"Đáng sợ quá! Tôi không đi nữa, tôi không đi nữa."
Một người đàn ông trẻ tầm hai mươi mấy tuổi trong đội đột nhiên hoảng sợ la hét. Tô Huyền Sương ném cho anh ta một ánh nhìn sắc bén. Lâm Sở hiểu ngay tức khắc, hù doạ nói: "Im miệng đi. Nếu cậu không đi thì phải hoàn trả lại số tiền mà cậu đã ứng trước của chúng tôi để chữa bệnh cho cha cậu."
Sắc mặt của cậu trai trẻ kia dường như chất đầy uất ức, thoạt nhìn như thể anh ta muốn nói rằng sẽ quay về dù phải trả bất cứ giá nào. Nhưng sắc mặt ấy chỉ tồn tại trong vòng một phút, sau đó khó nhọc kìm chế lại, nuốt hết những lời nói kia trở lại vào bụng.
Thất Nguyệt ngồi ở một góc dùng ánh mắt phán xét bọn Tô Huyền Sương. Cô ta cảm thấy đám người của Tô Huyền Sương chẳng khác gì ma quỷ, thật là ghê tởm. Tô Huyền Sương trước nay đã quen những ánh nhìn đó nên không hề hấn gì cả. Chỉ có thiếu gia Phan Vĩnh ngồi bên cạnh khẽ hỏi Ngô Hoài Sinh: "Thần tượng, anh cảm thấy thế vào về những chuyện này?"
"Không có hứng!"
Ngô Hoài Sinh nói một câu như vậy rồi dứt khoác ngã người nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ. Nếu như Ngô Hoài Sinh đã không quản thì dĩ nhiên Phan Vĩnh cũng không quan tâm tới. Tuy rằng anh ta không nằm xuống ngủ nhưng cũng ngồi bên cạnh Ngô Hoài Sinh. Thất Nguyệt cao ngạo không thèm để tâm dù là chuyện ba người chết trước mặt nhưng lại chú ý tới Ngô Hoài Sinh.
Chỉ tiếc là sự bí ẩn của cô ta không thể khơi dậy hứng thú của Ngô Hoài Sinh. Sau khi gọi được đội y tế đến thì đã hơn nửa đêm, Tô Huyền Sương phải dùng đến quyền thế của nhà mình mới có thể dịu được sự phẫn nộ của nhân viên y tế. Đặc biệt là sau khi xem xét tử thi thì có chút kinh hãi. Nhưng Tô Huyền Sương bảo bọn họ không cần lo lắng, chỉ cần chở xác về cho gia đình người chết là được.
Sau khi xong xuôi mọi thứ thì tất cả đã uể oải, xác bà thím kia được những người trong thôn hoả thiêu ngay trong đêm. Tô Huyền Sương dù có muốn giữ lại kiểm tra xem rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho ba mạng người đi tong trong vòng một phút như thế. Nhưng cô một phần là e ngại với hoàn cảnh hiện tại không có trang thiết bị bảo hộ, làm vậy chẳng khác nào theo cách đồ đá, quá sức nguy hiểm. Cô không muốn liều mạng để hao tốn nhân tài như thế. Phần còn lại là do ông trưởng thôn thật sự tỏ vẻ vô cùng kì bí. Bởi vì phong tục chỗ bọn họ khác với bên ngoài, cho nên việc thiêu xác cũng rất kì lạ.
Chỉ có điều Tô Huyền Sương cũng không phải dạng đèn cạn dầu, cô đã sớm sắp xếp người của mình âm thầm chờ ở nhà người chết để kiểm tra nguyên nhân bên trong. Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa bắt đầu ló dạng thì nhóm người đã chuẩn bị lên đường. Những người trong đội vì một phen lo lắng đêm qua mà có vài người trẻ tuổi mất ngủ. Những người đã có thâm niên tuy rằng chuyện này cũng rất hiếm gặp nhưng không làm họ quá lo lắng.
Tô Huyền Sương liên tục trấn an mọi người, tuy rằng chính cô cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn không làm cô chùn bước được. Lúc Ngô Hoài Sinh ra ngoài đã thấy Lê Vương đang chỉ huy cho đội sắp xếp đồ đạc lên xe rồi căn dặn bọn họ đủ thứ: "Mọi người sau khi khởi hành thì tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Đến lúc đi sâu vào núi sẽ đối mặt với rất nhiều thứ."
Cả đội vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng vào đội hình. Tô Huyền Sương vẫn có thói quen đứng tựa trước đầu xe xem lại bản đồ trên ipad. Ngô Hoài Sinh và Phan Vĩnh đi ra ngoài, lúc vừa muốn leo lên xe thì Tô Huyền Sương quay đầu gọi Ngô Hoài Sinh: "Anh thấy chuyện đêm qua như thế nào?"
"Không thế nào cả!"
Ngô Hoài Sinh không có hứng thú trả lời. Tô Huyền Sương có chút không vui nói: "Anh thậm chí còn không quan tâm tới hai mạng người. Tôi thật sự không chắc chắn khi vào trong mộ gặp nguy hiểm anh sẽ cứu chúng tôi."
"Cô Tô, cô còn muốn tôi dọn xác giúp cô ư? Chúng ta đã giao ước là vào trong mộ, tôi cũng không rẻ rúng tới mức biến thành chân sai vặt của cô."
