Bọn họ dường như đang rơi xuống bốn căn phòng. Sau khi bọn họ rơi xuống, phía trên đã đóng kín lại. Ngô Hoài Sinh và Lâm Minh Triết ở căn phòng bên trái, Tô Huyền Sương và Lê Vương và một nửa số người trong đoàn ở căn phòng bên phải. Lâm Sở, Phan Vĩnh và nửa số người còn lại ở căn phòng phía trước. Hai cha con Thất Nguyệt ở lại căn phòng phía sau.
Bộ đàm đã hoàn toàn không còn liên lạc được. Cái này giống như là chia đường đầu thai dựa theo tội nghiệt của mỗi người vậy, khá là thú vị. Theo thứ tự từ trái sang phải, căn phòng của Ngô Hoài Sinh và Lâm Minh Triết đang ở có kết cấu như một cái tổ chim. Xung quanh tường giống như được làm bằng rơm, nhưng lại không sờ vào được.
Ngô Hoài Sinh đã tỉnh táo trở lại, anh đang nghiêm túc soi đèn tìm kiếm. Căn phòng này không hề có cái quan tài nào, giống như một gian phòng nghỉ ngơi hơn. Lâm Minh Triết cũng không ngồi yên, anh ta đang soi đèn tìm xung quanh. Xung quanh căn phòng trống trơn không hề có cơ quan nào. Nhưng Lâm Minh Triết sờ mó một hồi, cuối cùng tìm được một cái lỗ nhỏ.
Ghé mắt vào trong xem thử, bên trong cái lỗ đó dường như là một đôi mắt trắng dã đang nhìn ra. Lâm Minh Triết sau khi nhìn vào đó thì giống như bị thôi miên, anh ta cố thò cánh tay vào cái lỗ chật nít rồi lôi ra được một mảnh da.
"Anh mau xem cái này!"
Lâm Minh Triết đem mảnh da nọ đến cho Ngô Hoài Sinh, Ngô Hoài Sinh cau mày hỏi: "Anh lấy nó ở đâu?"
"Ở đây có một cái lỗ..."
Lâm Minh Triết giật mình bỏ dở câu nói khi phát hiện cái lỗ nhỏ ở trên tường đã biến mất không dấu vết. Ngô Hoài Sinh giở mảnh da ra xem, mảnh da này giống như da của một loại động vật bốn chân to lớn. Bên trên mảnh da khắc vẻn vẹn một chữ "Sinh".
Lâm Minh Triết giật mảnh da rồi nói: "Đây không phải là tên của anh hay sao?"
"Sinh, sinh?"
Ngô Hoài Sinh lẩm bẩm nhìn mảnh da, càng nhìn càng thấy không đúng, anh nói: "Không phải! Đây là chữ Sinh trong Sinh Tử Luân Hồi. Anh nhìn đi, nét cuối cùng của chữ H cố tình kéo dài rồi tan vào hư vô."
"Nhưng... không phải chữ khắc trên này nên là chữ cổ sao?"
Lâm Minh Triết có chút tìm hiểu về ngôi mộ này, ít ra anh ta biết được con chữ thời đó tổ tiên dùng là loại chữ gì. Ngô Hoài Sinh im lặng, anh nhớ tới lúc sắp rơi xuống, đoàn người chia thành bốn, vừa vặn với Sinh Tử Luân Hồi.
"Sinh, sinh..."
Lâm Minh Triết vừa nói xong thì đột nhiên quay sang hét lên: "Anh xem, trên kia có cầu thang."
Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn, nơi vốn dĩ là bức tường bây giờ đang mọc lên một cái cầu thang đá.
Mười, mười một, mười hai... mười ba?
Cầu thang có mười ba bậc thang, phía cuối bậc thang thứ mười ba không thể nhìn rõ được. Lâm Minh Triết hơi run hỏi: "Làm sao bây giờ, nơi này quỷ dị hơn tôi tưởng."
