh dị. Đầu như đầu cá, tay như tay vượn, chân lại giống chân gà, thật là một tạo hình hỗn tạp.
Linh Hồ quay đầu chạy vào trong, Ngô Hoài Sinh cũng chạy vào theo nó. Ở ngoài này, Thất Nguyệt đang đứng dậy và chuẩn bị tấn công Tứ Quỷ Trấn Xác. Lê Vương thấy Linh Hồ mang xác Tô Huyền Sương đi, anh ta định chạy theo nhưng đã bị Lâm Minh Triết kéo lại: "Anh chỉ là một người bình thường, vào đấy chỉ chết nhanh thôi."
"Nhưng cô chủ đã bị nó đưa đi rồi..."
"Đó là số mệnh của cô ta, người có mệnh đại hung mấy ai được sống bình thường. Anh chỉ là một lính của cô ta, sao lại phải quan tâm như vậy. Chỉ cần đạt được mục đích của mình là được rồi."
Giọng điệu của Lâm Minh Triết lúc này vô cùng thâm thúy, không hề giống kẻ lơ ngơ bình thường lúc nào.
Thất Nguyệt cắn đầu ngón tay tự nuốt máu của mình. Sau đó nhảy bổ về phía Tứ Quỷ Trấn Xác. Cả hai vật lộn một lúc, những người chứng kiến đều nghe thấy những tiếng khè khè của Thất Nguyệt và tiếng gào rú của con quỷ.
Lúc này Lâm Sở và Phan Vĩnh cùng năm người nữa chạy vào. Phan Vĩnh vội vã chạy tới đỡ Trần Đạm nhưng anh ta nhận ra Trần Đạm bây giờ không khác gì một người sắp chết, không thể cứu được nữa. Phan Vĩnh sau khi được rèn luyện thần kinh thép từ những chuyện kinh khủng xảy ra trong mộ thì bây giờ đã không còn hoang mang nữa. Anh ta đứng dậy, đi qua hỏi Lâm Minh Triết: "Thần tượng đâu?"
"Vào trong với Linh Hồ rồi!"
Lâm Minh Triết vừa nói xong thì thấy Phan Vĩnh muốn chạy đi, anh ta thuận tay vịn vai kéo lại: "Đừng bỏ mạng vô ích. Những người bình thường như chúng ta chỉ cần ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi là được rồi."
Phan Vĩnh liếc Lâm Minh Triết bằng nửa con mắt rồi quay sang hỏi Lâm Sở: "Anh ta bị quỷ nhập rồi có đúng không? Anh có biết thần tượng quan trọng với tôi cỡ nào không, không có anh ấy, tôi chẳng là gì trong cuộc đời này..."
Phan Vĩnh còn chưa nói xong thì Thất Nguyệt đã văng xuống ngay chân bọn họ. Phan Vĩnh vội vã cúi xuống đỡ cô, Tứ Quỷ Trấn Xác xông tới, giáng một đòn xuống nhưng đã trúng vào... Phan Vĩnh.