Chương 39: Thân phận của Thất Nguyệt

Kẻ Mất Trí - Giao Uớc Của Quỷ

Độc Hành Nhân 26-08-2023 17:29:56

Thất Nguyệt vừa nói xong đã đứng phắt dậy, Lâm Sở vội ôm lấy chân cô rồi đáng thương nhìn lên. Thất Nguyệt vung vung chân, vừa nói: "Mau bỏ tay ra, tôi mà bị chúng nó kí sinh thì người tôi bẻ đầu là anh đấy." "Thất Nguyệt, cô không thể bỏ tôi được. Dù sao tôi cũng đã từng liều mạng cứu cô mà." Lâm Sở khổ sở nói nhưng Thất Nguyệt chỉ lạnh lùng trả lời: "Một con người như anh thì làm được gì cơ chứ, tôi đâu có mượn anh liều mạng cứu tôi đâu." Thất Nguyệt nói xong thì dứt khoác rút chân đi. Lâm Sở còn định kêu la gì đã bị cô quay lại cảnh cáo: "Im cái miệng lại hoặc là tôi lấy chỉ khâu giúp anh." Lâm Sở vội ấm ức ngậm chặt miệng. Thất Nguyệt đi mấy bước rồi quay lại hỏi Lâm Minh Triết: "Anh có con dao hay vũ khí gì không?" Lâm Minh Triết rút trong túi quần ra một con dao rọc giấy, là loại dao rọc giấy chuyên dụng, khá là sắc bén. Thất Nguyệt nói với anh ta: "Giúp tôi một tay, lấy thứ gì đó cho anh ta ngậm vào miệng." Lâm Minh Triết rất không muốn giúp nhưng đối phương là Thất Nguyệt nên anh ta đành ngậm ngùi ngồi xuống rồi xé ống quần nhét vào miệng Lâm Sở. Thất Nguyệt đưa tay ướm thử chỗ máu chảy rồi nói: "Ăn vào lâu như vậy, máu của anh thật là kì lạ." "Đúng vậy, máu của tôi khá là nhanh già. Cô có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không, tôi sắp bốn mươi rồi đó..." Có vẻ miếng vải quần trong miệng Lâm Sở còn ít nên anh ta có thể luyên thuyên được. Thất Nguyệt vốn dĩ còn muốn nhẹ nhàng thì bây giờ cô dứt khoác đưa dao vào rạch một đường. Lâm Sở đau thấu trời xanh, vừa định la đã bị Lâm Minh Triết lấy tay bụm miệng. Tay của Thất Nguyệt tuy không bị thương nhưng cô vẫn bôi một lớp thuốc trong túi quần rồi mới động vào. Sau khi rạch một đường, cô mắt đầu soi đèn rồi nặn máu ra ngoài. Sau khi xác nhận trứng cổ trùng đã bị đẩy ra ngoài hết rồi mới kéo Lâm Sở qua một bên tránh vũng máu, lấy thuốc đổ thẳng vào vết thương kia. Đây đúng là không vệ sinh một chút nào, và cũng nguy hiểm nữa. Đáng lẽ Thất Nguyệt nên đeo bao tay, và Lâm Sở phải được xử lí vết thương sạch sẽ hơn. Làm như thế này khả năng nhiễm trùng vô cùng cao. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại có thể loại bỏ trứng cổ trùng ra đã là may mắn rồi. Dù sao việc nhiễm trùng cũng xuất hiện về sau. Nếu như hiện tại bị cổ trùng sinh sản thì chỉ có thể làm xác sống mà thôi. Thề là Lâm Sở đã dùng ánh mắt ai oán nhất có thể để nhìn Thất Nguyệt và Lâm Minh Triết. Anh ta đau đến tê dại, hiện tại chỉ có thể ôm tay gồng mình để Thất Nguyệt xé áo băng bó tạm lại. "Mọi người thấy rồi đó, trong này thật sự nguy hiểm. Nếu như không muốn chết thì phải cẩn thận tuyệt đối." Thất Nguyệt nhìn vào hai bàn tay dính đầy máu của mình, sau đó dứt khoác xé một mảnh áo khoác lau chùi tạm bợ. Cô vừa nói xong thì ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi. Lâm