Theo lí mà nói, trong mộ không thể có chuyện quỷ dị tới như vậy. Nhưng mà tình hình này... Ngô Hoài Sinh không thể không nghĩ đến toà thành cổ kia. Anh nhìn lại con chữ trên mảnh da một lần nữa rồi nói: "Chúng ta chỉ có thể làm theo. Chú ý cẩn thận, ghi nhớ tên tuổi của bản thân."
"Mộ hoang liêu lạnh lẽo
Cô độc không ánh dương
Cầu thang kia dẫn lối
Sinh đi... rồi sẽ tử."
Một bài đồng dao không nghĩa vang lên, là tiếng ngâm rất trẻ của phụ nữ, không rõ là từ đâu truyền tới.
Từ trái sang phải, bên chỗ Tô Huyền Sương bây giờ tình hình căng thẳng hơn nhiều. Cô đang ở cùng với đoàn người mà thừa ra hai kẻ không biết từ đâu tới. Lúc nãy mãi lo chạy và chạy, tạm thời không nhớ tới vụ đó. Nhưng bây giờ cảnh vật xung quanh tối om và yên tĩnh thì bắt đầu khác hẳn. Vừa quan sát xung quanh xong, cô đã cảm thấy có chút ớn lạnh.
Những người trong đoàn của cô lúc này khuôn mặt đều giống như tờ mờ không nhìn được rõ. Nhưng cô cũng chưa dạy tới mức soi đèn thẳng vào mặt mỗi người, lỡ như gặp phải một khuôn mặt kì dị nào thì...
Bốn bên tường đều là mặt phẳng và nhẵn bóng, có thể soi như soi gương. Mấy lần cô bị giật mình vì khuôn mặt không có sức sống của mình. Không khí vốn dĩ đã căng thẳng điện thoại trong balo của cô lại rung lên. Tô Huyền Sương đặt balo xuống đất, run rẩy kéo khoá ra. Trên màn hình điện thoại vốn không có một chút tín hiệu nào bây giờ lại hiện lên dòng tin nhắn.
Một tin nhắn đến từ dãy số Xxx... , Nội dung chính là "Hoan nghênh bước vào căn phòng Tử".
Sau đó một tin nhắn nữa nhảy lên, nội dung tin nhắn "Nhiệm vụ của bạn là tìm ra người thừa ở trong đoàn."
Tô Huyền Sương giật mình đánh rơi điện thoại. Lê Vương đi đến chỗ cô rồi hỏi: "Cô chủ, sao thế?"
"Điện thoại, điện thoại có tin nhắn."Nó" bảo tôi phải tìm ra người thừa trong đoàn."
Tô Huyền Sương đổ mồ hôi lạnh, Lê Vương nghi ngờ nhặt điện thoại lên rồi mở ra xem. Nhưng kì lạ là, trên màn hình trống trơn không có bất kì tin nhắn nào.
"Cô chủ, tôi không thấy gì hết."
Tô Huyền Sương lấy lại điện thoại, cô ngạc nhiên mở khoá, sau đó ấn vào mục tin nhắn. Nhưng cái tin nhắn lúc nãy biến nhất như chưa từng tồn tại, thậm chí tin nhắn trước kia cũng biến mất luôn. Tô Huyền Sương vẫn có đủ hiểu biết để nhận ra chữ "Tử" đó là trong Sinh Tử Luân Hồi.
Tô Huyền Sương ngán ngẩm đứng dậy, anh đèn pin trên tay cô xiêu vẹo thoáng soi vào tường. Cô cắn chặt môi, nhìn vào trong tường. Bức tường vốn dĩ có thể soi thấy mặt cô nhưng bây giờ nó đã phản chiếu một cái bóng khác. Khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc, chính là khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ đang nở một nụ cười quái dị kia.