Ngô Hoài Sinh xem chừng cũng không vui cho lắm. Tô Huyền Sương lại nói: "Chúng tôi có nhiều người hơn anh. Vả lại kinh nghiệm của chúng tôi cũng nhiều hơn..."
"Cô Tô, chẳng lẽ cô nhất định phải để tôi nhắc nhở sao? Cô là người biết rõ nhất, khi vào trong mộ nhiều người hay ít người có lợi hơn."
Ngô Hoài Sinh ngắt lời Tô Huyền Sương. Tên này không phải ít nói, mà là căn bản không thích nói chuyện. Không đợi trả lời, anh đã nói tiếp: "Không phải cô cho rằng nhiều người sẽ có lợi hơn, lúc có dã thú ăn thịt thì cơ hội sống của cô cũng nhiều hơn?"
Tô Huyền Sương không nói nữa.
Ngô Hoài Sinh và Phan Vĩnh lên xe, lần này Lâm Sở cũng ngồi cùng với bọn họ. Phan Vĩnh hỏi Lê Vương: "Bà chủ của các anh không lên xe à?"
Lê Vương vừa xem xét động cơ vừa nói: "Cô ấy đợi người dẫn đường cùng đi."
"Có người dẫn đường luôn ư, là ai thế?"
Phan Vĩnh vừa hỏi xong đã ngộ ra, anh ta ô lên một tiếng rồi nói: "Chẳng lẽ là... ?"
"Đúng vậy!"
Lê Vương đã biết ý của Phan Vĩnh, vì thế dứt khoác trả lời, sau đó nói tiếp: "Chút tiền này làm sao đủ thoả mãn ông ta. Dù sao ở trong mộ sâu trùng điệp ai biết được có bao nhiêu bảo bối. Liều một phen chẳng phải tốt hơn sao?"
Phan Vĩnh là thiếu gia chính gốc, trước nay chưa từng làm mấy việc liều mạng này, càng không lo cái ăn cái mặc nên đương nhiên có một số việc khó tránh không thể hiểu. Nhưng anh ta lại lờ mờ cảm thấy cô con gái kia của ông trưởng thôn dường như không muốn cho ông ta đi.
Đoàn người tiếp tục lên đường vào lúc 7 giờ sáng. Lâm Sở bị Tô Huyền Sương đá xuống khỏi xe, nhường chỗ cho ông trưởng thôn ngồi. Ông ta mang một balo hành lí nặng trịch, không biết rốt cuộc là mang thứ gì ở bên trong. Phan Vĩnh lại nổi máu nghi ngờ có phải mang hàng cấm gì hay không, sau đó rảnh rỗi nghĩ tới mấy cái cảnh bị cảnh sát tóm đầu.
Ở trên xe ai nấy đều nhắm mắt nghỉ ngơi lấy sức. Tô Huyền Sương xem xét bản đồ một lúc cũng mệt mỏi tựa cửa xe mà ngủ thiếp đi. Sau khi từ thôn chết kia khởi hành, chỉ có tầm ba mươi cây số là đường bằng phẳng. Còn lại đoạn đường về sau toàn là rừng núi hiểm trở. Sau khi đến đoạn đường dốc, Lê Vương nối bộ đàm nói với những người phía sau: "Cẩn thận đường dốc, nhớ bám sát nhau và chú ý an toàn!"
Cuộc nói chuyện làm cả xe tỉnh lại trừ ông trưởng thôn. Tô Huyền Sương lại cầm bộ đàm dặn dò một lượt nữa rồi quay lại nói với Ngô Hoài Sinh và Phan Vĩnh phía sau thắt dây an toàn. Cô nhìn ông trưởng thôn tựa cửa ngủ say thì không nói gì thêm nữa. Nếu như theo tốc độ này thì có thể đến chân núi vào đầu buổi chiều, vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.
Tô Huyền Sương không ngủ nữa, cô lại lấy bản đồ và ipad ra xem xét một lần. Qua một lúc sau, Lê Vương vừa lái vừa hỏi: "Cô chủ, bên thành phố đã có tin tức gì chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng bên kia cung cấp chút thông tin có ích."
Tô Huyền Sương cúi đầu lấy di động trong túi xách để dưới chân bên cạnh cửa xe. Nhưng vừa mới cúi đầu cô đã nhìn thấy một cái bóng người lướt qua mắt cô. Không thể tin nổi, rõ ràng nơi này cách thôn chết phải hơn năm mươi cây số, tại sao vẫn còn người đứng trên đường rừng.
"Lê Vương, cậu có nhìn thấy một người bên ngoài không?"
Tô Huyền Sương động tác dừng lại không nhúc nhích hỏi. Lê Vương chắc chắn anh vừa lái vừa quan sát địa hình rất kĩ. Nơi này đường dốc khó chạy, hai bên đường đều là rừng hoang vắng. Đến bóng một con chó còn không thấy, huống chi là con người. Anh ngạc nhiên nói: "Không có ai, sao thế cô chủ?"
Tô Huyền Sương không biết trong lòng đang nghĩ gì mà lại từ từ ngẩng đầu lên. Phía sau gương chiếu hậu xe, cô nhìn thấy một cô gái tầm mười mấy tuổi, cô ta có làn da trắng và đôi môi đỏ bất thường. Đôi môi đỏ ấy bây giờ đang nhìn cô và cười, một nụ cười méo mó.