Sở nén nhịn cơn đau khủng khiếp của mổ sống một lát, nơi này nhiệt độ rất thấp nhưng anh ta lại đổ mồ hôi nhễ nhại. Đã thế còn chẳng có lấy một câu an ủi từ đám người vô tình vô nghĩa này. Lâm Sở chỉ có thể đem nước mắt xót thương số phận nuốt vào trong lòng, cảm thán sao cuộc đời lại khó kiếm tiền tới như vậy chứ. Thất Nguyệt nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người kia thay phiên nhau canh gác. Một lát sau, Lâm Sở đã đỡ đau, anh ta hỏi: "Thất Nguyệt, thân phận của cô rốt cuộc là gì?" Thất Nguyệt lấy tay vuốt mặt rồi nói: "Mọi người đã thấy rồi, tôi là con gái của Trần Đạm và Linh Miêu trấn núi. Nhưng mà tôi lại không phải đích thân Linh Miêu sinh ra. Tôi chỉ đang chảy dòng máu của con gái bà ấy thôi." "Cô nói chúng tôi nghe chẳng hiểu gì cả?" Lâm Minh Triết xen vào, Thất Nguyệt nói tiếp: "Các người đã nghe câu chuyện Linh Miêu bái nguyệt mà cha tôi đã kể rồi đó. Cậu trai trẻ trong câu chuyện đó chính là ông ấy. Năm xưa khi ông ấy vào trong núi kiếm sống đã gặp được Linh Miêu. Hai người bọn họ đem lòng cảm mến nhau, sau đó Linh Miêu đã nghe được truyền thuyết về Linh Miêu bái nguyệt để cầu điều ước, thế là bà ấy đã bắt đầu thực hiện. Bái bảy mùa trăng, bà ấy đã mang thai, mang thai mười một tháng thì lại sinh ra một quái thai. Đứa trẻ quái thai không hề uống máu người, nó chỉ ăn cơm trắng, rất hiền lành. Nhưng sau đó những con quỷ khác trên núi đã theo người dân về làng, giết hại gia súc gia cầm uống máu để đổ tội cho đứa trẻ. Đứa trẻ ăn cơm trắng, dần dà hình hài cũng bắt đầu bình thường như con người. Nhưng dù sao đứa trẻ cũng là một nửa linh miêu, bản tính thích ăn trứng gà vẫn không thể mất. Một lần nọ xui rủi, khi đứa trẻ ấy vừa được bốn tuổi, nó đang đi ăn trộm trứng gà của hàng xóm thì bị bọn họ bây bắt và đánh chết. Lúc cha tôi từ núi trở về chỉ tìm được một cái xác bị lấp bên đường rừng. Nói về trước đó một chút, sau khi cha tôi qua lại với Linh Miêu thì có một người phụ nữ luôn bám lấy ông ấy. Mặc dù bà ta biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn rất cố chấp, một hôm nọ bà ta cố ý chuốc say cha tôi để lên giường với ông. Kết quả bà ta có thai, gia đình ép phải cưới bà ta. Sau khi cưới về, bà ta vẫn bị cha tôi lạnh nhạt. Sau đó bà ta hay tin Linh Miêu cũng có thai. Mỗi ngày bà ta đều lẻn vào núi tìm cách giết Linh Miêu, nhưng Linh Miêu dù sao cũng là thần giữ núi, bà ta chỉ là người thường sao có thể giết được. Ngọn núi này có vô số độc trùng và những thứ dơ bẩn khác. Bà ta mỗi ngày mang bụng bầu vào đây, cứ thế đã bị không biết bao nhiêu mầm bệnh bám vào người. Sau khi sinh ra, đứa trẻ đã sống lay lắc với hàng trăm căn bệnh, mỗi ngày đều đau đớn quằn quại. Sống như thế, chi bằng chết đi. Và người phụ nữ độc ác đó chính là mẹ tôi, và đứa trẻ đó chính là tôi." Thất Nguyệt nới tới đây thì hơi nghẹn lại, sai đó lấy tay vuốt mặt trấn tĩnh mới kể tiếp: "Sau khi đứa trẻ quái