Dưới đường lạnh lẽo và hoang vắng, những ánh đèn đường vàng nhạt yếu ớt dường như đang bất lực trước quỷ khí mịt mù. Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt chạy băng băng trên con đường vắng bất tận. Phía sau quỷ khí ngùn ngụn đuổi theo sát lưng, Linh Hồ hai chân trần mang theo chín cái đuôi chạy nhanh như một cơn gió.
Ngô Hoài Sinh có thể chạy nhanh, nhưng Thất Nguyệt lại không thể. Thất Nguyệt dừng lại, cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh Hoài Sinh, anh chạy trước đi."
"Ở đây có lẽ là được rồi, chúng ta tiếp tục đánh với nó."
Ngô Hoài Sinh cũng dừng hẳn và quay đầu lại. Vì mải lo chạy nên Thất Nguyệt còn tưởng bọn họ đang chạy trốn. Quỷ khí ngùn ngụn kéo tới, Ngô Hoài Sinh vẽ một đạo bùa lớn chắn ở trước mặt hai người. Đám ma quỷ vừa tới đã bị đạo bùa cắn nuốt không thương tiếc.
Thất Nguyệt lùi về phía sau, lấy đà nhảy lên lưng Ngô Hoài Sinh, vụt qua lá bùa rồi đáp xuống đất ở phía trước. Đạo bùa nuốt một số ma quỷ, sau đó bắt đầu tan biến. Đến lượt đợt ma quỷ thứ hai kéo tới, Thất Nguyệt thả trận đầu lâu xương sọ ra vây bọn chúng. Mắt cô rất sáng, nhưng lại chứa đầy quỷ lệ, ở Quỷ thành này đôi mắt đã trở thành điểm yếu của cô.
Thất Nguyệt không nhìn thấy rõ, cô vừa mở trận thì Linh Hồ đã nối đuôi bọn quỷ xông đến. Ma quỷ bị hút vào trận, Thất Nguyệt chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đỏ bay đến thì cô đã bị đá một cú đẩy lùi về sau. Ngô Hoài Sinh tiến lên phía trước, tay trái đỡ Thất Nguyệt , tay phải nắm ngang cổ Linh Hồ.
Bởi vì lực chạy của Linh Hồ khá nhanh nên Ngô Hoài Sinh đã chịu đến lún cả mặt đất. Bàn tay anh gồng đến nổi gân, anh nhấc bổng Linh Hồ lên rồi quật nó xuống đất bằng một tốc độ cực nhanh. Thất Nguyệt ôm bụng nôn ra một ngụm máu, cô vẫn dùng sức giữ quỷ trận nhốt bọn ma quỷ.
Linh Hồ cũng không chịu thiệt, tay tay nó bấu vào cánh tay Ngô Hoài Sinh. Móng vuốt lún sâu vào da thịt anh, tưởng chừng như nó sắp bẻ gãy một quả chuối. Chín cái đuôi của nó vung lên rồi quấn quanh khắp người Ngô Hoài Sinh. Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, Thất Nguyệt còn tưởng Ngô Hoài Sinh bị bẻ gãy xương cả rồi.
"Anh Hoài Sinh!"
Thất Nguyệt gọi to, nhưng không có ai trả lời. Cô trích máu từ cánh tay đầy vết thương tế cho quỷ trận, sau đó cầm con dao rọc giấy đẫm máu xông vào Linh Hồ. Nhưng lúc này, cô nghe thấy tiếng của Linh Hồ rít lên đau đớn rồi văng ra ngoài. Ngô Hoài Sinh không hề bị thương, thậm chí cánh tay sắp gãy bị Linh Hồ bấu cũng đang lành lại.
"Chim Lạc thần, ta không ngờ mi lại có thể tự chữa vết thương vỡ xương. Rốt cuộc viên ngọc Trường Sinh đó lợi hại tới như thế nào chứ."