Tô Huyền Sương quay đầu nhìn về phía sau, nhưng không có ai. Bốn bên trên tường bây giờ đều phản chiếu hình ảnh khuôn mặt đó. Điện thoại dưới mặt đất lại hiện lên tin nhắn, cô chỉ cần nhìn thấy chỗ người gửi đã không dám xem nữa mà đi tới giẫm lên mặt điện thoại mấy cái. Cái điện thoại đắt tiền đáng thương bị Tô Huyền Sương giẫm cho vỡ cả màn hình.
Tô Huyền Sương vuốt mặt, sau đó nói: "Mọi người, chúng ta đang bị nhốt ở trong này. Chi bằng hãy chơi một trò chơi để giết thời gian đi."
Lê Vương cảm thấy kì quặc, nhưng anh vẫn hỏi: "Chúng ta ở đây vừa chẵn hai mươi người. Chúng ta nên chơi trò gì đây cô chủ?"
Tô Huyền Sương giả bộ suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Nơi này tối tăm quá, hay là chúng ta chơi trò thỉnh nến đi."
Trò thỉnh nến này là một trò chơi của dân tộc thiểu số ở vùng núi nọ. Cả đoàn người đều biết trò này nhờ vào một lần đi đào mộ ở đó. Thỉnh nến là một nghi thức đuổi ma quỷ của dân tộc đó. Bởi vì nơi ở vô cùng hẻo lánh, tình trạng ma quỷ xâm nhập vào cuộc sống rất cao nên tổ tiên của họ mới nghĩ ra trò này.
Ánh sáng của lửa là thánh thần trong tín ngưỡng của bọn họ. Chỉ cần ma quỷ cầm nến mà bị đọc câu thần chú bản tộc sẽ phải hiện nguyên hình. Nói sâu xa vòng vo như thế thôi, chứ thật ra Tô Huyền Sương nghĩ rất đơn giản. Bức tường trong phòng này có thể soi được như gương, vậy người thừa kia một khi cầm nến soi tới trước nó sẽ lập tức hiện nguyên hình.
Đây là một trò chơi vô cùng nguy hiểm, bởi vì cô không biết rằng một khi thứ đó hiện nguyên hình thì tiếp theo sẽ phải làm gì nữa. Cả đoàn đều đồng ý, Tô Huyền Sương lấy một cây nến to trong balo ra, sau đó đặt vào một cái hộp sắt mang theo sẵn phòng sáp nến chảy xuống bỏng tay rồi bắt đầu mồi lửa.
Địa điểm dâng nến sẽ là bức tường sáng bóng soi thấy mặt người. Tô Huyền Sương thị phạm làm trước, từ phía giữa phòng bắt đầu vừa niệm chú vừa dùng hai tay cầm nến đặt phía trước mặt ngang cằm và bắt đầu đi. Chân này nối với chân kia, không được tạo ra khoảng cách. Tô Huyền Sương đi rất nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Nói là thần chú nhưng cô chỉ đọc bừa thôi, thần chú bản tộc người ta làm sao có thể truyền bừa cho mình được.
Sau khi Tô Huyền Sương đặt nến xuống, đến lượt Lê Vương, sau đó lần lượt là những người khác. Người thứ mười bảy, người thứ mười tám, người thứ mười chín đều soi thấy mặt mày. Đến người cuối cùng, anh ta mặt một bộ đồ đen, đầu tóc luộm thuộm không nhìn thấy mặt. Hai tay anh ta rung rẩy lấy ngọn nến từ chỗ bức tường đi về phía giữa phòng. Cho dù anh ta đang bưng ngọn nến nhưng không có tài nào nhìn rõ mặt được.
Ngô Hoài Sinh siết chặt hai tay, căng thẳng chờ đợi. Anh ta bắt đầu đi, miệng cô cũng bắt đầu lẩm bẩm đọc thần chú. Sắp tới bức tường, chỉ còn năm bước, bốn bước, ba bước, ...
Chợt, có một bàn tay lạnh lẽo từ đâu chạm tới vai Tô Huyền Sương, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo: "Đang tìm người thừa sao?"