thai ấy bị giết chết, cha tôi đã bế xác vào núi tìm Linh Miêu. Cuối cùng Linh Miêu đã dạy cho ông ấy thuật đổi máu. Trích hết máu trong người tôi ra ngoài, sau đó đưa máu đứa trẻ quái thai ấy vào trong người tôi. Hai chị em chúng tôi đã hoà làm một, bởi vì có cùng huyết thống. Sau đó, cha tôi đã lấy tên cùa chị gái đặt cho tôi. Còn mẹ tôi kể từ lúc đó vì mầm bệnh trong người tái phát nên đã điên điên dại dại, không còn nhận ra ai nữa. Người phụ nữ đã chết cùng hai người trong đoàn ở thôn ngày đó, bà ấy chính là mẹ của tôi." Đây là quả thật là một câu chuyện li kì, còn li kì hơn cả truyền thuyết đô thị. Sau khi nghe xong, ai nấy đều cảm thấy có chút thương xót. Không ai biết được một Thất Nguyệt với bề ngoài xinh đẹp lạnh lùng và giỏi giang kia lại có xuất thân như thế. Phan Vĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy câu chuyện giết người uống máu thì sao?" Lâm Minh Triết và Lâm Sở đồng loạt liếc nhìn anh. Cho dù hỏi như thế có hơi tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng phải biết rõ ngọn ngành, còn hơn cứ lo sợ đề phòng. Thất Nguyệt lắc đầu ý nói không sao cả, giọng cô càng nhỏ lại, cô nói: "Bởi vì dòng máu bán yêu quá mạnh so với cơ thể của con người yếu ớt, cho nên lúc thay máu đã sốc quá dữ, gần như không trụ nổi. Linh Miêu đau đớn cực hạn, bất đắc dĩ phải hạ một cấm chú lên người tôi. Lấy máu người nuôi dưỡng cơ thể. Vì quá thương con cái, hai bọn họ đã trở thành những kẻ sát sinh máu lạnh đáng bị nguyền rủa. Cha tôi bắt đầu ẩn nấp trong núi, chờ những người trộm mộ vào để giết lấy máu cho tôi uống. Dần dà tôi càng lớn, số máu cần uống quá nhiều mà người trộm mộ lại ít. Cho nên cha tôi đã nảy sinh những ý định đáng sợ, ông ấy dụ dân thôn vào núi kiếm ăn cùng ông ấy. Sau khi giết người lấy máu xong, ông ấy quay về và nói bọn họ không may bỏ mạng trong núi. Ngày một nhiều, người trong thôn bắt đầu nghi ngờ. Thế là một buổi chiều âm u nọ, ông ấy đã phóng hoả giết chết cả thôn. Chính là con thôn bỏ hoang không có trên bản đồ mà mọi người đã nhìn thấy lúc vào núi. Sau đó ông ấy mang theo tôi và người mẹ điên đó của tôi tới con thôn hiện tại. Nhưng tôi vẫn chưa thể sống nếu ngừng uống máu, và mọi chuyện đã lặp lại. Cho đến khi người của thôn đó cũng đã chết hết, chỉ còn lại ba người chúng tôi." Ba người nghe kể đều từ trạng thái thương cảm biến thành sợ hãi. Không thể tin được cô gái trước mặt lại là kẻ uống máu của hàng trăm người. Uống máu của hàng trăm người, nhưng vì sao Ngô Hoài Sinh lại không ghét bỏ một người như cô? Phải chăng nhân quả thật sự là một thứ quá tàn nhẫn và bi ai. Đứa con thật sự của Linh Miêu vậy mà lại vẫn lớn lên dù là một dã quỷ, cô ấy vẫn âm thầm đi theo bảo vệ đứa em gái đã chịu bao nhiêu lời nguyền của mình. Trong câu chuyện này ai sai ai đúng, ai mới thật sự đáng trách, ai mới thật sự đáng thương. Hay bọn họ đều có sai và đúng, một mớ hỗn loạn không thể nói rõ được.