Linh Hồ văng ra một bên vào cửa của một ngôi nhà. Cánh cửa lung lay cót két, nhưng không hề có một bóng người nào xuất hiện. Nó đang giơ hai tay đầy máu me vì bị rút móng lên mặt xem vừa nói. Một con mắt còn lại ánh lên một nét hung ác, hốc mắt trống kia vẫn đang không ngừng chảy máu. Cái khuôn mặt trắng xinh đẹp của nó bây giờ trông vô cùng quỷ dị.
Ngô Hoài Sinh dù có bị nghiền nát xương cũng không chết, những đốt xương ấy sẽ tự động lành lại một cách nhanh chóng. Thất Nguyệt vừa xử xong đám ma quỷ trong quỷ trận, cô nhanh chóng chạy tới chỗ Ngô Hoài Sinh.
Trong hư không vang lên một tiếng "đinh", sau đó nghe như tiếng xích bánh xe kèn kẹt đau đầu nhức óc. Lẽ nào, lại đến 0 giờ ư? Vì sao thời gian lại trôi nhanh đến như vậy chứ? Thời gian ở Quỷ thành quả thật vô cùng lộn xộn. Linh Hồ đột nhiên nở một nụ cười ngạo nghễ, nó lấy tay quẹt vết máu trên mặt rồi nói: "Mi giết ta không đủ nhanh. Bây giờ Quỷ thành hưng thịnh, mi không thể giết được ta nữa rồi."
Đây là chuyện nằm ngoài dự tính của Ngô Hoài Sinh. Anh và Thất Nguyệt đứng yên lặng nhìn mặt đất và bầu trời, xung quanh đang từ từ thay đổi. Vừa mới chớp mắt, Quỷ thành đã hiện ra, nơi bọn họ đang đứng là những bộ xương quái vật to lớn. Linh Hồ được một xác sống nâng dậy, nó chỉ tay về phía trước, đám xác sống xung quanh nó lập tức đứng dậy, nhào về phía này.
Đây không phải là thứ dễ đối phó, Thất Nguyệt đành phải tiếp tục trích máu nuôi quỷ trận đấu với bọn chúng. Chỉ trong chớp mắt, Linh Hồ đã tập hợp được rất nhiều quỷ vật. Những "người" trong thành thấy đang đánh nhau, bọn họ cũng vội tản đi nơi khác. Ngô Hoài Sinh bị đám xương sọ bu vào chân, anh nhanh chóng vẽ bùa đánh xuống. Nhưng dường như không mấy hiệu quả, bởi vì bọn chúng quá đông.
Máu của Thất Nguyệt mang một nửa máu quỷ, lại uống qua rất nhiều máu người nên bọn quỷ vật này có chút kiên dè. Bọn chúng không sợ quỷ mạnh hơn, chúng chỉ sợ những con người còn tà và dơ bẩn hơn cả ma quỷ. Hai bên xung đột đánh nhau một hồi, từ ở phía xa có thể nhìn thấy một cột quỷ khí to lớn đang vây quanh chỗ này.
"Chim Lạc thần, cho dù không giết được mi, ta cũng phải hành cho mi sống dở chết dở."
Linh Hồ ung dung đắc ý nói, nhưng tiếc là nói còn chưa nói được bao lâu thì đã bị một vật gì đó ném thẳng vào đầu. Nó hung hăng quay lại, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Tô Huyền Sương đang dần hiện ra trong làn quỷ khí mịt mù. Tô Huyền Sương tỉnh dậy từ bao giờ?
Nhưng mặc kệ, cô về phe bọn họ mới quan trong ngay lúc này. Tô Huyền Sương có vẻ không còn tỉnh táo cho lắm, ngôi sao trên trán cô vẫn còn lờ mờ. Linh Hồ hơi ngạc nhiên rồi khinh thường nói: "Vẫn chưa chết sao? Trông mi yếu ớt như vậy không ngờ lại sống dai như thế."
"Bởi vì tôi khao khát được sống! Đó là điểm khác nhau giữa con người và ma quỷ."
Tô Huyền Sương bước đi xiêu vẹo, nhưng giọng điệu hoàn toàn mạnh mẽ. Linh Hồ lại hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng mi cũng đâu phải người bình thường, mi cũng giống ma quỷ thôi. Nhìn lại bộ dạng kia của mi đi, còn giống ma quỷ hơn cả ta nữa."
"Câm miệng đi!"
Tô Huyền Sương không muốn dài dòng, bộ dạng hỗn xược ngạo mạn đó thì đúng là Tô Huyền Sương rồi. Sao Vân Hớn hưng thịnh chưa suy, đêm nay đặc biệt sáng tỏ. Nhập mệnh hoàn tất, bây giờ những sức mạnh sở hữu của hung tinh kia đều thuộc về cô. Nhưng mà, mỗi lần cô sử dụng sức mạnh đều bị giảm đi tuổi thọ.
Kể từ lúc bị Linh Hồ nhập, Tô Huyền Sương vẫn có một chút ý thức mơ hồ. Cô đã cảm nhận được một điều mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được. Cô cảm nhận được những sự quan tâm đơn thuần xuất phát từ trái tim. Trên đời này có rất nhiều chuyện không mua được bằng tiền. Và giờ đây, một người luôn nghĩ cho mình, cho rằng tất cả những thứ trên đời này đều có thể mua được bằng tiền đã thay đổi quan niệm.
Nếu như người đã giúp mình, lúc này mình cũng phải giúp lại. Ít nhất ngay lúc này cô đã cảm nhận được hạnh phúc, một hạnh phúc rất đỗi đơn thuần. Cứ như đêm nay cô có thể chết ở tại đây mà không hề có một chút hối tiếc nào, điều đó khiến cho cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Nếu như đã không còn đường lùi, vậy đêm nay chúng ta cùng chết đi."
Tô Huyền Sương dũi tay về phía trước, một luồng sức mạnh vô hình từ bàn tay cô thoát ra ngoài, sau đó tấn công vào Linh Hồ. Linh Hồ muốn co chân chạy nhưng nó nhận ra đang bị luồng sáng như sợi dây đó quấn chặt ngang người. Ngô Hoài Sinh gọi Thất Nguyệt đến giúp đám đầu lâu xương sọ đang bám chân mình, sau đó chạy về phía Linh Hồ.
Một đạo bùa lớn đánh thẳng vào, Linh Hồ cản sập cả một ngôi nhà. Tô Huyền Sương và Ngô Hoài Sinh chạy vào, chỉ tiếc là bây giờ nó đang vút ngang qua đầu họ.
"Thất Nguyệt!"
Ngô Hoài Sinh quay đầu, Thất Nguyệt bận cả hai tay, vừa giữ quỷ trận, vừa đánh đám đầu lâu xương sọ cho Ngô Hoài Sinh. Bóng dáng màu đỏ của Linh Hồ hiện ra, đánh cho cô một cú ngã lăn về phía sau.
Bởi vì cô đang giữ trận, cho nên khi bị đánh văng đã phản phệ. Thất Nguyệt nôn ra máu tươi, nhưng cô vẫn lồm cồm ngồi dậy. Bóng dáng màu đỏ của Linh Hồ ánh vào trong mắt cô, phía xa xa, Ngô Hoài Sinh cũng đang chạy tới. Thất Nguyệt không còn chút sức lực, cô nghĩ rằng mạng của mình đến đây là kết thúc.
Nhưng không, khi Linh Hồ đánh vào, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc hiện ra chắn trước mặt mình. Sau đó cô cảm thấy thời gian như trì trệ, chậm chạp đến đau lòng. Chị gái cô chậm rãi quay đầu, cô ấy nở một nụ cười yếu ớt, còn chưa kịp đưa tay ôm mặt cô thì đã tan biến vào hư vô.
Ngô Hoài Sinh nắm đầu Linh Hồ ném về phía sau, Tô Huyền Sương nhào tới tấn công nó. Thất Nguyệt mở to đôi mắt màu xanh long lanh của mình nhìn bóng dáng chị gái cô hoà lẫn vào làn quỷ khí. Cô đưa tay quơ quàng vào hư không trước mặt, một giọt nước mắt màu đỏ chảy xuống ở giữa mắt.